Em Hay Cô Ấy

Cố Mai Nhàn bước ra khỏi siêu thị, tay vừa cầm túi đồ mới thanh toán xong, tay kia ôm cái bụng tròn như dưa hấu của mình. Cô đứng trên vỉa hè, nhìn tới nhìn lui, sao Khương Mặc còn chưa tới? Cố Mai Nhàn muốn ra ngoài mua chút đồ tẩm bổ cho đứa bé, Khương Mặc vốn định đi theo cô nhưng vừa tới cổng bệnh viện thì lại có cuộc họp cổ đông khẩn cấp. Hắn nói khi nào cô mua đồ xong thì gọi cho hắn, hắn sẽ đến đón cô. Cố Mai Nhàn gọi điện xong, đứng chờ 10 phút thì nghĩ lại, thời gian này đã làm phiền Khương Mặc quá nhiều rồi, không thể vì mình mà để hắn bỏ lỡ cuộc họp quan trọng như thế. Cô lấy điện thoại ra gửi một dòng tin nhắn bảo hắn không cần phải tới đón, cô sẽ bắt taxi đi. Lại chỗ ghế đá ngồi, ngồi ở đây một chút rồi hẵn về cũng được.

Lưu Hàn Trạch lái xe đi ngang qua đường XX, lúc trước Cố Mai Nhàn và anh thường cùng nhau đi siêu thị ở gần đây. Vì niệm tình cũ, anh cũng không truy cứu chuyện xấu mà Tư Duệ An, với điều kiện cô ta không được xuất hiện trước tầm mắt của anh và Cố Mai Nhàn nữa. Trải qua nhiều sóng gió như vậy, là anh không giữ được lập trường của mình, rõ ràng đã từng bị người phụ nữ kia lừa một lần nhưng vẫn không rút kinh nghiệm lại bị lừa gạt thêm lần nữa, hôn nhân tan vỡ, vợ chồng đường ai nấy đi. Anh rất muốn đi gặp Cố Mai Nhàn, muốn được nhìn thấy cô, muốn được chạm vào khuôn mặt nhỏ bé kia, ôm cô vào lòng, nói cho cô biết anh nhớ cô đến nhường nào. Nhưng anh không làm được, là không thể chứ không phải là không muốn. Anh có tư cách gì đến gặp cô? Lựa chọn sai lầm cũng đã đưa ra, cơ hội vãn hồi hầu như bằng không. Việc làm duy nhất để thoả mãn nỗi nhớ nhung là gặm nhấm những kỉ niệm, dù biết nó chỉ là quá khứ nhưng chỉ cần còn một chút kỉ niệm về hai người, anh vẫn sẽ cố gắng cất giữ cẩn thận, nâng niu như bảo bối.

Lưu Hàn Trạch dừng xe trước siêu thị, ngẩn người nhìn cổng siêu thị người ra người vào tấp nập, bất giác trong khoé mắt đã nổi lên một tầng hơi nước. Cảnh vật vẫn còn đó, nhưng người thì mãi xa rồi.

Lưu Hàn Trạch đưa tay lên xoa xoa mắt, sau đó khởi động lại xe, vừa định cho xe chạy thì tầm mắt anh dừng lại ở chỗ hàng ghế đá trên vỉa hè trước siêu thị. Cả người truyền đến một hồi kinh ngạc, không nghĩ tới lại có thể gặp Cố Mai Nhàn ở nơi này. Lưu Hàn Trạch chỉ định nhìn ngắm cô một lúc rồi rời đi, dù sao anh cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp cô, nhưng khi nhìn thấy vùng bụng tròn trịa của cô thì lục phủ ngũ tạng đều căng cứng, Lưu Hàn Trạch không chút suy nghĩ mà vội mở cửa xe đi tới chỗ Cố Mai Nhàn.

Cố Mai Nhàn đọc tin nhắn trả lời của Khương Mặc, vừa cất điện thoại vào túi áo thì thấy bóng của một thân ảnh đang đổ xuống người mình. Khoảnh khắc ngẩng đầu lên, Cố Mai Nhàn có cảm giác như cách ba thu mới tương trùng, nhìn đăm đăm người vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt. Chỉ có mấy tháng không gặp thôi, anh ấy đã gầy đi rồi, khí sắc hình như cũng không chút lắm. Nghĩ tới đây, Cố Mai Nhàn cảm thấy mình thật nực cười, người đàn ông này tốt hay không đã có người phụ nữ kia chăm sóc rồi, đâu đến lượt cô phải bận tâm.


"Em... Dạo này sống có tốt không?"

"Rất tốt, cảm ơn Lưu tiên sinh đã hỏi thăm."Cố Mai Nhàn hơi nhếch khoé môi, nếu nói bản thân sống không tốt, có phải người đàn ông này liền nghĩ cô dứt khỏi anh ta liền không chịu được, sẽ nhớ anh ta đến đau khổ cùng cực không?

Nghe đến ba chữ "Lưu tiên sinh" tâm Lưu Hàn Trạch không nhịn được mà nhói lên một cái. Thì ra cô ấy đã sớm đem mình coi là người xa lạ rồi. Anh biết mọi chuyện thành ra thế này là do anh đáng đời, nhưng đến khi cô tận miệng nói ra, tâm anh vẫn như thế đau nhức. Nhưng dù sao cô ấy sống tốt là được, ít ra còn sống tốt hơn cả anh, lại nghĩ bản thân là cái quái gì, đáng để cô ấy phải lưu tâm sao?

"Nếu không còn chuyện gì, tôi đi trước đây."Đối với cuộc hội ngộ giữa vợ chồng mới ly hôn, cô thật không có hứng thú.

