Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới


Nhưng cả hai còn chưa ăn liền nghe tiếng kinh hô bên cạnh.
"Trời ạ, nhìn họ đi! Nhiều đồ ăn ngon quá đi!"
Tiếng kinh hô này khiến không ít nhân viên trong đoàn phim quay qua xem.

Mấy nhân viên vừa nhìn thấy bàn đồ ăn của Hạ Nguyệt cũng hòn thèm.

Nhưng không ai nói gì.
Hoa Anh khó chịu nhìn qua người đã kinh hô, khi ánh mắt cô nhìn thấy một nữ nhân mang một bộ đầm hồng trong rất là đáng yêu, ánh mắt cô ta nhìn qua đây.

Mà người bên cạnh cô gái váy hồng lại là Thanh Đồng.
Sắc mặt Hoa Anh càn là đen.
Mà Hạ Nguyệt vẫn một bộ chẳng sau cả, dưới ánh mắt của mọi người bắt đầu ăn phần ăn của mình.
Hoa Anh nhìn thấy Hạ Nguyệt vẫn ăn ngon nên cũng không nói gì, cô bây giờ mới tiếp tục động đũa cúa mình.
Đương nhiên là cô nhận ra nữ nhân mặc váy hồng là ai.
Còn không phải kẻ đã đụng cô ở cửa phòng Hạ Nguyệt vào tối hôm qua sao.

Dù cách ăn mặc vào cách trang điểm đã khác đi, nhưng vẫn có thể nhìn ra là nữ nhân hôm qua.
Nhưng Tiểu Liên lại không nhận ra hai cả người Hạ Nguyệt và Hoa Anh.
Nhìn thấy hai người Hạ Nguyệt không có phản ứng gì khiến cô ta rất là khó chịu, bàn tay cô ta nắm chặt đầy vẻ câm tức.
Chết tiệt mình đi theo Thanh Đồng cũng chỉ có thể ăn mấy cái này, thế mà họ có thể ăn đồ ngon.
Nghĩ nghĩ cũng chỉ có thể nghỉ Hạ Nguyệt được bao nuôi.
Nhìn qua Hạ Nguyệt người Hạ Nguyệt, lại cố tình nói to: "Thanh Tỷ, tại sao đồ ăn họ ngon như vậy?
Mà đồ ăn chúng ta lại như vầy chứ."'
Thanh Đồng ngồi đối diện nhíu chặt mày, cô cảm thấy lời này của trợ lý mình không thích hợp.


Mà cũng chẳng để cô kịp nói gì, nữ trợ lý gian xảo lại tiếp tục lên tiếng.
"Haizzz...Cũng không trách được, bởi vì thanh Tỷ không được người khác u ái như ai đó."
Y đang ám chỉ việc Hạ Nguyệt có người bao nuôi.
Hoa Anh lúc này không chịu đựng được đập bàn đứng lên: "Này cô kia! Cô đang muốn ám chỉ cái gì đây!!"
Tiểu Liên che miệng đáp: "Ôi, tôi chỉ nói vu vơ thôi, cô làm sao vậy?"
Vẻ mặt ngây thơ, nhưng lại khiến người khác chán ghét.
Tiếng đập bàn đã khiến càn nhiều người chú ý, lúc này đã không phải một ít nữa, mà là toàn bộ nhân viên trong đoàn phim điều chú ý đến bên này.
Hoa Anh bị nói đến mặt đỏ lên vì tức giận.

Còn đang muốn nói thêm gì, thì một bàn tay nắm lấy tay cô.

Hoa Anh hơi kinh ngạc nhìn qua, đã thấy Hạ Nguyệt nắm lấy tay cô, trên môi Hạ Nguyệt là một nụ cười chấn an.
Hoa Anh sững ra, cô thoáng cái đỏ mặt, hơi lấm bấp gọi: "Dương Dương, em..."
Hạ Nguyệt sau khi chấn an cho Hoa Anh xong.

Cả người cô sau đó liền trở nên lười biến, đôi mắt xanh nhạt liếc nhìn qua nữ trợ lý, rồi lại ngừng lại trên người Thanh Đồng.
Đôi mắt màu xanh nhạt lúc này lại không có tí nào là nhẹ nhàn như gió, mà giống như một sự yên tĩnh trước cơn bão.
"Thật sự đáng buồn khi cô còn trẻ như vậy mà đã bị mù."
Hạ Nguyệt sau khi nhìn cả hai người một lúc lâu, cuối cùng vẫn lên tiếng chạm gãi nói.
"Hả?"
Nữ trợ lý vẫn còn hơi ngây ra trước lời Hạ Nguyệt.
"Cô có ý gì!"
Rất nhanh, cô ta cũng hiểu ra ý Hạ Nguyệt.

Đập mạnh bàn đứng lên.

Nhưng ngây sao đó cô ta liền nhận ra bản thân cư nhiên kích động.

Cô ta ngây sau liền vội vàng giả giọng yếu đuối đáng thương để lấy được sự đồng cảm.

Vẻ mặt đáng thương lên tiếng: "Tôi-Tôi chỉ là nói vu vơ, cô có cần mắng tôi như thế không."
Giọng điệu cùng vẻ mặt đáng thương khiến mấy người trong phòng ăn lúc này có chút đồng cảm.
Nhưng một vài nhân viên nữ lại tinh ý nhìn ra Tiểu Liên đã giả vờ đáng thương.
Mà Thanh Đồng bên cạnh cũng nhìn ra.

Cô kéo lấy tay Tiếu Liên, nhíu mày có chút không vui lên tiếng: "Tiểu Liên, em đang nói gì vậy."
Hạ Nguyệt vẻ mặt vẫn bình tĩnh xem cô ta diễn.

Đợi, cho cô ta bán thảm xong rồi cô mới lên tiếng:
"Xem kìa, tôi cũng chỉ là đang nói sự thật thôi mà."
"Sao?"
Tiểu Liên hơi hoang mang.
Hạ Nguyệt không vội nói, trên môi cô vẫn là nụ cười, nhưng nó lại lạnh lẽo đến khiến người ta phát run: "Bởi vì ai có mắt cũng điều thấy Hàn đạo diễn và Biên kịch ăn là cái gì, mà đồ chúng tôi ăn là cái gì."

Mấy nhân viên hóng dưa vừa nghe Hạ Nguyệt nói dứt câu liền tụm 5 tụm 3 lại nói chuyện.
Một nam nhân viên lên tiếng nói: "Gì chứ, ai mà không biết Hàn đạo diễn xưa nay luôn bình đẳng, bà trước nay luôn ăn cùng các nhân viên."
Một nữ nhân viên khác tiếp lời: "Đúng rồi, tôi thấy nữ trợ lý kia rõ ràng là thấy Hạ tiểu thư có đồ ăn ngon nên ghen tị."
Nghe mấy lời bàn tán, Tiểu Liên khi này đã tức đỏ mặt, cô đối đám người hét lên: "Không phải! Sao các người không nghĩ là đạo diễn làm vậy là để đặt sủng cho cô ấy!"
Hạ Nguyệt hơi che miệng mình, thật sự muốn cười ra tiếng.

Cô thật sự là đã đáng giá cao độ thông minh của cô ta rồi.
Nhìn thấy bộ dáng Hạ Nguyệt như vậy, khiến Tiểu Liên tức điên: "Cô cười cái gì!"
Nhưng lúc này cô nhận ra trong phòng ăn đã có không ít người che miệng muốn cười, điều này khiến cô ta không khỏi hoang mang.
"Oh, tôi không biết vợ mình lấy đâu ra 5 vạn chỉ để đặt sủng cho một cô gái khác đấy."
Thanh Đồng nhìn thấy người đến, cô chỉ có thể bất lực thở dài.
Mà trong phòng ăn đã bị câu nói này làm kinh động.
"5-5 vạn sao? Là sao?"
Tiểu Liên nhìn thấy người đến là nữ biên kịch Mộng Kì, cô không khỏi vừa mừng, vừa lo.

Mừng là có biên kịch đến, và Hạ Nguyệt sẽ bị vạch trần, lo vì câu nói không rõ ràng của nữ biên kịch này.
Tiểu Liên, chỉ cảm thấy chuyện này không tốt lắm.
Mông Kì, khi bà đi đến cạnh bàn Hạ Nguyệt.

Bà nhìn thấy trên bàn là mấy hợp đồ ăn, và trọng điểm là mấy hộp đồ ăn này điều có kí hiệu của một nhà hàng 5 sao có tiếng ở gần đây.
Khi ánh mắt bà liếc qua Tiểu Liên, trong ánh mắt mà điều lạnh hơn vài phần: "Chắc cô không biết, nên tôi xin giới thiệu một chút.

Tôi là biên kịch của đoàn phim, cũng là vợ hợp pháp của Hàn đạo diễn, người mà cô nói đang dùng đặt ân với Hạ Dương tiểu thư."
Tiểu Liên vừa nghe đến đây, sắc mặt liền biến sắc.

Không để cô ta kịp suy nghĩ thêm gì, Mộng Kì liền nhanh chóng cho cô ta thêm một kích.
"Chắc cô không biết đâu nhỉ.

Phần cơm hộp này của Hạ Dương tiểu thư trị giá đến 5 vạn.

Mà bình thường ở nhà, là tôi giữ tiền, nên không biết là Hàn Chu đã lấy tiền ở đâu để mua cơm cho Hạ Dương tiểu thư vậy nhỉ."

Nghe đến mấy lời này sắc mặt Tiểu Liên liền tái nhợt.
"Biên kích, bà có thể hiểu lầm rồi, ý tôi là 5 vạn! Cô ấy cũng chỉ là nữ diễn viên hạng C thôi, thấy đâu ra nhiều tiền để ăn buổi cơm này."
Hoa Anh thật sự không nhịn được, nhưng bàn tay Hạ Nguyệt lại dơ ra lần nữ vỗ về chấn an cô.

Hoa Anh dù trong lòng còn lửa giận, nhưng khi thấy Hạ Nguyệt chấn an mình, cô cũng chỉ có thể tức giận quay đi.
Hạ Nguyệt sau khi vỗ về chấn an cho trợ lý mình xong, lại quay đầu nhìn qua Tiểu Liên.
Trên môi cô vẫn là nụ cười nói: "Oh, cô nói đúng, tôi đang được bao nuôi."
Mộng Kì đưa mắt nhìn qua.

Bà có chút không rõ ý Hạ Nguyệt muốn nói.

Nhìn nụ cười trên môi cô khiến bà có chút mơ không rõ.
Hạ Nguyệt: "Bao nuôi bởi chính gia đình mình.

Chắc sẽ không đi tù chứ?"
Tiếng mọi người xì xào, đoán xem lời Hạ Nguyệt nói có phải thật không.
Nhưng rồi ánh mắt cô chợt lạnh xuống.

Trên môi là nụ cười lạnh lẽo: "Cô có thế không tin những lời tôi nói.

Nhưng nếu như cô thử nói thêm một lời nhạo báng nào.

Tôi sẽ tặng cô một tờ giấy luận sư."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận