Em Hận Anh, Được Sao???
"Ngạo... em..." ả vừa định chạy đến chỗ hắn thì...
" nè...bác gái... đây là công ty đó...bác lớn tuổi như vậy mà không biết quy củ tý à..." Tiểu Thần chu mỏ trách móc
Còn ả thì há hốc mồm nhìn bộ dáng như thu nhỏ của hắn
" nhóc...nhóc...là ai? "
"Thế bác là ai?" Tiểu Thần hỏi ngược lại
"Tôi...tôi là vợ chưa cưới của Ngạo! Còn nhóc... nhóc là ai " ả lên giọng
"Tôi á...bác gái! Là con trai của ông chú này" tiểu thần cười cười chỉ tay vào hắn
"Cái gì! Con trai " ả khó tin nhìn hắn
"Sao! Bác ý kiến hả! Tôi có thể dẫn bác lên phường " tiểu thần đắc ý
Thấy vậy ả giận hờn chạy đến phía hắn mắt dưng dưng:
" Ngạo! Anh xem...nhóc này thực sự rất quá đáng coi thường em! "Bác " em già lắm sao! Lại còn nhận là con anh nữa! Ngạo "
Ả nũng nịu níu hắn. Còn hắn thì mặt lạnh im lặng nhìn ả... thật là rắc rối
" nè... bác gái bác già vậy mà còn làm nũng....lêu...lêu..." tiểu thần nè lưỡi trêu ả...rồi bỗng quay sang hắn
" nè ông chú...khẩu vị của ông chú thật sự là có vấn đề rồi....hay là....phải nói ông chú ăn tạp...loại này cũng sài đc haizz..."tiểu thần lắc đầu ngao ngán
"mày...mày..." ả tứa giận chỉ vào tiểu thần định xông lên đánh tiểu thần thì...
" làm loạn đủ chưa..." hắn lạnh lẽo lên tiếng
"Nhưng...Ngạo..."
Tuy vậy hắn vẫn mặt lạnh lên tiếng
" thư kí...đưa thiếu gia về..."
"Dạ"
Trước khi tiểu thần ra khỏi... gương mặt khẽ khinh bỉ...
" Lăng Trì Ngạo... nếu còn muốn tiếp tục hợp tác thì ông chú nên " dọn dẹp" những kẻ tóc dài mà não ngắn này đi"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...