Đoàn Duệ Thanh sau khi bỏ đồ xuống, lấy ra một phần, đi đến nhà cậu của Vân Thiệu Thần, đó là thân thích duy nhất của Vân Thiệu Thần tại sơn thôn này.
Cậu của Vân Thiệu Thần, Đoàn Duệ Thanh phải gọi là chú, lúc hắn đem đồ tới trước cửa, đối phương nửa ngày mới nhận ra hắn là ai.
Đoàn Duệ Thanh đưa đồ xong cũng không ở lại lâu, chỉ nói cho đối phương biết đồ là do Vân Thiệu Thần gửi về, liền đi đến nhà ông nội.
“Về rồi đấy à.” Lúc hắn trở về Đoàn Dao Nhàn đang vo gạo, thấy hắn nhân tiện nói “Tới đây giúp cô một tay.”
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh cười gật đầu.
Lúc này mọi người trong thôn vẫn dùng lò đất nung để nấu cơm, củi thì chặt từ một số cây trên núi, nhưng lại nhiều khói, lửa lớn, đồ ăn làm ra cũng có chút ám mùi khói.
Do Đoàn Duệ Thanh đến đây, nên Đoàn Dao Nhàn chuẩn bị cơm trưa khá phong phú, còn đặc biệt lấy thịt khô nhà mình làm, ngâm nước ấm, cắt mỏng cho vào chảo, lấy dưa chua ngâm trong bình cắt ra bỏ chung vào, dùng lửa xào qua, thịt khô xào lên khá thơm, có chút hương vị của dưa chua, thật sự rất ngon.
Đoàn Duệ Thanh ngồi rửa thực phẩm một bên, ngửi được mùi liền hỏi: “Cô à, con lần này về có chút chuyện muốn làm, còn cần cô giúp đỡ.”
“Chuyện gì vậy? Còn không mau nói.” Đoàn Dao Nhàn một bên làm đồ ăn, một bên buồn cười trừng mắt nhìn hắn nói.
“Con nhớ trước kia người có trữ măng, hiện tại trên núi có đào được măng không ạ?” Đoàn Duệ Thanh đem rau xanh rửa sạch bỏ vào rổ xong, quay lại bổ sung “Con bây giờ đang làm việc cho nhà bếp của khách sạn Nam Môn trong thành phố, bếp trưởng ở đó nhờ con lúc trở về đem cho y thổ sản vùng núi, càng nhiều càng tốt.”
“Đương nhiên là có rồi.” Đoàn Dao Nhàn cười nói “Lúc này là thời điểm tốt để đào măng đấy, thổ sản thì những người trong thôn dự trữ không ít, dã ma cô(*) và măng, chủ yếu là phơi khô để dự trữ, con muốn thì để ta đi hỏi giúp, ta cũng có một ít tự làm, bất quá cũng không nhiều lắm.”
(*) Dã ma cô: tên khoa học là Agaricus arvensis, thường được biết đến với tên nấm ngựa (Horse mushroom), sinh trưởng ở sườn núi thảo nguyên hoặc cánh đồng hoang. Ở Trung Quốc phân bố ở Hà Bắc, Sơn Tây, Nội Mông Cổ, Thanh Hải, Tân Cương. Thường có độc vào hạ, thu khi mưa nhiều.
“Dạ được, đến lúc đó con đi cùng cô.” Đoàn Duệ Thanh nghe được phương pháp dự trữ, ánh mắt đều sáng lên.
Đoàn Dao Nhàn thấy bộ dáng của hắn, vui vẻ nói: “Con muốn thổ sản vùng núi, vào trong núi tìm là tốt nhất, con có thể vài người vào rừng đi săn nữa, như gà rừng, cùng một vài loại sơn điểu (chim núi a) linh tinh, nhiều người nói còn có thể bắt được lợn rừng, người thành phố chưa ăn qua bao giờ khẳng định sẽ rất thích.
Đoàn Duệ Thanh nghe xong ánh mắt cũng sáng hơn, cô nói đến mấy thứ này, toàn là những thứ rất tốt, tuy rằng giá cả sẽ không mắc như hai mươi năm sau, nhưng đối với trình độ sinh hoạt ở thời đại này mà nói, vẫn rất quý rồi.
Hơn nữa ở thời đại này, kẻ có tiền được chia làm hai loại, một loại bẩm sinh đã có tiền, một loại là nhà giàu mới nổi. Những người bẩm sinh đã có tiền không cần nói cũng biết, bọn họ hằng ngày đều ăn thực phẩm cao cấp, món ăn thôn quê cũng là thường với họ. Còn đối với những người nhà giàu mới nổi, nói trắng ra là người nghèo nắm được cơ hội gây dựng từ hai bàn tay trắng, xoay người liền trở thành kẻ có tiền, những người đó lúc nghèo sẽ ăn những loại thổ sản như vậy, bây giờ có tiền rồi, há sẽ muốn ăn tiếp nữa, sơn hào hải vị mới là thứ họ nhắm tới.
Cho nên ở thời điểm này, thổ sản vùng núi vẫn chưa có giá trị cao, còn chưa được phát hiện tiềm năng phát triển nó, không giống như hai mươi năm sau giá chỉ ở trên trời.
Đoàn Dao Nhàn thấy hắn nghe rất hứng thú, cũng rất vui vẻ, tiếp tục nói: “Núi của chúng ta không cao lắm nhưng lại là kho vàng đấy, có nhiều nơi chưa ai đi đến, nên thổ sản ở đây có không ít, đợt trước còn có nhà bị lợn rừng vào đạp hư lương thực, còn mấy con chim hoang dã cũng bay đến đây ăn ngô, mọi người cực khổ làm lụng suốt một năm, đến thời điểm thu hoạch, nhìn đến đất đai bừa bãi, người nào cũng sốt ruột. Khoảng thời gian trước trong thôn cũng tổ chức một nhóm người đi săn, nhà thôn trưởng bỏ công nhiều nhất, nên lưu trữ cũng nhiều thứ, con nếu không muốn trực tiếp đi săn, có thể đến nhà thôn trưởng hỏi qua, mua lại thổ sản, phỏng chừng cũng không thiếu.
“Dạ, lát nữa con sẽ đến đó hỏi.” Đoàn Duệ Thanh nghe nói liên tục gật đầu, hắn cũng không phải người ham thích ăn uống, nghe cô nói xong cũng nhịn không được chảy nước miếng.
“Hiện tại ở đây có nhiều nguyên liệu tốt nhưng cũng chưa có nhiều, nên cô phải trực tiếp vào núi tìm để lấy thổ sản, cũng không dám đi quá sâu, đi lấy củi về cũng chỉ quanh quẩn ở vòng ngoài, ở đây có không ít lợn rừng, gặp được người sẽ chủ động công kích.” Giọng nói Đoàn Dao Nhàn mang theo tiếc hận, tuy rằng được nuôi dưỡng như con trai, nhưng bản chất nàng vẫn là con gái, không ai vào núi chịu dẫn theo nàng cả. Cho dù là thanh mai trúc mã của nàng, cũng không dám làm loại chuyện này.
Đoàn Duệ Thanh trong lòng cũng cảm thấy đáng tiếc, hắn và đàn ông trong thông cũng không thân mấy, duy nhất thân hơn một chút, chính là mấy người con trai nhà thôn trưởng, bọn họ lúc học trung học tuy không cùng lớp với hắn, nhưng cùng trường nên cũng quen biết nhau, cũng có thể nhờ họ giúp tổ chức đi vào trong núi.
“Con cần măng, ở trong rừng sau núi đều có, nếu muốn thì buổi chiều có thể đến đó đào, bất quá măng cũng khá bình thương, không giống những loại đặc sản hiếm khác ở đây, không biết đầu bếp chỗ con có cần không?” Đoàn Dao Nhàn lại hỏi.
“Không vấn đề gì, chỉ cần chất lượng tốt, trong nhà hàng không cần, vậy cũng có thể bán cho tiệm cơm mà, trong thành phố cũng không phải chỉ có bọn họ buôn bán.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười, tuyệt không lo lắng vấn đề tiêu thụ.
Quả thật nếu như đem nguyên liệu bán cho khách sạn, giá cả sẽ cao hơn, càng không cần phải đi xung quanh chào hàng. Nhưng có một câu nói, người thông minh sẽ không tất cả đem trứng gà đặt vào một rổ, Đoàn Duệ Thanh cũng đã có tính toán riêng của mình.
“Vậy là được rồi, cô cũng coi như thổ địa ở đây, có thể giúp đỡ con không ít.” Đoàn Dao Nhàn cười tự tin. Nàng là thuần túy dân quê, sinh ra ở nông thôn, tương lai chỉ sợ cũng chỉ gả ở nông thôn mà thôi, tuy rằng nàng cũng không cam lòng cả đời cứ sống giống như thế hệ trước ở đây, nhưng cũng hiểu rõ, không phải cứ không cam lòng là sẽ thay đổi được, loại vận mệnh này, nàng buộc phải tiếp nhận rồi.
“Dạ, vậy phải phiền cô rồi.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười nói.
Kỳ thật trong lòng hắn rất bội phục cô mình, ở kiếp trước, tuy rằng vận mệnh đối với nàng không công bằng, nhưng nàng cũng không khuất phục, là một người mạnh mẽ lại có tự tôn của mình, cho dù đối mặt với hiện thực tàn khốc, nàng cũng không muốn chịu thua, dùng chính đôi vai của mình mà chống đỡ.
“Phiền cái gì chứ.” Đoàn Dao Nhàn trừng mắt nhìn hắn “Con đã nói muốn buôn bán, cô lại không có cách khuyên con quay đầu, cũng chỉ có thể giúp đỡ con trong khả năng thôi, đúng rồi, con ở nhà Thiệu Thần, bọn họ biết con nghỉ học không?”
“Anh họ cùng cô ba đều biết, con đã nói với họ rồi.” Đoàn Duệ Thanh gật gật đầu.
“Con cứ như vậy ở lại nhà người ta, bọn họ không khó xử sao?” Đoàn Dao Nhàn nhíu mày, nghĩ đến anh ba xấu tính nhà mình, nếu y biết con mình ở nhờ nhà người ta, không tốt còn thật sự sẽ đến đó nháo chuyện.
“Con sẽ không để bọn họ khó xử.” Đoàn Duệ Thanh trả lời.
“Con có cách?”
“Dạ.” Đoàn Duệ Thanh ngồi trước bếp lửa, ngẩng đầu đối nàng mỉm cười “Con nghĩ sẽ trở lại trong thôn phát triển cây công nghiệp, nhưng công việc ở khách sạn cũng vẫn tiếp tục, tới lúc cả hai bên đều bận rộn, thời gian ở lại nhà anh họ cũng không nhiều, bất quá, còn phải nhờ cô giúp đỡ nhiều.”
“Cây công nghiệp?” Đoàn Dao Nhàn không nghe được đoạn sau, chỉ nghe được cụm từ quan trọng “Cây công nghiệp gì chứ?” Nàng so với dân quê học hành cũng tương đối nhiều, đương nhiên cũng biết khái niệm cây công nghiệp là gì.
Nàng chính là tò mò ý tưởng của Đoàn Duệ Thanh, có lẽ do nhiều năm cũng được đi học, đầu óc cũng rất linh hoạt, không như những người ở đây cả đời cũng chỉ là từng bước trồng trọt làm ruộng, cả ngày làm việc đều mệt chết, ai sẽ nghĩ đến những thứ này? Cho dù có người nghĩ đến, cũng sẽ bị bác bỏ là không thực tế.
“Dạ, coi như rau dại cũng là một loại đi, lát nữa lúc đi lấy măng, con cho cô xem.” Đoàn Duệ Thanh nếu muốn mời Đoàn Dao Nhàn giúp hắn quản lý, tự nhiên sẽ không giấu diếm nàng.
Đoàn Dao Nhàn như có điều suy nghĩ gật đầu, chốc lát lại có điểm không yên lòng hỏi: “Vậy con hẳn sẽ buôn bán ở trong thôn đi? Ba con đã sớm chuyển hộ khẩu ra thành phố, y cũng không ở đây nữa rồi.”
“Con lần này trở về cũng muốn lo chuyện đó.” Đoàn Duệ Thanh gật gật đầu “Cô, người có biết ngọn núi phía sau nhà ông ngoại con không? “
“Ngọn núi hoang đó? Nơi đó cái gì cũng không có, cũng còn khá nguyên sơ, chưa ai muốn, con muốn làm gì?” Đoàn Dao Nhàn thập phần không hiểu nhìn hắn.
“Con biết, người đừng sốt ruột, chờ con đem mọi chuyện chuẩn bị tốt, sẽ từ từ nói kế hoạch cho cô biết.” Đoàn Duệ Thanh mỉm cười trấn an.
Đoàn Dao Nhàn nhìn bộ dáng nắm chắt thắng lợi cũng không nóng vội của hắn, trong lòng nàng cũng tin tưởng, dù sao đó cũng là cháu nàng, nàng thực hiểu rõ hắn, hơn nữa cũng có chút hiểu biết, sẽ không mang tư tưởng bảo thủ cứng nhắc như thế hệ trước.
Đồng dạng, hắn cũng là cháu trai mà mình rất thích, nàng như thế nào sẽ phóng tâm đưa hắn bước chân vào thế giới hiện thực tàn khốc đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...