Em khiến anh cuồng si

Thật ra lúc đầu tâm tư của Chu Uyển Doanh đối với Tạ Lẫm cũng không đơn thuần cho lắm. 
 
Khi đó cô bước vào giới giải trí cũng đã được ba năm, hai năm đầu, phần lớn thời gian cô đều dùng để đóng vai phụ. 
 
Đã từng diễn qua rất nhiều nhân vật, nhưng đa số đều không có tên tuổi. Trở thành một tấm phông nền không có cảnh quay, vừa xuất hiện đã trở thành một cái xác, cũng từng trở thành người đóng thế cho diễn viên nữ.
 
Ngày sinh nhật tuổi mười tám, bởi vì đóng thế cho một nữ diễn viên cưỡi ngựa nhưng lại bất cẩn nên đã ngã từ trên lưng ngựa xuống. Lúc đó cô bị gãy một cái xương sườn. 
 
Cô luôn nhớ rất rõ, ngày sinh nhật ấy, cô đã trải qua nó một mình trong bệnh viện.
 
Tới năm cô mười chín tuổi, cô bắt đầu chạy vặt cho các hãng phim lớn, ngẫu nhiên lấy được nhân vật có dăm ba lời thoại, nhưng nó có thể khiến cô vui vẻ rất lâu. 
 
Năm ấy, vận may của cô đến rồi lại đi, sau khi trải qua mấy chục lần đến đoàn phim thử vai, cuối cùng cô cũng lấy được vai nữ số năm trong một bộ điện ảnh. 
 
Tuy chỉ xuất hiện hai ba phút trên màn ảnh, nhưng điện ảnh đó cũng có nhà sản xuất lớn, cảnh quay hai ba phút kia đối với cô mà nói đã là vận may lớn lắm rồi. 
 
Cô đã diễn rất nghiêm túc, chờ đến khi bộ điện ảnh đó được công chiếu, cô lặng lẽ lên Weibo tìm kiếm tên vai diễn của bản thân. 
 
Tuy rằng mức độ thảo luận rất thấp, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy một hai câu khen vai diễn của cô xinh đẹp, diễn tốt, điều đó có thể khiến cô hạnh phúc cả đêm không tài nào ngủ được. 
 
Sau khi có bộ điện ảnh này, cuối cùng công ty giải trí cũng nhìn thấy cô. 
 
Năm đó, cô ký hợp đồng với công ty giải trí Thiên Vũ, cô được giao cho người quản lý Trương Nguyệt. 
 
Ban đầu, cô cho rằng sau khi ký hợp đồng với công ty, cô sẽ lần lượt nhận được tí tài nguyên, ít nhất không cần tự mình ra ngoài tìm đất diễn. 
 
Nhưng sự thật lại không tốt đẹp như những gì cô tưởng tượng. 
 
Sau khi ký hợp đồng, công ty đối với cô chính là trạng thái nuôi thả. Dưới trướng quản lý Trương Nguyệt dẫn dắt rất nhiều nghệ sĩ, trong đó không thiếu mấy ngôi sao trẻ tuổi trong làng giải trí, còn có một ít nghệ sĩ đang lên với số lượng fans đông đảo. 
 
Cô là một người vô hình trong giới giải trí, ngay cả tên còn không biết, vốn sẽ không có tài nguyên rơi xuống đầu mình. 
 
Sau khi thấy rõ hiện thực, cô lại tự thân đi ra ngoài tìm đất diễn. 
 
Mệt nhất là khi, một ngày phải chạy đến mấy đoàn phim để thử vai. Nhưng hầu hết thời gian, kết quả của buổi thử vai không đều không được tốt, bởi vì rất nhiều nhân vật căn bản đều đã được phân trong nội bộ, casting cũng chỉ là một trình tự. 
 
Đến nước này rồi, kỳ thật cô không nghĩ tới sẽ có vận may rơi xuống người mình. 
 
Mãi đến khi Tập đoàn Hoàn Ảnh lên kế hoạch quay một bộ điện ảnh mới, buổi casting mới được công khai. 
 
Lúc ấy Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tập đoàn Hoàn Ảnh thông báo tuyển diễn viên, vốn dĩ cô không ôm bất kỳ hy vọng nào. 
 

Rốt cuộc bộ điện ảnh được Hoàn Ảnh đầu tư thì dù có là nghệ sĩ hạng A cũng sẽ đâm đầu để được đi diễn. Huống chi, tác phẩm lần này là của đạo diễn Mạnh Lan. 
 
Hoàn Ảnh đầu tư, còn được Mạnh Lan đạo diễn, dù chưa bắt đầu quay chụp, nhưng đã có thể kết luận bộ phim này đang nhắm vào mục đích giành giải. 
 
Có thể là một bom tấn, lại là bộ điện ảnh có thể lấy giải, tất nhiên phải đâm đầu rồi. 
 
Chu Uyển Doanh đi cast với tâm thế cho biết thôi, vốn nghĩ rằng mình sẽ rớt ở vòng đầu tiên, ai ngờ trời cao ưu ái cô, thế nhưng để cô một mạch tiến vào vòng ba.
 
Khi đến vòng thử vai cuối cùng, chỉ còn lại ba diễn viên. Trong đó ngoài cô ra thì hai diễn viên khác đều là nghệ sĩ nổi tiếng trong showbiz, đặt trong một dịp bình thường, Chu Uyển Doanh vốn không có tư cách đứng cạnh các cô ấy. 
 
Khi vòng thử vai cuối cùng kết thúc, Chu Uyển Doanh cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, sau khi về nhà lại tiếp tục nộp hồ sơ, chuẩn bị đến đoàn phim khác thử vai. 
 
Mãi đến ba ngày sau, chị quản lý Trương Nguyệt bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, khi chị ta nói cho cô biết cô đã được đạo diễn Mạnh Lan lựa chọn, trở thành nữ chính của bộ điện ảnh mới, cô lại cho rằng mình đang nằm mơ.  Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Trong điện thoại Trương Nguyệt có nói: “Bây giờ cô đến công ty, mặc đẹp xíu, buổi tối tôi dẫn cô dự một bữa tiệc.”
 
Cô như chìm trong giấc mộng, mặc vào một chiếc váy xanh nhạt và giày cao gót, xong xuôi cô vội vã bắt xe chạy đến công ty. 
 
Tháng tám ở Bắc Thành rất nóng bức, trong lòng cô không kìm nén được sự vui sướng và hưng phấn. Khi cô đến công ty, bởi cô quá vui vẻ nên gương mặt cũng bị nóng đến đỏ bừng. 
 
Đi thang máy đến tầng mười bảy, từ thang máy đi ra, lúc cô chuẩn bị đi tìm Trương Nguyệt thì đụng trúng Nhan Khanh đang nổi giận đùng đùng đi ra từ trong văn phòng Trương Nguyệt. 
 
Chu Uyển Doanh nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Nhan Khánh thì cô vô thức nắm lấy góc váy, đứng qua bên cạnh theo bản năng, nhường đường cho cô ta. 
 
Nhưng Nhan Khanh lại đi thẳng tới phía cô, đứng ở trước mặt cô rồi tát cô một cái mà không nói một lời. 
 
Chu Uyển Doanh bị cái tát này làm cho choáng váng, gương mặt trắng nõn hiện lên dấu của một bàn tay. 
 
Nửa bên má cô vừa đau vừa nóng rát, cô ngẩng đầu không thể tin được nhìn Nhan Khanh.
 
Nhưng có vẻ cái tát này vẫn không thể làm cho Nhan Khanh nguôi giận, cô ta lại giơ tay lên, chuẩn bị cho cô một bạt tai thứ hai. 
 
Trợ lý phía sau vội vàng ngăn cô ta lại, nhỏ giọng nói: “Thôi thôi, còn ở công ty, bị nhiều người nhìn như thế.”
 
Lần này, Trương Nguyệt cũng từ trong văn phòng bước ra, nhìn thấy dấu tay trên má Chu Uyển Doanh, nhíu mày, rồi quở mắng: “Ồn ào đủ chưa!”
 
Nhan Khanh cắn chặt răng, hung hăng nhìn chằm chằm Chu Uyển Doanh, rồi nói một câu: “Cô đợi đấy.”
 
Nói xong, cô ta xoay người tức giận rời đi.
 
*

 
Nhan Khanh đi rồi, Trương Nguyệt nhìn thoáng qua Chu Uyển Doanh vẫn còn đang sững người: “Đi vào với tôi.”
 
Chu Uyển Doanh lặng lẽ nén nước mắt xuống, đi theo Trương Nguyệt vào văn phòng. 
 
Trương Nguyệt liếc bên má có dấu tay đang sưng lên của Chu Uyển Doanh, sau đó phân phó trợ lý, nói: “Đi tìm hai túi chườm đá tới đây.”
 
Sau khi trợ lý rời khỏi đây, Trương Nguyệt mới ngồi vào chiếc ghế văn phòng, nói: “Cô cũng đừng trách Nhan Khanh. Vốn dĩ cô ấy nhất định muốn mình phải có được vai diễn này, nên sau đó đã bỏ ra rất nhiều công sức. Giữa chừng bị cô đoạt mất vai diễn nên cô ấy tức giận cũng là điều khó tránh khỏi.”
 
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Uyển Doanh, ổn định một lúc rồi nói: “Hơn nữa tôi nói thật, tôi cũng không ngờ cô lại có thể lấy được vai diễn này.”
 
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Chu Uyển Doanh, bỗng nhiên tò mò hỏi một câu: “Phía sau cô có người nào đó chống lưng đúng không?”
 
Ba năm Chu Uyển Doanh ở trong giới giải trí nên cô hiểu những lời Trương Nguyệt nói đang có ý gì, cô lắc đầu nói: “Không có.”
 
Nếu phía sau cô có người giúp đỡ, cô sẽ không đến mức ba năm trời vẫn phải tự tìm đất diễn, chạy đến các đoàn phim thử vai. 
 
Trương Nguyệt nhìn cô, vẻ mặt có chút suy tư gật đầu.
 
Vừa hay trợ lý cầm hai túi chườm đá đi vào, Trương Nguyệt nói: “Xử lý vết thương trên mặt trước cái đã, lát nữa còn phải mang cô đi gặp nhà đầu tư.”
 
*
 
Từ lúc cô được debut tới nay, đây là lần đầu tiên cô tham gia party. 
 
Kỳ thật trong lòng cô đang rất sợ hãi, buổi chiều khi đang trên đường đi đến nhà hàng với Trương Nguyệt, cô luôn mắt chặt túi trong tay. Cơ thể cô cũng hoàn toàn lâm vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu. 
 
Có lẽ Trương Nguyệt nhận ra cô đang khẩn trương, nói: “Ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải kêu cô đi bồi rượu, đừng có làm như thế khi ở trong bàn tiệc. Lát nữa thấy người ta, hào phóng chút, nếu có ai muốn nâng ly với cô, không được phép từ chối, nên uống thì hãy uống.”
 
Chu Uyển Doanh lập tức luống cuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Nguyệt, nói: “Tôi không biết uống rượu.”
 
Trương Nguyệt mặt không đổi sắc nhìn cô, nói: “Cô cảm thấy vai diễn này không thể thoát khỏi cô sao? Chuyện tốt từ trên trời như cái bánh có nhân rơi xuống đầu cô mà chính cô không biết quý trọng, phía sau có rất nhiều người đang xếp hàng đợi nó đấy.”
 
“Chẳng qua bỏ lỡ cơ hội này, đời này của cô khó mà có thể xoay chuyển được.”
 
*
 
Năm nay Chu Uyển Doanh mười chín tuổi, chưa đến hai mươi. Hơn ba năm qua, cô vẫn luôn tự do bên ngoài giới giải trí, cũng không chân chính cảm nhận được sự phức tạp của giới giải trí. 
 

Bữa tiệc đêm nay, ngoài cô và Trương Nguyệt ra thì những nhà đầu tư đều là đàn ông. Cả đêm cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, người khác mời cô uống mà cô cảm giác như bản thân mình đang uống độc. 
 
Hình như người đàn ông bàn kế bên là nhân vật cấp cao của Hoàn Ảnh, suốt đêm tên đàn ông đó đều đến gần cô để nói chuyện, gã phà hơi rượu lên má cô, khiến cô phải nín thở. 
 
Không biết đó là cố ý hay vô tình mà tay của gã đó hết lần này đến lần khác đặt lên hông cô. 
 
Làm cô nổi hết da gà, đôi mắt thì liên tục liếc nhìn cánh cửa.
 
Cô liều lĩnh tính, nếu thật sự có xảy ra chuyện gì cô sẽ lập tức chạy trốn.
 
Bữa tiệc đêm nay, đối với Chu Uyển Doanh mà nói, sống một giây mà như bằng một năm. 
 
Dường như người đàn ông bên cạnh đang dùng sự say xỉn để cố ý động tay động chân với cô. Khi tên đàn ông đó ôm lấy vai cô, cô như sắp khóc tới nơi rồi, nhìn Trương Nguyệt ở bên cạnh cầu xin giúp đỡ.  Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Nhưng có vẻ Trương Nguyệt không nhìn thấy, vẫn tươi cười bắt chuyện với các nhà đầu tư cấp cao khác. 
 
Cô nhích sang bên cạnh trốn theo bản năng, tên đó vẫn liên tục dựa vào cô, một bên ôm cô không bỏ, một bên tươi cười bỉ ổi và nói chuyện với những người khác ở đây. 
 
Nhưng cô không biết người đàn ông này ở Hoàn Ánh có địa vị cao hay không, nhưng những người ở đây đều rất kính trọng gã ta, cho dù nhìn thấy Chu Uyển Doanh rất kháng cự sự đụng chạm của gã nhưng cũng không ai giúp cô giải vây.
 
Gần như đến lúc Chu Uyển Doanh sắp tuyệt vọng, bỗng nhiên cánh cửa được mở ra từ bên ngoài.
 
Đó là lần đầu tiên Chu Uyển Doanh nhìn thấy Tạ Lẫm. 
 
Anh mặc một chiếc áo sơ mi với quần tây đen, khuôn mặt rất đẹp trai, dáng người anh rất cao, khoanh tay đi vào bên trong, bộ dạng có hơi lười biếng, dáng vẻ ấy, vừa thấy đã biết đó là cậu ấm sống trong nhung lụa. 
 
Mà khi đó Chu Uyển Doanh chú ý tới Tạ Lẫm, kỳ thật cũng không phải bởi vì anh đẹp trai mà do khi anh bước vào, cô rõ ràng đã cảm giác được bầu không khí ở đây thay đổi. 
 
Thậm chí có mấy vị cấp cao đều đứng lên, gương mặt tươi cười gọi anh: “Tổng giám đốc Tạ.”
 
Mà người đàn ông kế bên vẫn luôn động tay động chân với cô cũng bỗng nhiên thành thật hẳn, vội vã buông tay ra. 
 
Lúc ấy Chu Uyển Doanh mới biết, người đàn ông này mới là người có địa vị cao nhất. 
 
Sau khi cô nhớ lại, hồi cô bắt đầu thích Tạ Lẫm, hẳn cũng ở trong một bữa tiệc này. 
 
Đó là khi bữa tiệc kết thúc, cả nhóm bọn bọ cùng nhau rời phòng tiệc.
 
Cô là một diễn viên nhỏ bé vô hình, không dám đi song song với nhóm người Tạ Lẫm, nên cô đã đi ở phía sau. 
 
Vào thang máy, cô cũng đứng ở trong góc. 
 
Nhóm đàn ông nói đến chuyện vừa rồi nên cũng không ai để ý đến cô.
 
Cô co người vào trong góc, vô thức duy trì khoảng cách với người đàn ông bên cạnh. 
 
Nhưng có lẽ ỷ vào việc thang máy quá đông người, lại còn trốn trong góc, vì vậy bỗng nhiên người đàn ông trong bữa tiệc vẫn luôn động tay động chân với cô lại nổi lên sắc tâm, bĩnh tĩnh mà dựa vào người cô còn lấy tay ôm eo cô. 
 

Cô sợ tới mức lông tơ dựng đứng cả lên, lập tức trốn sang bên cạnh. 
 