Cố Mai Nhàn xách đồ đứng dậy rời đi, đi được vài bước liền nghe giọng Lưu Hàn Trạch truyền tới.


"Nhàn, em vẫn nên giải thích với anh chuyện em mang thai chứ?"Đến bây giờ anh vẫn không thể thích nghi được với sự thật là cô đã mang thai, cái bụng tròn trịa kia đoán chừng cỡ sáu bảy tháng trùng khớp với thời điểm cô rời đi. Nếu đó thật sự là con anh, anh lại càng cảm thấy mình còn khốn nạn hơn trong tưởng tượng. Vợ mang thai lại không biết, thế mà còn quan tâm đến một đứa con chưa từng xuất hiện trên cõi đời này.

Không đợi Cố Mai Nhàn đáp lời, Lưu Hàn Trạch đã bước tới nắm tay cô dẫn đi, động tác cực kì nhẹ nhàng để không ảnh hưởng đến đứa bé không bụng cô.

"Anh làm gì thế?"Cố Mai Nhàn thấy hành động bất thường của anh, cả người đều giãy dụa thoát khỏi sự khống chế của anh, anh ta định cướp đứa bé đi sao? Không được, cô không cho phép.

"Đừng động, anh chỉ muốn nói chuyện với em. Chúng ta lên xe rồi nói."Lưu Hàn Trạch đương nhiên biết Cố Mai Nhàn đang nghĩ gì, trong lòng dâng lên một cỗ bất lực, đối với cô ấy anh thật sự tàn nhẫn thế sao?

Ngồi trên xe, Cố Mai Nhàn ngoài mặt đều mang vẻ mặt lạnh nhạt mà ứng phó Lưu Hàn Trạch, nhưng trong lòng lại lo lắng sợ anh sẽ tìm cách cướp đi đứa bé. Không phải còn đang hạnh phúc bên Tư Duệ An sao, còn muốn tranh giành đứa bé với cô làm gì?


"Anh xin lỗi. Tất cả mọi chuyện xảy ra đều do anh. Thật ra anh biết mình không có tư cách gặp em, chỉ là vô tình nhìn thấy em anh liền không nhịn được muốn nhìn một chút xem em có sống tốt hay không..."Lưu Hàn Trạch cười khổ, câu "xin lỗi" này anh đã muốn nói ra từ lâu rồi, nhưng bây giờ mới có cơ hội đã nói ra. Thiếu cô ấy lâu như vậy, rốt cuộc cũng phải trả rồi.

Cố Mai Nhàn còn tưởng anh sẽ đề cập đến quyền nuôi dưỡng của đứa bé, lại không nghĩ tới anh lại xin lỗi cô, nhưng hiện tại xin lỗi thì có ích gì, ly nước đổ đi rồi làm sao mà lấy lại được, cô sớm đã không cần tới lời xin lỗi của anh rồi.

"Nhàn, thật ra Tư Duệ An không hề mang thai, cô ta làm giả giấy xét nghiệm, giả mang thai để lừa anh. Mà anh lại mù quáng nghe theo, cái gì cũng không rõ, làm tổn thương tới em. Thật xin lỗi."Càng nói Lưu Hàn Trạch lại càng cảm thấy hổ thẹn, ngoài xin lỗi ra cũng chẳng còn lời nào để nói nữa.

"Chuyện Tư Duệ An tôi đã biết trước đó rồi. Lưu tiên sinh, tôi biết anh có chỗ khó của anh, đứng trước 2 sự lựa chọn như vậy đúng là nên làm theo lý trí. Tôi cũng biết tình cảm không thể cưỡng cầu, anh không yêu tôi, tôi không trách anh. Nhưng cầu xin anh đừng tranh giành quyền nuôi dưỡng đứa bé, chúng ta đã ly hôn rồi, tôi không yêu cầu tài sản gì cả, tôi chỉ cần đứa bé này."

Lưu Hàn Trạch không yêu cô, cô không thể trách anh, nhưng anh ta không được đưa đứa bé đi, đứa bé này là sinh mạng của cô, cô không thể để bất kì ai cướp nó đi.


"Anh có yêu, thật sự có... Anh cũng không cướp đứa bé của em. Anh chỉ muốn nói, bây giờ em đang mang thai, có thể để anh chăm sóc cho em được không? Lúc đứa bé chào đời, anh có thể đến thăm con không?"Lưu Hàn Trạch thấp thỏm chờ đợi câu trả lời, tự hỏi có phải anh đòi hỏi rất quá đáng không?

"Anh không cần phải chăm sóc tôi, tôi tự biết chăm sóc bản thân mình. Còn chuyện sau này của đứa bé, anh là cha nó, anh có quyền đến thăm nó." Tới đây là được rồi, cô không muốn lún quá sâu vào mối quan hệ với người đàn ông này, dây dưa không rõ càng khiến bản thân mệt mỏi.

"Cảm ơn em."Nghe cô trả lời, dù cô cho anh đến thăm con nhưng vẫn cảm thấy hụt hẫng, cô ấy chán ghét được anh chăm sóc đến vậy sao?

"Xong chuyện rồi, tôi đi đây."

Vừa dứt lời, Cố Mai Nhàn cũng không muốn nán lại không một giây nào, trực tiếp mở cửa xe rời đi.

Lưu Hàn Trạch nhìn theo đến khi cô lên xe taxi, chiếc xe đi dần mất hút mới thôi không nhìn nữa. Đầu anh gục xuống vô lăng, cảm giác hối hận cùng thống khổ lan khắp tâm trí. Nghiệp là do anh tạo ra, còn có thể trách ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui