Vương Ngữ Yên: "Em không muốn ăn mực sao?"
Nói rồi chị còn đưa tay muốn cướp mực về
Hạ Nguyệt nhanh nhẹn tránh thoát: "Làm gì?"
Vương Ngữ Yên cười đáp: "Nếu em không muốn ăn thì để Tỷ cầm giúp.
Hạ Nguyệt: "'Ai nói Tỷ là em sẽ không ăn."
Vương Ngữ Yên thu tay về, tay dơ lên nhẹ xoa đầu cô đáp: "Vậy em mau ăn tránh bị lạnh."
Hạ Nguyệt quay đầu đi hướng khác, cô kéo xuống khẩu trang, vừa đi vừa ăn.
Cả hai đi đến vài sạp hàng Vương Ngữ Yên điều kéo cô ghé trong mua một chút.
Hạ Nguyệt đang ăn xiên râu bạch tuộc, cô ngẩn đầu lên đối Vương Ngữ Yên hỏi: "Tỷ không ăn sao?"
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt vẫn luôn ăn không ngừng.
Nhẹ lắc đầu: "Nếu Tỷ tháo khẩu trang chắc rằng chúng ta không thể đi dạo đêm tiếp được nữa."
Hạ Nguyệt vừa nghe liền hiểu, cô gật đầu tỏ ý tán thành.
Trên tay là mấy xiên xúc xích và râu bạch tuộc, còn có takoyaki.
Đồ uống cũng có, chỉ là mấy đồ đó vẫn luôn được Vương Ngữ Yên cầm.
Hạ Nguyệt tập trung ăn hết mấy phần ăn mà Vương Ngữ Yên mua cho mình.
Cả hai đi trên con phố, rõ ràng đông đút nhưng chẳng mấy ai nhận ra hai cô.
Hạ Nguyệt ăn rất là thoải mái, Vương Ngữ Yên bên cạnh chỉ tập trung mua thêm đồ ăn cho cô.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên đi được vài sạp hàng thì ngừng lại mua một ít đồ ăn rồi tiếp tục đi.
Hạ Nguyệt...!Cô cảm cảm giác bản thân đã từng trải qua cảm giác này.
Nghĩ nghĩ cũng nhận ra cả hai lúc ở tổ tiết mục các cô đi dạo quanh mấy sạp hàng rồi Vương Ngữ Yên dùng điểm đổi rất nhiều đồ ăn.
Và lúc này Tỷ cũng là dùng tiền mình để mua đồ ăn cho cô.
Hạ Nguyệt vừa ăn hết một đĩa takoyaki, Vương Ngữ Yên liền đưa qua một xiên thịt nướng.
Hạ Nguyệt không chút do dự nhận lấy xiên thịt.
Còn chưa lên miệng ăn thì cô cảm giác được bản thân đang bị vài ánh mắt nhìn chằm chằm khiến động tác ăn của cô chợt ngưng lại.
Vương Ngữ Yên nắm lấy tay cô, ánh mắt chị cảnh giác nhìn xung quanh.
Hạ Nguyệt ngẫn đầu nhìn xung quanh, cô nhìn thấy một đám người đang hướng bên này đi đến, ánh mắt họ đang nhìn về hướng các cô.
Miệng lại nói gì đó.
Vương Ngữ Yên nắm bắt tình hình không ổn, nhanh chóng kéo tay cô chạy.
Hạ Nguyệt, cô cũng cảm giác được tình hình mà chẳng hề giẫy giụa theo chị chạy đi.
Một đám người nhìn thấy cả hai bị kinh động cũng hai mặt nhìn nhau rồi hướng các cô chạy theo.
Trong miệng họ còn liên tục a hét tên Hạ Dương.
"Aaaa! Tiểu Dương Dương, là Tiểu Dương Dương kìa!"
"Tiểu Dương Dương đừng chạy, chúng ta chỉ muốn xin chữ kí!"
"Dương Dương, đừng có chạy mà!"
"Dương bảo bảo đừng có chạy mà, để bọn em ôm một cái đi!"
Vài người qua đường nghe thấy tiếng động cũng nghi hoặc nhìn lại.
"Có chuyện gì bên đó vậy?"
Một người hỏi bạn đi cùng mình.
Người nọ bị hỏi cũng nhanh chóng lắc đầu, tỏ ý không biết.
Từ đăng xa một người chạy đến bên này.
Bộ dáng rất là gấp, một bên phần kích nói: "Nè mau đi, bên đó có Dương Dương."
Bạn đi cùng có chút không phản ứng lại kịp, vẻ mặt lại tràn đầy nghi hoặc hỏi lại: "Dương Dương? Ai a."
"L-Là Hạ Dương đó!"
Nghe đến cái tên này đám người bên cạnh cũng rụt rịch nhìn về hướng đám người truy đuổi.
Từ chỉ có mười mấy người, giờ lại đến mấy chục người chạy theo cả hai.
Nhưng cũng rất may nhóm họ ngueòi đông nên rất nhanh đã bị mất giấu cả hai ngây sau đó
Cứ như vậy khu chợ vốn đang nháo nhiệt, hiện tại có thêm hai người khu chợ đêm càn thêm nháo nhiệt.
Vương Ngữ Yên dẫn Hạ Nguyệt chạy tới lui trong khu chợ.
Đến cuối cùng cả hai vẫn là cắt đuôi được mọi người.
Cả hai trốn trong con hẻm, nhìn đám Fan của họ chạy qua con hẻm.
Trái tim đang treo cao của cô cũng hạ xuống.
Hạ Nguyệt không còn tí sức lực trực tiếp ngã người vào
Vương Ngữ Yên.
Vương Ngữ Yên một bên ôm lấy Hạ Nguyệt đang hết hơi, một bên ngó đầu ra xem đám người bên ngoài đã rời đi chưa.
Bên ngoài chỉ có tiếng ồn ào, còn lại thì chẳng còn thấy Fan chạy theo.
Khoảng một lúc lâu sau, đôi chân cô lúc này mới có lại sức lực.
Hạ Nguyệt ngó đầu nhìn ra, nhìn thấy con hẻm đã không còn ai lúc này cô mới hoàn toàn thở ra một hơi.
"Chắc có lẽ họ đã đi rồi."
Hạ Nguyệt nhỏ giọng đối với Vương Ngữ Yên nói.
Vương Ngữ Yên ôm lấy eo Hạ Nguyệt, chị nghiên đầu nhìn ra bên ngoài, xác thực đã không còn ai.
Nhưng chị lại chẳng hề buông tay đang đặt trên eo cô ra.
Hạ Nguyệt cũng chẳng hề cảm giác bản thân bị chiếm tiện nghi.
Mà tiếp tục cẩn thân ngó đầu nhìn ra ngoài thâm dò tình hình bên ngoài.
Cô phát hiện mọi người đã rời đi, lúc này cô mới chú ý đến cả hai người vẫn luôn rất gần nhau.
Cảm giác được một bàn tay ai đó đang đặt lên eo mình.
Hạ Nguyệt, cô ngẩn đầu nhìn lên, ánh mắt âm u không thấy rõ.
Cô không chút do dự nắm lấy tay
Vương Ngữ Yên kéo ra.
Vương Ngữ Yên cũng biết ý mà nhanh chóng rút tay về.
Bộ dáng rất là chuẩn mực, nếu không phải biết chị là cố ý thì cô đã tin.
Hạ Nguyệt nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy không còn ai lúc này mới ngẩn đầu đối Vương Ngữ Yên nói:
"Tỷ ở đây một tí, em ra xem xem."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt, cô nhanh chóng gật đầu.
Thật ra Fan của Hạ Dương khá hiền, nhiều nhất họ cũng chỉ là muốn xin chữ kí chụp cái hình.
Mà sở dĩ cả hai chạy là vì sợ họ nhận ra Vương Ngữ Yên bên cạnh.
Nếu không chạy để họ nhận ra
Vương Ngữ Yên thì khó mà giải thích.
Hạ Nguyệt vừa ló đầu ra nhìn ngoài.
Một vài Fan vì chạy theo không kịp mà bị cắt đuôi, đang tính bỏ cuộc thì Hạ Nguyệt đột ngột ló đầu ra trước mặt họ.
Cả hai chạm mặt nhau.
Fan nữ đó cực kì phấn kích mà hé lên.
"Là Tiểu Dương Dương!"
Một tiếng kêu ngây lập tức dẫn đến không biết bao nhiêu cặp mắt chú ý.
Mấy người trước đó đuổi theo lại chạy đến.
Hạ Nguyệt như là biết bản thân chẳng còn đường chạy liền dứt khoác đứng đó.
Mà dù cô có muốn chạy không nối nữa.
Hơn nữa cô có chạy thoát thì Vương Ngữ Yên bên trong hẻm thì xong rồi.
Bản thân cô là nữ diễn viên chỉ có ít tiếng tâm đã có trừng này Fan, còn Vương Ngữ Yên vốn là ảnh hậu, bị bắt gặp ở đây có thể là chuyện nhỏ.
Nhưng bị lên hot search nữa thì cô không chắc.
Hạ Nguyệt bị đám Fan bao vây, dù là vậy cô vẫn rất bình tĩnh.
Nhìn thấy mọi người vây lại thành một đám đông.
Cô lúc này mới lên tiếng
"Được rồi, một người ai muốn kí tên chụp hình thì xếp hàng từng người một, tôi sẽ kí cho tất cả mọi người ở đây nên đừng che lấn."
Cô đứng chắn ngang con hẻm, đối đám người đang bao vây lấy mình nói.
Dù là nhóm Fan vừa thành lập nhưng họ lại rất có nề nếp.
Vừa nghe Hạ Nguyệt lên tiếng họ liền tự giác xếp hàng mà chẳng thề tranh cãi.
Không giống như các Fan của các nhà khác.
Vương Ngữ Yên bên trong nhìn thấy không khỏi kinh ngạc.
Nếu đem các Fan của các nhà khác ra so sánh.
Nếu đám Fan đó không đem thần tượng mình xé tan thì cũng hiếm.
Sở dĩ Fan Hạ Nguyệt được như vậy cũng là nhóm đội ngũ của Tiêu Nguyên ra tay quản lý Fan.
Hạ Nguyệt lúc này lại không có chút nào keo kiệt, kí tên và chụp hình cho từng Fan.
Các Fan ở đây tụ tập rất đông, số người có thể đến 70, 80 người, nhưng Hạ Nguyệt vẫn nhất nhất kí tên chụp hình cho tất cả, thậm chí có vài người qua đường muốn chụp hình kí tên cô cũng không ngại kí cho họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...