Sáng sớm, ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua ô cửa sổ, những tia sáng như những dải lụa mỏng dài mênh mang, đánh thức giấc ngủ của Cố Mai Nhàn. Cô ở trong mộng từ từ tỉnh giấc, đôi mày thanh tú nhíu lại, không phải vì ánh mặt trời quá mức chiếu xuống gay gắt mà là lưng cùng hạ thân đau thức không chịu nổi. Cố Mai Nhàn cất tiếng than, thầm mắng tên cầm thú nào đó đêm qua chính là người hoá thú, cả đêm hành hạ cô hết lần này tới lần khác mặc cô cầu xin buông tha.
Cố Mai Nhàn xoa xoa cái lưng ê ẩm, vừa đặt chân xuống giường muốn đi ra ngoài liền suýt nữa ngã xuống sàn, cô căn bản không còn sức đứng dậy huống gì là đi lại. Hỗn đản. Lúc Cố Mai Nhàn chật vật vịn thành giường để không bị ngã thì Lưu Hàn Trạch mở cửa phòng ngủ đi vào, trên tay còn mang khay đựng một bát cháo. Thấy cô tay chân vụng về như sắp gãy liền vội vàng đặt khay đựng bát cháo lên bàn, đi tới chỗ cô đỡ cô ngồi trên giường. Lưu Hàn Trạch đau xót mở miệng chất vấn, thực chất là quan tâm:
"Tay chân vụng về như vậy còn xuống bay nhảy đi đâu?"
"Không phải là do anh ban tặng à?"Cố Mai Nhàn hướng về phía anh, ai oán nói lớn, không phải đêm qua anh ở trên người cô không ngừng ham muốn, hại cô thân thể nhức nhói như sắp tàn phế, bây giờ lại trách ngược lại cô, không biết nói lý.
"Được, được, là anh sai, anh nấu cháo cá bồi bổ cho em, ăn khi còn nóng mới ngon"
Lưu Hàn Trạch lại lấy bát cháo nóng, miệng thổi cho cái nóng bay đi mới đút cho Cố Mai Nhàn. Cô kì thực có chút đói, vận động kịch liệt như vậy không đói mới là lạ, đương nhiên không cự tuyệt anh đút cho cô, ngược lại ăn rất nhanh. Lưu Hàn Trạch cứ sợ cháo quá nóng liền cặm cụi thổi cho đỡ nóng, mỗi lần đút xong đều hỏi có nóng quá không còn lấy khăn lau nhẹ khoé môi cô. Chỉ là hành động nhỏ nhưng Cố Mai Nhàn không khỏi cảm động. Khi ăn xong, Lưu Hàn Trạch dặn dò cô mấy câu, sau đó mới đi ra ngoài, đi tới cửa liền nghe câu nói vọng từ phía sau
"Chuyện ly hôn, tôi sẽ suy nghĩ lại...hoặc là quên đi"
Người kia không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, trong đôi mắt màu hổ phách ấy hiện lên tia hạnh phúc.
- --------------------------------------------------------------------------
Về lại thành phố X, cả hai quay lại cuộc sống thường nhật trước đây, chỉ là Lưu Hàn Trạch đối với Cố Mai Nhàn từ đầu đến cuối đều yêu thương, cưng chiều, không để cô có điểm đau lòng nào. Cố Mai Nhàn cũng từ từ mở lòng lại với anh, tuy cô sẽ không ly hôn nữa nhưng trong lòng vẫn sợ hãi, hạnh phúc mất bao lâu mới có được này thật sự quá mong manh, nếu như chìm đắm sâu vào sẽ không thoát ra được, sau cùng nó vỡ tan, chỉ có bản thân đau triệt nội tâm.
Cố Mai Nhàn trên tay cầm hộp thuốc tránh thai, mấy ngày trở về nước cô đều suy đi nghĩ lại không biết điều mình luôn do dự muốn làm là đúng đắn nhất không. Cuộc sống hiện tại đối với cô mà nói đều rất tốt, nhưng nếu trong thời điểm này nếu mang thai có thật sự tốt không? Cô lại luôn trốn tránh cùng sợ hãi, nếu hạnh phúc này quá ngắn ngủi, con của cô ra đời không phải nó sẽ sống khổ sở như cô sao? Cô tuyệt đối sẽ không để bảo bối chịu bất cứ thương tổn nào...giống như cô trước đó...Trong lòng như hạ quyết tâm, tay gỡ hộp thuốc ra, nhưng còn chưa lấy thuốc uống liền bị một bàn tay to lớn giật lấy hộp thuốc. Lưu Hàn Trạch? Anh trở về từ bao giờ?
"Nói cho anh biết, đây là cái gì?"Lưu Hàn Trạch trừng mắt quát lớn, tay giơ hộp thuốc trước mặt Cố Mai Nhàn
Cố Mai Nhàn lo sợ không dám ngẩng mặt lên nhìn anh, cảm giác tội lỗi xâm chiếm tâm trí cô. Lưu Hàn Trạch không thấy cô trả lời càng tức giận, tay anh cầm hộp thuốc liền nổi gân xanh, hộp thuốc bị bóp nát, nhăn nhúm không ra hình thù gì bị vứt mạnh xuống sàn. Lưu Hàn Trạch kéo tay cô, ấn cả người cô vào bức tường, lưng Cố Mai Nhàn bị đập mạnh vào tường, chưa kịp kêu đau thì Lưu Hàn Trạch chặn môi cô, dùng sức hôn mạnh xuống cánh môi đỏ hồng mềm mại, cơ hồ như muốn cắn nát môi cô. Không biết bao lâu, Lưu Hàn Trạch run run rời khỏi cánh môi đỏ ửng lên đó, tay anh cuộn lại thành nắm đấm, tức giận dồn nén chưa phát tiết hết, một đấm vào tường đó, tức giận được đưa ra ngoài. Cố Mai Nhàn không nói gì, vẫn duy trì tư thế cúi đầu, nước mắt bất giác rơi xuống, sau đó tai ồ ồ nghe giọng anh khàn khàn cất lên:
"Anh biết lúc đầu là anh có lỗi với em, nhưng...những việc làm gần đây của anh đối với em...trong mắt em, một chút cũng không đáng là gì sao?"
Cố Mai Nhàn ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô không phải là vẻ mặt tức giận của anh, là đôi mắt bạch hổ, đôi mắt đỏ ngầu đầy tia máu cùng...lệ đang thấp thoáng trên khoé mi?! Cô định nói gì đó nhưng Lưu Hàn Trạch đứng thẳng dậy xoay người bước ra khỏi phòng, bước đi chậm rãi nặng nề, lòng đầy đau thương, đôi mắt mơ hồ trống rỗng, miệng lại cất lên:
"Là anh từ đầu tới cuối đều như một thằng hề, cả ngày diễn trò cho em xem, lại ảo tưởng bản thân rồi sẽ có được tình cảm của em..."
Cố Mai Nhàn nhấc chân lên, chạy tới ôm chầm lấy người Lưu Hàn Trạch, tay gắt gao ôm chặt lấy anh sợ anh sẽ thất vọng gỡ tay cô ra. Nước mắt cô một lúc rơi xuống càng nhiều, mừng rỡ hay đau buồn đều lẫn lộn không phân biệt được, cô chỉ biết rằng đáp án mình luôn tìm kiếm do dự rốt cuộc cũng tìm thấy rồi.
"Trạch, thật xin lỗi"
Cô trực tiếp xoay người anh lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt người cô vừa yêu vừa sợ này, khoé miệng nâng lên một nụ cười
"Không phải anh nói sẽ bắt đầu lại sao? Chúng ta bắt đầu lại."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...