Em Họ Không Dễ Nuôi

Đối với tiểu hài tử khóc nhè, Vân Thiệu Thần đã nhiều năm chưa thấy qua, có chút bất đắc dĩ thở dài, ôm cậu vỗ nhẹ lưng, so với khuyên nhủ, cứ để cậu khóc cho xong là được.

Đoàn Duệ Thanh một bên nước mắt bao phủ khóc, một bên từ trong ngực anh đứng lên, ôm lấy cổ anh, cả người đều dán lên người anh.

“Lại làm sao vậy?” Vân Thiệu Thần đành phải ôm thắt lưng tiểu hài tử, một bên lau nước mắt cho cậu.

“Anh….” Đoàn Duệ Thanh muốn ngừng lại, chính là nước mắt vẫn như mưa rơi xuống, thân thể đều muốn nhuyễn.

“Nói đi, chuyện gì.” Vân Thiệu Thần lau khô mặt cho cậu, nhìn tiểu hài tử khóc đến sưng đỏ cả mắt, trên mặt đều ẩm ướt, cảm thấy đem cả người cậu phủng ở trong lòng bàn tay cũng không đủ.

“Anh…” Đoàn Duệ Thanh mở to mắt nhìn anh, nuốt nước bọt, lại co rút thanh âm, rồi mới lên tiếng: “Chúng ta làm đi.”

Vân Thiệu Thần lập tức ngây ngẩn cả người, y trợn to mắt nhìn cậu, có chút không thể tin được lời này là phát ra từ miệng cậu. Trái tim y lại rất thành thực, bang bang đập mạnh, muốn dội tung cả lồng ngực.

“Anh, em cũng không phải là trẻ con…” Thanh âm Đoàn Duệ Thanh giống như mê hoặc vang lên, chậm rãi tiến lại hôn lên môi anh một cái, sau đó giống như mê muội dọc theo bờ môi anh hôn xuống, lại hơi nhắm mắt hôn cổ anh, còn há mồm cắn nhẹ hầu kết của anh.

“…Chờ một chút…” Vân Thiệu Thần theo bản năng khẽ hừ một tiếng, thân thể tiếp nhận thân cận của tiểu hài tử, nhưng lí trí lại nhắc nhở y, tiểu hài tử còn nhỏ, thậm chí còn không đến mười tám tuổi.

“Không.” Đoàn Duệ Thanh tùy hứng lắc đầu, mắt tiệp dài còn dính nước mắt, theo động tác của hắn mà rơi xuống trên mặt Vân Thiệu Thần. Hắn cảm thấy trước mặt anh, bản thân không cần che dấu, hắn có thể tùy tâm sở dục bộc lộ chính mình, nghe lời, bốc đồng đều được.

Vân Thiệu Thần vội đưa tay giữ chặt vai cậu, miễn cưỡng đem người đẩy ra một ít, thanh âm hơi khàn khàn: “Tiểu Duệ nghe lời, em bây giờ vẫn còn nhỏ…”

“Nếu em nói với anh em đã ba mươi tám tuổi, anh tin không?” Đoàn Duệ Thanh không thuận theo, ôm cổ anh không buông tay.

Lúc này nửa người trên Vân Thiệu Thần đã không còn áo, thân thể quang lõa, huống hồ tiểu hài tử bám lấy mình như vậy, nhất thời có điểm khó nhịn.

“Nói bậy bạ gì vậy.” Vân Thiệu Thần thở dài, y chỉ nghĩ tiểu hài tử đang cố ý kiếm chuyện, đành phải kiên nhẫn nói lí lẽ với cậu “Em nghe lời, hiện tại, hiện tại làm đối với thân thể của em không tốt..” Y cũng không biết tiểu hài tử lấy dũng khí từ đâu, đối với những gì cậu nói có điểm không nói nên lời.

“Không cần anh quan tâm.” Đoàn Duệ Thanh bốc đồng nói xen vào.

“Nói bậy.” Vân Thiệu Thần tại mông cậu vỗ một cái, đối với vấn đề sức khỏe của cậu y vẫn rất kiên trì.

Đoàn Duệ Thanh trong lòng bất mãn, sinh khí nói: “Anh nếu không đến thì em đến.” Hắn nói xong liền cố ý xoay người đem Vân Thiệu Thần áp đến trên giường.

Vân Thiệu Thần không nghĩ tới tiểu hài tử sẽ nói lời như thế, sửng sốt một chút, nhưng phục hồi lại tinh thần lập tức xoay người đem cậu áp trở lại, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt mị mị, ngữ khí nguy hiểm hỏi: “Em nói cái gì!”

“Anh hung dữ cái gì chứ!” Đoàn Duệ Thanh biết lời vừa rồi có chút nghịch lân, đương nhiên không dám nói thêm nữa, chỉ có thể càn quấy nói sang chuyện khác “Hiện tại chỉ biết hung dữ với người ta, người ta thật đáng thương a, ai cũng hung ta a….”

Trong lòng Vân Thiệu Thần bị lời cậu nói đến buồn cười, khóe miệng đều đã giương lên.


Đoàn Duệ Thanh thấy cảnh báo giải trừ, há mồm còn muốn nói chuyện, anh lập tức trừng mắt nhìn cậu.

Đoàn Duệ Thanh biết anh là thẹn thùng, liền nói: “Vậy anh cũng phải nói khi nào thì được chứ.”

Vân Thiệu Thần không biết Đoàn Duệ Thanh vì cái gì nhất định kiên trì phải làm một bước cuối cùng, trong suy nghĩ của y, cho dù không làm đến bước kia cũng không quan hệ, chỉ cần hai người cùng một chỗ đều tốt hơn bất cứ điều gì. Đương nhiên nếu yêu nhau có thêm một bước này để thêm thân cận với người mình yêu, kia tự nhiên cũng không thành vấn đề.

Chính là Vân Thiệu Thần người này, mặc kệ là công tác hay sủng tiểu hài tử, đều có nguyên tắc của mình, tuyệt sẽ không có loại “Cậu yêu cầu cái gì liền cấp cái đó” xảy ra..

Đối với vấn đề của Đoàn Duệ Thanh, y thập phần nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, mới đứng đắn nói: “Chờ sau khi em mười tám tuổi rồi nói sau.”

Đoàn Duệ Thanh cúi đầu nghĩ nghĩ, sinh nhật mười tám của hắn là cuối năm, cách hiện tại cũng không lâu, hắn chờ thêm bao nhiêu ngày cũng không phải không được, liền gật đầu đáp ứng.. (Không lẽ tiểu Duệ là dụ thụ.. =3=)

Vân Thiệu Thần thấy cậu lúc này vừa lòng, không cùng y náo loạn, mới hơi nhẹ nhàng thở ra. Y cũng không phải Liễu Hạ Huệ, người mình yêu nằm ở trong ngực, còn không phải thánh nhân, y như thế nào sẽ không có xúc động, chính là Đoàn Duệ Thanh trong mắt y thủy chung vẫn là một tiểu hài tử, mình hiện tại đối với cậu làm gì, trong lòng sẽ có cảm giác tội lỗi không tiêu tán được.

Đối với sự kiện này, hai người tuy rằng đã thống nhất xong, nhưng Đoàn Duệ Thanh lại không tính toán dễ dàng buông tha cho anh như vậy.

Hắn nằm trên giường, hai tay nâng lên quấn lấy cổ anh, kéo anh sát vào người mình.

“Em lại muốn làm gì.” Vân Thiệu Thần cảm thấy bất đắc dĩ đời này đều dùng hết trong ngày hôm nay, tiểu hài tử sao lại không buông tha y.

Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm nhìn anh, sau đó tiến sát bên tai anh nói: “Chúng ta không làm đến cuối cùng, nhưng cũng có thể làm những việc khác mà.”

Vân Thiệu Thần ngẩn ngơ, Đoàn Duệ Thanh đã muốn hơi nâng đùi lên, tại chỗ khó nói của anh ma sát một chút, còn ánh mắt sáng quắc lại nhìn thẳng vào mặt anh quan sát, chân còn lại cũng bám lên người anh, hàm ý trong động tác không cần nói cũng biết.

Mặt và cổ Vân Thiệu Thần đều lấy tốc độ nhanh chóng mà đỏ lên, ngay cả gân xanh cũng muốn nổi cả lên.

“Em…”

“Anh, anh thật sự không muốn em sao?” Đoàn Duệ Thanh trừng mắt nhìn anh, hiện tại hai người gắt gao dán cùng một chỗ trên giường, phản ứng của anh hắn đều cảm giác được, mà còn quyết định không muốn buông tha cho anh.

Thân thể Vân Thiệu Thần bị cậu trêu ghẹo nhanh nổi lên phản ứng, hơi thở cũng trở nên dồn dập, y trừng Đoàn Duệ Thanh cảnh cáo: “Em đừng hồ nháo, mau buông ra đi.”

“Được, lát nữa em sẽ buông ra.” Đoàn Duệ Thanh cũng trừng mắt nhìn, gắt gao ôm chặt cổ anh, cả người đều dán lên người anh, tiến đến hôn lên cổ anh.

Vân Thiệu Thần cảm thấy bản thân bị gây sức ép đến sắp điên, y đã từng tiếp thu không ít huấn luyện, chưa có cái nào giống như sức ép Đoàn Duệ Thanh đem đến, khiến y đẩy ra lại luyến tiếc, không đẩy ra thì bản thân lại bị tra tấn.

Đoàn Duệ Thanh thừa dịp anh đang rối rắm, thân thể bắt đầu trượt xuống, nằm trong lồng ngực anh bắt đầu hôn môi, lưỡi cũng vươn ra liếm quanh môi anh, tay cầm lấy tay anh, phòng ngừa chính mình không cẩn thận quơ phải vết thương trên lưng anh.


“A..” Cho dù kỹ thuật Đoàn Duệ Thanh không tốt, nhưng Vân Thiệu Thần chưa bao giờ hưởng qua loại tư vị này vẫn nhịn không được bị cậu làm đến thất thần, nhịn không được hừ nhẹ một tiếng.

Nhưng sau khi Vân Thiệu Thần nghe được chính mình không kìm lòng nổi phát ra tiếng, nguyên bản có chút thất thần rất nhiên liền bị lý trí chiếm lĩnh, thần trí cũng nhanh thanh tỉnh lại, y vội chống đỡ thân thể, thập phần chật vật thở dốc đem tiểu hài tử vẫn đang tác quái gắt gao ôm vào trong ngực, cằm cũng đặt lên đỉnh đầu cậu, cố định cả người cậu lại, phòng ngừa cậu tiếp tục gây sức ép cho mình, làm cho bản thân không khống chế được.

“Anh, em không thở được, anh buông em ra.” Sau ót Đoàn Duệ Thanh bị anh giữ chặt, mặt bị ép vào lồng ngực anh, có chút không thở được.

Vân Thiệu Thần lại vội buông tay ra, điều chỉnh lại thân thể cậu, chính mình lại ngồi thẳng dậy, cầm lấy áo lúc nãy cởi ra mặc vào.

Đoàn Duệ Thanh cũng hơi thở dốc, thấy mặt anh đỏ rần, biết anh đang thẹn thùng, cũng không dám bức người, vươn tay giữ chặt áo anh, nói: “Anh, trước mắt đừng mặc vào, để em bôi thuốc cho anh đã.”

Vân Thiệu Thần tuy rằng trong lòng hơi buồn bực, xấu hổ, nhưng lại có chút lo lắng động tác đẩy tiểu hài tử ra vừa rồi làm tổn thương đến cậu, cho nên lúc này thấy cậu cẩn thận nắm lấy áo mình, lại nhịn không được đau lòng, mà ngay cả việc tiểu hài tử gây sức ép vừa rồi cũng tạm thời buông xuống.

“Đừng lo, lát nữa anh đến bệnh viện bôi thuốc là được.” Y an ủi.

Đoàn Duệ Thanh biết anh trả lời có lệ mình, liền nói: “Em, em sẽ không gây sự nữa, anh để em bôi thuốc đi.” Hắn biết lấy tính cách của anh nhất định sẽ không chịu đến bệnh viện lãng phí thời gian, nhưng vết thương như vậy, chỉ dựa vào anh còn không biết đến bao giờ mới khỏi, có thể còn nghiêm trọng hơn.

Vân Thiệu Thần thở dài, đành phải cởi áo ra đưa lưng về phía cậu, trong lòng còn hạ quyết tâm, lần này tiểu hài tử nếu quấy rối, y nhất định lập tức rời đi.

Đoàn Duệ Thanh lần này quy củ lấy thuốc bôi cho anh, đều không làm thêm cái gì. Chính là một bên bôi thuốc, một bên đau lòng, vết thương này đều vì hắn mà ra.

Vân Thiệu Thần lúc Đoàn Duệ Thanh bôi thuốc vẫn luôn cứng ngắc thân thể, đến khi tiểu hài tử nói đã xong rồi mới nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy mặc áo vào.

Trong lòng Vân mẹ vẫn luôn lo lắng cho Đoàn Duệ Thanh, buổi chiều không biết cậu bị ủy khuất gì mà khóc đến như vậy. Sau khi nàng trở lại phòng bếp làm đồ ăn xong, liền vẫn luôn ngồi đợi trong phòng khách.

Lúc này thấy hai người một trước một sau đi ra, không nhìn được cái gì từ mặt con trai mình, đành phải đi quan sát mặt cháu trai, thấy hai mắt cậu còn thũng, đỏ bừng, liền đau lòng, hỏi: “Duệ Thanh a, tại sao vừa rồi lại khóc đến như vậy? Con đừng làm cô sợ, có việc gì cứ nói ra, đừng để trong lòng.”

“Con xin lỗi, đã khiến cô lo lắng, bất quá đã không có việc gì rồi, cô đừng lo.” Đoàn Duệ Thanh không dám nói với nàng việc Vân Thiệu Thần bị thương, một là sợ nàng đau lòng khổ sở, hai là bởi vì cha mình làm con trai nàng bị thương, hắn cảm thấy không có mặt mũi nào nói ra.

Vân mẹ thấy cậu nói xong cũng không nói thêm gì nữa, đành phải lại nhìn đến con trai mình.

“Ăn cơm thôi mẹ, không có việc gì cả.” Vân Thiệu Thần đối với việc này hoàn toàn giấu diếm, đi đến phòng bếp chuẩn bị dọn cơm, căn bản không cho nàng cơ hội để hỏi nhiều.

Vân mẹ thấy không ai nguyện ý nói nguyên do cho mình, cũng biết có hỏi thêm cũng không được gì, nhưng con trai lớn khiến nàng có cảm giác ủy khuất cùng mất mát, trong lòng buồn bực, sau đó cố ý không để ý đến hai người bọn họ.

Hai người lúc đầu còn không cảm thấy gì, đến khi ăn cơm xong, Đoàn Duệ Thanh là người đầu tiên nhận ra được cảm xúc của nàng, có chút đứng ngồi không yên.


“Tam cô, người ăn quýt không? Hôm nay con mới mua, rất ngọt.” Đoàn Duệ Thanh lấy hoa quả xum xoe, còn thập phần săn sóc mà lột sẵn vỏ đưa đến trước mặt nàng.

Đoàn Giai Thu giả bộ không nhìn đến, vẫn không để ý đến cậu. Nàng cũng không thật sự sinh khí hai đứa nhỏ, chỉ là loại cảm giác bị bài xích bên ngoài làm cho nàng có chút bi thương.

“Vậy cô muốn uống trà không, là loại lần trước tiểu cô con đưa cho, hương vị tốt lắm.” Đoàn Duệ Thanh trong lòng sốt ruột, muốn đứng dậy muốn đi pha trà cho nàng, nhưng vừa mới đứng lên đầu gối liền đụng phải cạnh bàn, đau đến mức phải cúi người xuống.

Va chạm của cậu gây động tĩnh không nhỏ, Đoàn Giai Thu ngồi bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy, lập tức xoay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy? Bị đụng trúng ở đâu? Có đau không?”

“Đau a.” Đoàn Duệ Thanh lập tức ngồi xuống bên cạnh nàng, bắt đầu làm nũng, hơn nữa hai mắt vừa khóc vẫn còn đỏ, khiến khuôn mặt muốn bao nhiêu ủy khuất liền có bấy nhiêu.

“Mau đưa chân lên cô xem, có bị rách da không.” Đoàn Giai Thu lập tức đau lòng, cháu trai chẳng khác gì con trai, hơn nữa lúc này lại có thêm một tầng quan hệ với con trai mình, càng có thể coi cậu như con trai mà nuôi.

“Chắc là bị bầm thôi.” Đoàn Duệ Thanh nhấc chân kéo ống quần lên cao, đầu gối quả nhiên sưng lên, cũng không đến nỗi bầm tím.

“Không có việc gì, không đau a, không rách da là tốt rồi, Thiệu Thần mau lấy rượu thuốc ra đây, mẹ xoa bóp cho Duệ Thanh.” Đoàn Giai Thu một bên hống cậu, một bên phân phó con trai mình.

Vân Thiệu Thần nguyên bản đang thu dọn trong phòng bếp, nghe thấy động tĩnh trong phòng khách nên đi ra, liền thấy mẹ mình đang nhu nhu chân cho tiểu hài tử, không nói gì đi lấy rượu thuốc ra.

Đoàn Giai Thu một bên nhu chân cho Đoàn Duệ Thanh, một bên nói rượu thuốc này là do Thiệu Thần tự làm, lúc trước y huấn luyện luôn bị thương, thường mang cả người xanh tím trở về nhà, nàng nói xong liền đau lòng thở dài, đã đem việc hờn dỗi lúc nãy quên mất.

Vân Thiệu Thần hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, bất quá cũng chỉ đứng một bên nghe, ngẫu nhiên trừng mắt nhìn tiểu hài tử đang nhăn mặt nhìn mình.

—————————————

Đoàn Duệ Thanh cảm thấy gần đây mọi người trong khách sạn đều có chút kỳ quái, mỗi lần gặp phải hắn, đều luôn lộ vẻ mặt kỳ quái pha chút tò mò nhìn hắn.

Hắn cảm thấy kỳ lạ, bất quá cũng không để ý nhiều, chỉ tận lực không ra ngoài nhiều, nghiêm túc ở trong văn phòng làm việc, cứ theo lẽ thường sống cuộc sống của mình.

Đợi đến khi hắn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, là nghe được từ tam cô.

Ngày đó sau khi tan tầm, Đoàn Giai Thu cùng hắn về nhà, ở trên đường lo lắng nhắc đến những tin đồn gần đây ở khách sạn.

“Bọn họ không biết từ đâu nghe được việc của con và Thiệu Thần, lúc đầu còn có người không tin, nhưng có vài người cảm thấy việc này mới lạ, nên lời đồn truyền đi có chút thái quá.” Đoàn Giai Thu nói xong liền thở dài, nàng cũng hôm nay mới tránh ở một bên nghe được người ta bàn tán, mới biết người bị nói đến là cháu trai nhà mình, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đoàn Duệ Thanh nghe xong khẽ nhíu mày, ở những năm này, đồng tính này vẫn còn mới lạ, rất nhiều người cũng không hiểu rõ, chỉ cảm thấy những người như vậy là ghê tởm, mà nếu ai bị loại tin tức này nhắc đến, nếu không bị người khác bắt gặp, thì chính là có người cố ý nói ra.

Ở đời trước, người hại hắn chính là loại thứ hai.

Mà hiện nay làm việc này, hắn chỉ có thể nghĩ ra một người.

Liễm hạ lãnh ý trong mắt, hắn quay đầu an ủi Đoàn Giai Thu: “Tam cô, người đừng lo lắng, việc này là có người trả thù, con và anh họ sẽ xử lý tốt.”

“Ai, cô biết hai người các con đều là đứa nhỏ tốt, cũng hiểu chuyện.” Đoàn Giai Thu mỉm cười gật đầu, sau đó lại thở dài nói: “Nhưng cô là trưởng bối, đều muốn vì các con suy nghĩ, nhưng các con chuyện gì cũng không muốn nói với ta, khiến ta cảm thấy bị đẩy ra bên ngoài, trong lòng ta thực sự khó chịu..”


“Thực xin lỗi, tam cô, là chúng con sai.” Đoàn Duệ Thanh nghe nàng nói vậy, lập tức cảm thấy bản thân thật sự không đúng lắm, không suy nghĩ đến cảm nhận của nàng, liền thành tâm xin lỗi nàng, còn cam đoan “Con sau này làm gì cũng sẽ nói với cô.” Cho dù không nói mọi chuyện, cũng sẽ không gạt nàng khiến nàng lo lắng.

“Được rồi, vậy con nói cho cô biết lần này xảy ra chuyện gì?” Đoàn Giai Thu nhìn cậu.

“Dạ, cô còn nhớ rõ đứa nhỏ lần trước đến nhà mình tặng đồ không?” Đoàn Duệ Thanh hỏi.

“Cô nhớ, nó làm sao?” Đoàn Giai Thu nghi hoặc nhìn cậu.

“Việc này là do cậu ta làm ra, cậu ta thích anh họ.” Đoàn Duệ Thanh nói ra có chút vị chua.

“A?” Đoàn Giai Thu thật sự không thể thích ứng với điều này, tâm lý cũng nhất thời không có biện pháp hồi phục “Nó, nó không phải là con trai sao?”

Nàng nói xong cũng cảm thấy bản thân mâu thuẫn, con của nàng không phải cũng thích con trai sao, lại còn là cháu trai mình…

“Con nói với cậu ta, anh họ là của con, có thể cậu ta cảm thấy không chiếm được, nên đi quấy rối con.” Đoàn Duệ Thanh thừa dịp chung quanh không có ai, mới nói nhỏ bên tai nàng.

“A…là..như vậy à..” Đoàn Giai Thu gật đầu, thần tình vẫn mờ mịt, điều này so với phim truyền hình còn phấn khích hơn.

“Dạ, chính là như vậy.” Đoàn Duệ Thanh gật đầu.

“Nhưng..bây giờ phải làm sao? Cũng không thể áp chế tin đồn xuống được, nếu không chúng ta đến gặp nó nói chuyện được không?” Đoàn Giai Thu thập phần lo lắng hỏi.

“Không cần đâu cô.” Đoàn Duệ Thanh lắc đầu “Việc này con có thể giải quyết được, cam đoan khiến cho cậu ta không làm gì nữa, cô đừng lo lắng, chờ con xử lý tốt sẽ nói với cô, nếu không tốt vẫn sẽ nói, nhờ cô giúp con giải quyết.”

“Vậy được rồi, con nhớ cẩn thận một chút, có gì thì thương lượng với Thiệu Thần, đừng giải quyết một mình.” Đoàn Giai Thu nhíu mày nói.

“Dạ, con sẽ giải quyết ổn thỏa, cô yên tâm.” Đoàn Duệ Thanh cười tủm tỉm cam đoan.

————————————

Hai ngày sau, Đoàn Duệ Thanh nhìn thấy La Hàng ở khu vực gần khách sạn ra vào, tựa hồ là cùng người ở đây có tiếp xúc, phỏng chừng là lấy tiền để mua người rải tin.

Nhưng do không có chứng cứ rõ ràng, những tin tức như vậy cũng bị mọi người coi như tin bát quái, hoặc cũng có thể nói bọn họ là tò mò với những chuyện liên quan đến đồng tính, nên hữu ý vô tình cũng đến tiếp cận Đoàn Duệ Thanh, thậm chí cố ý nói một ít lời thăm dò.

Đoàn Duệ Thanh bình tĩnh ứng đối, cũng không mượn cớ gì, do hành vi của hắn cùng cử chỉ khi nói chuyện cũng không giống kiểu ẻo lả như người ta thường nói về đồng tính, nên khiến nhiều người rất nghi hoặc, có vài người thăm dò vài lần cũng không tìm hiểu được cái gì thú vị, nên cũng không đến gây rối rắm cho Đoàn Duệ Thanh nữa.

Cũng có người thông minh đã sớm nhìn ra có người muốn gây phiền toái cho hắn, đối với những lời đồn này đều khinh thường không thôi.

Đoàn Duệ Thanh đối với những việc này cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, quyết định bắt đầu phản kích La Hàng.

Hai ngày này hắn vừa ứng phó với ánh nhìn của mọi người ở đây, đồng thời còn cố ý theo dõi La Hàng vài lần, biết được chỗ ở của cậu ta ở đây.

Tìm được nhà của cậu ta rồi, liền không theo dõi nữa, mà đi tìm Vân Thiệu Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui