Em Hận Anh, Được Sao???
Hắn khẽ khôi phục lại... hắn không muốn để con trai của mình... nhìn thấy sự bi thương của mình...
" ta muốn con giúp ta!" Hắn khẽ nói
Nghe vậy, Tiểu Thần cười lạnh rồi đi đến chiếc so fa gần đó ngồi vắt chân, lạnh lùng nhìn hắn
" Tại sao..."
" vì ta yêu mẹ con...nếu con giúp ta sẽ cho con mọi thứ con muốn..." hắn đề nghị
" thật sao! " đôi mắt tiểu thần sáng ngời nhảy xuống từ ghế
" đúng! Chỉ cần con giúp mẹ con về phía ta..." hắn cười cười tính toán
Nhìn mặt nham hiểm của hắn, tiểu thần khẽ nghi ngờ
" đợi đã..."
Suy nghĩ...xem nên thỏa hiệp k...nhưng nhớ đến hôm qua bị mẹ... "-"...
" hảo! " tiểu thần vui vẻ đáp ( mẹ đừng trách con ^-^")
( min: đúng là bán mẹ 1 cách trắng trợn *-*")
"Vậy ra điều kiện đi!"
" có phải thứ j tôi....muốn ông chú đều cho tôi! "
"Đúng... "
" được.... vậy tôi muốn cả tập đoàn Lăng thị bao gồm cả các công ty con.... thêm cả giới hắc đạo của ông chú nữa....thế nào...được chứ" tiểu thần giảo hoạt nói
" Tất sao! Nè bé con...tài sản ta rất nhiều đó...con chắc kham nổi sao?" Hắn ngạc nhiên cười khổ
"Đúng! ....thế nào hối hận...vậy..."
" Được! Thành giao "
"Thành giao"
Tiểu thần vui vẻ giơ tay bắt tay hắn. Hắn cười khổ... có lẽ sớm muộn gì thì tài sản của hắn cũng thuộc về bé con này... nên hắn chấp nhận thỏa hiệp
Đúng lúc đó bên ngoài ồn ào
" Tống tiểu thư.... tống tiểu thư... không thể vào đâu ạ...chủ tịch đã..."
"Tránh ra! Ta muốn gặp Ngạo! Tránh ra"
Rồi cô ta vội né nhanh đẩy cửa bước vào...
" Ngạo.... em...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...