Nhưng toa thang máy cũng chỉ có nhiêu đó, cô vốn không thể lùi, rất nhanh cô đã bị gã ép vào trong góc. 
 
Cánh tay của gã khi ôm cô càng không kiêng nể điều gì, di chuyển lên ngực cô. 
 
Hai mắt cô đỏ bừng, gần như sắp oà khóc. Lấy sức bẻ tay nam nhân đó ra. Cô rất muốn kêu cứu, nhưng lại sợ đắc tội với người ta, vứt bỏ vai diễn điện ảnh cô rất vất vả mới có được. 
 
Tạ Lẫm đứng ở phía trước, một tay bỏ vào trong túi, từ đầu đã luôn cúi đầu xem điện thoại. 
 
Khi tháng máy đi đến tầng một, anh cất điện thoại đi, lúc anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào mặt gương của cửa thang máy, đúng lúc thấy cảnh tượng ở trong góc. 
 
Sắc mặt anh tối sầm, giọng điệu lạnh lùng, mở miệng nói: “Không cần tay nữa? Có cần tôi tìm người băm nó giúp anh không?”
 
Một câu nói nhẹ nhàng, lại khiến tên đàn ông phía sau tái nhợt vì sợ hãi. 
 
Móng heo đặt trên người Chu Uyển Doanh lập tức thả xuống, còn ngoan ngoãn bước sang bên cạnh hai bước. 
 
Giây phút tên đó buông cô ra, cuối cùng Chu Uyển Doanh cũng cảm thấy sống sót sau tai nạn. 
 
Cô nhẫn nhịn không để nước mắt rơi, bất giác ngẩng đầu nhìn Tạ Lẫm đứng ở phía trước. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. 
 
Mà kỳ thật ánh mắt của Tạ Lẫm chưa từng dừng trên người cô, có lẽ anh chỉ tiện tay giúp cô giải vây. 
 
Thang máy đừng ở tầng một, anh khoanh tay lại, lập tức đi ra ngoài.
 
*
 
Có lẽ do lời cảnh cáo của Tạ Lẫm quá uy lực, tên đàn ông động tay động chân với Chu Uyển Doanh cả đêm, cuối cùng sau khi ra khỏi thang máy cũng không làm phiền đến cô nữa, mang theo bộ dạng xám xịt rời đi. 
 
Trên đường về ký túc xá của công ty, Chu Uyển Doanh hỏi Trương Nguyệt, người đàn ông quấy rối cô đêm hôm qua là ai. 
 
Trương Nguyệt nhìn cô một cái, nói: “Đó là cấp cao của Hoàn Ảnh, cô có biết rất nhiều nghệ sĩ nữ muốn trèo lên anh ta nhưng không được không?”
 
Giọng điệu nói chuyện của chị ta giống như đang chỉ trích Chu Uyển Doanh không biết trời cao đất dày. 
 
Chu Uyển Doanh bất giác mím môi, cô nhớ đến Tạ Lẫm, nhịn không được hỏi nhỏ: “Vậy người đàn ông đã giải vây cho tôi trong thang máy là ai vậy? Hình như ai cũng sợ anh ấy…”
 
Không biết có phải do cô đang nói đến Tạ Lẫm hay không mà cô hơi đỏ mặt. Trương Nguyệt nhìn rồi đánh giá cô, cười một cách trào phúng rồi nói: “Làm sao? Lẽ nào cô có ý Tạ Lẫm đấy à?”
 
Chu Uyển Doanh lắc đầu, nói: “Tôi không có.”
 
“Tốt nhất cô đừng nên có.” Trương Nguyệt nói: “Thân phận của Tạ Lẫm như thế, cũng không phải người cô có thể mơ ước. Cô muốn đi đường tắt, thì cũng nên biết mình đang ở đâu, đừng mơ mộng hão huyền.”
 
Chu Uyển Doanh cảm thấy hơi xấu hổ cắn môi, nói: “Tôi không muốn đi đường tắt cũng không có ý đồ với Tạ Lẫm.”
 
Trương Nguyệt “Ừm” một tiếng, lãnh đạm nói: “Tự hiểu lấy mình, đừng nghĩ ai chức cao mình cũng có thể trèo lên được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận