Gần đây tâm trạng Tạ Lẫm không được tốt, làm cái gì cũng không có hứng thú.
Hôm nay Tần Chiếu rủ anh đi đánh golf, nhưng anh cũng không có hứng thú, cả buổi anh cứ thất thần lười biếng ngồi trên chiếc ghế bên cạnh.
Tần Chiếu quay lại sau khi vung gậy, hưng phấn khoe với Tạ Lẫm: “Thấy thế nào? Vừa rồi tớ phát huy đánh mấy trái cũng khá tốt đúng không?”
Tạ Lẫm tựa lưng vào ghế, hai chân gác lên chiếc ghế đẩu trước mặt, có chút lười biếng, hời hợt nói: “Lợi hại.”
Tần Chiếu cầm chai nước khoáng trên bàn lên, nói: “Cậu thôi đi, thất thần cả sáng nay, cậu vốn không có thấy.”
Rốt cuộc Tạ Lẫm cũng ngẩng đầu nhìn cậu nói: “Cậu biết tớ không xem, còn hỏi làm gì?”
Tần Chiếu đã sớm phát hiện ra tâm trạng máy bữa nay của Tạ Lẫm không ổn rồi, uống nước xong rồi đặt chai nước xuống, tò mò nhìn anh, hỏi: “Gần đây cậu sao vậy? Không còn là chính mình nữa rồi.”
Tạ Lẫm lười biếng nói: “Cuối năm, công ty có nhiều việc.”
Tần Chiếu nói: “Thật không? Cậu như thế này làm tớ tưởng cậu đang đang thất tình.”
Tạ Lẫm ngước mặt lên nhìn Tần Chiếu, tỏ vẻ không vui.
Tần Chiếu không để ý, vừa nhắc tới chuyện này, cậu đột nhiên nghĩ tới Chu Uyển Doanh.
Cậu lấy điện thoại ra, mở Wechat và nói: “Uyển Uyển đang rất vui vẻ trong đoàn làm phim, hai ngày trước cô ấy còn tổ chức sinh nhật tuổi 21 của mình.”
Tạ Lẫm đưa mắt nhìn Tần Chiếu, tò mò hỏi: “Làm sao cậu biết được?”
“Tớ có Wechat của cô ấy.” Tần Chiếu vừa nói vừa vào Khoảnh khắc của Chu Uyển Doanh trong Wechat, nhấp vào ảnh sinh nhật cô ấy đăng ngày hôm kia rồi đưa cho Tạ Lẫm xem.
Mặt Tạ Lẫm không cảm xúc, rũ mắt nhìn tấm ảnh. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Trong ảnh, Chu Uyển Doanh mặc một chiếc áo phao rất dày màu đen, trên tay cầm một chiếc bánh sinh nhật xinh đẹp, trên khuôn mặt trắng trẻo và sạch sẽ nở nụ cười rạng rỡ.
Trên bánh sinh nhật ghi: Uyển Uyển, sinh nhật vui vẻ.
Trên bánh có cắm cây nến số hai mươi mốt.
Ánh mắt Tạ Lẫm dừng tại trên khuôn mặt tươi cười xán lạn của Chu Uyển Doanh, có chút thất thần.
Nhưng thực tế không ai biết rằng, đây là lần đầu tiên trong hai mươi mốt năm cuộc đời có người tổ chức sinh nhật cho cô.
Tối đó cô đã hạnh phúc đến rơi nước mắt, cô ôm chầm lấy từng người nhân viên xung quanh mình.
*
Tần Chiếu thấy Tạ Lẫm say sưa nhìn ảnh Chu Uyển Doanh đến mức mất hồn, trêu đùa nói: “Thế nào? Có muốn thêm Wechat của Chu Uyển Doanh không? Tớ gửi qua cho cậu?”
Tạ Lẫm mặt không đổi sắc nhìn đi chỗ khác, nhìn Tần Chiếu: “Tại sao tớ phải kết bạn?”
Giỡn hay gì, làm sao mà Tổng giám đốc Tạ lại có thể chủ động theo đuổi con gái chứ.
Anh đút tay vào túi đứng dậy rời đi, để lại cho Tần Chiếu một bóng lưng vô tình.
*
Chu Uyển Doanh quay xong phim, khi cô trở về Bắc Thành thì cũng đã là tháng ba rồi.
Khi đó mùa xuân mới bắt đầu, Bắc Thành lạnh hơn Đại Lý một chút, nên cô kịp thay quần áo dày hơn.
Việc đầu tiên sau khi trở về, chính là đi thăm thầy Mạnh và cô Hạ.
Trước khi đi còn cố ý hỏi một câu rằng có ai ở đó nữa không.
Bây giờ cô thật sự rất sợ việc gặp phải Tạ Lẫm.
Sợ rằng một khi gặp được anh, cô sẽ không khống chế được sự rung động trong trái tim mình.
Cũng may không có Tạ Lẫm đó, vì vậy cô đã rất vui vẻ chia sẻ những trải nghiệm của lần quay phim này với thầy Mạnh và cô Hạ.
Trong lòng Mạnh Lan rất tán thưởng Chu Uyển Doanh.
Đột nhiên cũng hiểu ra, một người có tầm nhìn cao như Tạ Lẫm có thể bị Chu Uyển Doanh thu hút, đó chắc chắn là do sự hấp dẫn riêng biệt của cô.
Bởi vì Chu Uyển Doanh đã đón sinh nhật lần thứ hai mươi mốt trong đoàn phim nên Mạnh Lan cũng cố ý chuẩn bị cho cô một món quà, đó là một cuốn sách bìa cứng về tổng quát lịch sử toàn cầu, nói: “Cô Hạ của cháu nói rằng cháu thích đọc sách, nội dung của bộ này khá hay, coi như là quà tặng sinh nhật lần thứ hai mươi mốt của cháu.”
Lại ân cần chỉ bảo cô, nói: “Thật ra rất nhiều người đều coi nhẹ, nếu muốn làm một diễn viên giỏi nhất định phải học thêm kiến thức. Đến cuối cùng có thể đi được bao xa, liên quan rất nhiều tới tri thức và chiều sâu của bản thân.”
Chu Uyển Doanh ghi nhớ trong lòng, cảm kích nói: “Cám ơn thầy Mạnh, con sẽ ghi nhớ ạ.”
Hạ Diệc Phương tặng Chu Uyển Doanh một bộ trang sức, vì nó quá đắt, Chu Uyển Doanh sợ hãi nhanh chóng từ chối, cô vốn không dám nhận. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Nhưng đã ở cùng nhau mấy hôm nay, Hạ Diệc Phương thực sự rất thích Chu Uyển Doanh, cũng đã thực sự xem cô như một nửa con gái của mình, nghĩ nếu là con ruột của mình, bà sẽ rất đau lòng khi nó còn nhỏ tuổi mà đã phải tự ra ngoài làm việc.
Bà cầm chiếc vòng đeo vào tay Chu Uyển Doanh, nói: “21 tuổi rồi, dù sao cũng là nữ minh tinh, nên mua một ít trang sức tử tế."
Lại nói: “Cháu cứ yên tâm đeo, không đắt đâu, nhưng mà cháu rất hợp với màu xanh ngọc lục bảo này.”
Bà cũng đeo cả chiếc vòng cổ lên cho Chu Uyển Doanh, lùi lại ngắm nghía rồi cười nói: “Thật xinh đẹp. Khi nhìn thấy bộ trang sức này, cô đã nghĩ nó sẽ rất hợp với cháu. Quả nhiên, không phải người đẹp vì trang sức, mà là trang sức đẹp vì người.”
“Đồ trang sức này đeo trên người cháu, trông nó càng đẹp hơn ban đầu.”
Chu Uyển Doanh hai mắt nóng lên, cảm kích nói: “Cảm ơn cô Hạ.”
Hạ Diệc Phương cười vỗ lên tay cô, nói: “Không cần cảm ơn. Nếu cháu có thời gian thì hãy thường xuyên đến đây nói chuyện và đi mua sắm với cô, như vậy cô sẽ rất vui."
“Nhất định rồi ạ.” Chu Uyển Doanh nói: “Nếu rảnh cháu sẽ tới chơi ạ.”
Hạ Diệc Phương nắm lấy tay Chu Uyển Doanh, mừng thay cho cô, nói: “Nhưng sợ sau này cháu sẽ rất bận, sau khi phim ra mắt, nhất định sẽ có rất nhiều nhãn hàng, hợp đồng quảng cáo tìm đến cháu, nhất định cũng sẽ không thiếu tạp chí. Bây giờ cháu không thể làm việc một mình được, phải thuê một trợ lý để giúp đỡ.”
Chu Uyển Doanh không nghĩ nhiều như vậy.
Sau chuyện lần trước, cô của bây giờ đã không còn ôm quá nhiều kỳ vọng vào tương lai. Rốt cuộc, trong giới giải trí này, những biến số chỉ là vấn đề một sớm một chiều.
Huống chi, hợp đồng quản lý của cô hiện tại vẫn do Trương Nguyệt ký, chị ta có thể không giúp cô nhận phim. Chị ta không đè chết cô, cô đã cảm ơn trời đất lắm rồi.
*
Quá trình tạo ra hậu kỳ của bộ phim cũng phải mất khoảng ba tháng, nếu không có chuyện gì xảy ra, dự kiến sẽ phát sóng trong kỳ nghỉ hè.
Khoảng thời gian này, thật sự thì Chu Uyển Doanh cũng không quá bận, sau khi hoàn thành phần lồng tiếng cho hậu kỳ của bộ phim, cô trở lại cuộc sống bình thường, buổi sáng học tập, buổi chiều tập múa, buổi tối xem phim.
Cô cũng thích xem kịch, kinh hí, kịch nói, kịch gì cũng thích xem, vì vậy cô thường xuất hiện tại các nhà hát lân cận.
Tối hôm đó rạp có vở ‘Dông tố’, cô mua vé từ sớm và vô cùng thích thú chạy đến rạp.
Vở kịch nói này rất xuất sắc, cả quá trình cô đều chăm chú theo dõi, khi tất cả các diễn viên bước ra sân khấu để hạ màn, cô cũng đứng dậy cùng với tất cả khán giả khác nhiệt liệt vỗ tay.
Cô say mê xem vở kịch, hoàn toàn không để ý tới bên trên tầng hai đã có một ánh mắt nhìn chăm chú cô cả đêm, bị bộ dạng tập trung và đáng yêu của cô cuốn hút.
*
Sau khi vở kịch nói kết thúc, bước ra khỏi rạp hát, ngoài trời đã đổ mưa to tầm tã từ lúc nào.
Chu Uyển Doanh đứng ở cửa rạp hát, nhìn màn đêm đen kịt mưa như trút nước, có chút ngẩn người.
Cô ra ngoài không chú ý đến dự báo thời tiết, hoàn toàn không biết đêm nay sẽ có mưa lớn.
Hầu hết những người đến xem kịch đều là các cặp đôi, bạn bè, khuê mật, có rất ít người cô đơn lẻ bóng như Chu Uyển Doanh.
Cô nhìn mọi người cùng bung dù, cùng nhau lên xe, cùng nhau xôn xao rời đi, cơn gió lạnh trong cơn mưa to thổi qua người cô, cô chợt cảm thấy hơi lạnh, đột nhiên cũng cảm thấy có chút cô đơn.
Cô đứng một mình ở cửa rạp hát rất lâu, cho đến khi mọi người đều lần lượt rời đi hết.
Đột nhiên sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc, hỏi cô: “Trở về khi nào vậy?”
Bất chợt cơ thể Chu Uyển Doanh hơi cứng đơ.
Cô quay đầu lại thì thấy Tạ Lẫm đang đứng sau lưng cô, hai tay đút vào túi quần. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Anh đang nhìn cô, dường như trong mắt có ý cười nhàn nhạt.
Mấy tháng không gặp, Tạ Lẫm vẫn anh tuấn phóng khoáng như thế. Anh mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may cẩn thận, vì đây không phải là dịp trang trọng nên anh không đeo cà vạt, cúc cổ áo sơ mi cũng được mở ra một nút.
Chu Uyển Doanh nhìn vào đôi mắt cười như không cười của anh thì cảm thấy tim mình lại bắt đầu đập thình thịch như nai con chạy loạn.
Cho dù bao lâu không gặp, chỉ cần gặp lại Tạ Lẫm, cô vẫn không thể tránh khỏi sự rung động.
Cô cố gắng che giấu suy nghĩ của mình, cố gắng cười với anh một cách lịch sự, chào hỏi anh như một người bạn bình thường, và trả lời: “Tôi về được một khoảng thời gian rồi.”
Tạ Lẫm nhìn cô một hồi rồi hỏi: “Bây giờ cô sẽ làm gì? Chuẩn bị đi về à?”
Chu Uyển Doanh gật đầu nói: “Vâng.”
Tạ Lẫm lười biếng đút tay vào túi quần, ngẩng đầu nhìn cơn mưa trong đêm tối, rồi lại nhìn Chu Uyển Doanh, nói: “Tài xế đi lấy xe rồi, tiện đường nên đưa cô về cùng luôn nhé?”
Chu Uyển Doanh lắc đầu theo phản xạ rồi nói: “Không cần đâu, không cần phiền như vậy. Bây giờ tôi đang sống ở đường Dương Hòe, cũng không cùng đường với anh.”
Đang nói chuyện, đúng lúc cô nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy tới đây, cô vội vàng chào tạm biệt, nói: “Tôi đi trước đây, chào Tạ tổng!”
Nói xong cô lấy tay che đầu chạy vào trong màn mưa.
Cô mở cửa sau của chiếc taxi và ngồi vào trong.
Tạ Lẫm đứng ở ven đường tay đút túi quần, nhìn Chu Uyển Doanh lên xe taxi rời đi. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của anh, khó mà nhìn thấy cảm xúc nào.
Anh chỉ yên lặng nhìn chiếc xe taxi mà Chu Uyển Doanh ngồi dần biến mất khỏi tầm mắt, ánh mắt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...