Hạ Nguyệt hôm nay ra ngoài cũng chỉ trang điểm nhẹ, nhưng dù sao cho dù cô không trang điểm cũng đã rất đẹp, trang đẹp lên chỉ thấy càn thêm xinh đẹp.
Cô chỉ vừa ngẫn đầu nhìn lên, đối phương đã là không có tiền đồ mà nhìn ngây ngẩn.
Vốn cho rằng Hạ Nguyệt sẽ nói cái gì đó, nhưng Hạ Nguyệt cái gì cũng không nói, nhẹ nhàn gật đầu, xem như là đồng ý với lời cô gái, rồi lại tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Những người khác nhìn thấy không khỏi xì xầm bàn tán: "Này, kiêu ngạo gì chứ? Không phải chỉ là nổi tiếng hơn chúng ta một chút thôi sao?"
Nữ diễn viên bên cạnh lại nói: "Tôi thấy cô ta chính là mất bệnh ngôi sao đấy."
Một nữ diễn viên kjác lại lên tiếng: "Chứ còn gì nữa, Không phải chỉ là nhờ tiết mục nên mới nổi tiếng thôi sao.
Hừ! Nếu tôi có thể tham gia nhất định cũng sẽ nổi."
Dao Quang ngồi một bên, nhưng cô cũng có thể nghe ra đám người này chẳng có mất thiện ý gì.
Lo lắng nhìn qua Hạ Nguyệt, sợ cô bị ảnh hưởng bởi những lời nói này.
Nhưng có lẻ cô đã quá xem thường Hạ Nguyệt.
Khi mà Hạ Nguyệt hoàn toàn là một bộ không thèm để ý.
Nhưng nữ diễn viên bên cạnh nghe lời mắng của đám người bên ngoài, lại ấy nấy nói với Hạ Nguyệt:
"Cái đó, Dương Dương cô đừng để ý bọn họ, thật ra là do cùng là tuyến 18 vừa xuất đạo, nhưng cô lại nổi tiếng xinh đẹp hơn nên họ ghen tị."
Dao Quang ngồi bên cạnh nghe nữ diễn viên tuyến 18 không biết từ đâu đến này nói chuyện.
Là một người đại diện xuất sắc cô có thể nhận ra ý lôi kéo công kích này.
Nhìn qua Hạ Nguyệt, lo lắng Hạ Nguyệt chỉ vừa ra trường có thể sẽ bị mấy chiêu trò này lừa.
Hạ Nguyệt vẫn không nói, cô cúi đầu chỉ chăm chăm nhìn điện thoại.
Nữ nhân ngồi bên cạnh không nhìn thấy điện thoại cô viết gì, cũng chỉ có thể căng da đầu tiếng tục nói: "Cái đó, Dương Dương à, cô biết không, thật ra tôi là Fan của cô đó, tôi rất thâm mộ cô nên vẫn là cô mong cô có thể ký tên cho tôi."
Nói rồi cô ta còn cầm ra một cuốn sách nhỏ, bên trong có vài ghi chú.
Chỉ lại lúc đưa sách cô gái như là vô tình hay là cố ý đẩy vào tay đang bấm điện thoại của Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt...!Cô nhíu mày, nhìn điện thoại bị bấm sai.
Sự không vui hiện rõ lên mặt.
Cô quay đầu nhìn nữ diễn viên này đánh giá.
"Này cô gái, cô có cảm thấy bản thân đã quá ồn ào rồi không? Mọi người đến đây thử vai không phải truy thần tượng.
Hơn nữa Fan của tôi sẽ không bao giờ gọi tôi là Hạ Dương trước khi gọi Dương Dương."
Hạ Nguyệt lần này là có vẻ như thật sự khó chịu.
Khi mà một câu nói trực tiếp nói rất dài, ngây cả
Dao Quang bên cạnh cũng phải kinh ngạc.
Vốn chỗ các cô cũng rất được chú ý, mà lời này của Hạ Nguyệt liền khiến mấy người ngồi đằng xa toàn bộ hướng họ nhìn đến.
Nhóm người bên ngoài dĩ nhiên là nhìn ra nữ diễn viên kia đang cố lấy lòng Hạ Nguyệt.
Mà Hạ Nguyệt sau khi nói xong, cô liền hướng Dao Quang nhìn qua, lên tiếng: "Dao Tỷ, đổi chỗ cho em một chút."
Dao Quang hơi kinh ngạc, cách Hạ Nguyệt làm hoàn toàn là không thèm để lại mặt mũi, nhưng thân là một người đại diện cô cũng không thể để Hạ Nguyệt mất mặt liền đứng lên đổi chỗ.
Nữ diễn viên kia bị Hạ Nguyệt nói đến đỏ mắt, cô ta vốn không ngờ bản thân muốn tiếp cận Hạ Nguyệt, chỉ vì muốn biết Hạ Nguyệt sẽ diễn cái gì.
Nhưng ai có ngờ Hạ Nguyệt cái gì cũng không nói, còn vạch mặt làm cô ta xấu hổ.
Hạ Nguyệt đổ chỗ, cô vẫn tập trung vào điện thoại, chẳng thèm chú ý bên ngoài nghĩ gì về mình.
Dao Quang tuy không biết Hạ Nguyệt đang làm gì, nhưng cô không có ngăn cản, dù sao Hạ Nguyệt lúc tập trung thật sự rất đẹp.
Nữ diễn viên bắt chuyện các cô bắt đầu vào thử vai, lúc cô ta bước ra trên mặt còn có vẻ rất tự tin.
Lúc nhìn Hạ Nguyệt còn có vẻ đắc ý.
Hạ Nguyệt nhìn thông báo đã được gửi đi, sắc mặt cô có chút không mấy tốt.
Thở ra một hơi buông điện thoại xuống.
Nhìn lại xung quanh một vòng.
Đã có rất nhiều người rời đi.
Một nam nhân phục trách tiết mục, trên cốổ đeo thẻ nhân viên tay cầm một xấp giấy gọi.
"Người số 22, Hạ Dương'"
Hạ Nguyệt nghe tiếng gọi đứng lên, cô đưa lại túi vào điện thoại cho Dao Quang chính mình đi vào.
Cô bước chân đi đến nam nhân viên, khi nam nhân viên nhìn thấy cô cũng không khỏi đỏ mặt.
Hạ Nguyệt đi theo nam nhân viên vào trong, trong đầu cô thoáng hiện lại kịch bản của bộ phim này.
Là thể loại tu tiên tên là Bạch Nguyệt Trăng Hoa.
Bộ phim này nói về một vị công chúa của thàm nhân vì không được yêu thương.
Khi còn nhỏ cô gặp được một cao nhân và được ông dậy dỗ.
Chỉ là năm nữ chính lên 15 tuổi, vị cao nhân đó rời đi chỉ để lại một miếng ngọc và một bức thư bảo.
1 năm sau đến tìm ông ta.
Đúng 1 năm sau nữ chính rời hoàn cung đi tìm sư phụ của mình.
Theo những lời trong bức thư của sư phụ, nữ chính tìm được giới tu chân giới, cô gái lúc này gia nhập một tông môn tên là Vạn kiếm tông.
Ớ đây cô cũng gặp được nam chính.
Nam chính lúc này đã là đại sư khuynh của vạn kiếm tông.
Nhưng nam chính lúc này đã đem lòng yêu nữ nhị, cũng là sư muội của hắn.
Nhưng nữ nhị lại không yêu hắn, cô chỉ lại một kẻ lạnh lùng còn cuồng tu luyện, về sau lại bị thảm hại mất hết tu vi xụp đổ mà chết.
Mà nhân vật cô muốn diễn chính là vị nữ nhị này.
Thật ra cô muốn diễn nữ tứ, nhưng cô gái bắt chuyện với cô ban nãy muốn diễn nữ tứ.
Nên cô chọn nữ nhị.
Đương nhiên cô cũng chẳng phải có ý tốt gì, chỉ là vì biết nữ diễn viên ban nãy có dùng quy tắc.
Đừng hỏi vì sao cô biết, đương nhiên là trong lúc tìm hiểu thông tin của đoàn phim nên biết được.
Dù sao vẫn là không nên dính vào mấy rắc rối không cần thiết.
Hạ Nguyệt bước vào phòng thi, cô bình tĩnh nhìn 4 người đang ngồi trước mặt.
Có thể nhận ra đạo diễn, biên kịch, nữ chính, và nam chính.
Mà đứng phía sau 4 ngương chính là...!Phó đạo diễn tên mà cô đã đoán cùng nữ diễn viên ban nãy quy tắc ngầm.
Hàn Chu, bà vừa nhìn thấy một cô gái với mái tóc bạc xinh đẹp, không một chút do dự cầm lên mic nói: "Cô là Hạ Dương?"
Hạ Nguyệt...!Gật đầu đáp: "Đúng vậy."
Giọng nói không siểm nịnh, bình tĩnh nhưng lại khiến người ta mất đi hảo cảm ban đầu.
Hàn Chu, bà gật đầu một cái, nhưng nghĩ đến gì đó sắc mặt lại u sầu không ít.
"Được rồi, cô muốn diễn nhân vật nào."
Hạ Nguyệt giũ mắt đáp: "Hà Tĩnh hy."
Hàn Chu, bà cũng chỉ gật đầu đưa tay ý bảo cô bắt đầu.
Hạ Nguyệt đứng trên sân khấu, ánh mắt cô mơ màng nhìn về không khí.
Như thể đã có một người đang đứng đối diện cô.
Người đối diện như đang nói gì đó, ánh mắt cô cũng càn lúc càn chừng lớn, một bộ không thế tin được.
"Khôn..Không làm sao...!Làm sao có thể..."
Cả người cô lảo đảo như sắp ngã, ánh mắt ngập tràn sự không thể tin tưởng, cùng đau khổ, cô liên tục lắc đầu.
"Tu vi....!Tu vi của ta...!Không! Không thể nào!"
Cả người giống như là không còn tí sức mà té xuống.
Sắc mặt cô cũng tái lại, hoàn toàn giống như dáng vẻ không tin và bị thống.
Còn có chút giống dáng vẻ vừa mất hết tu vi mà yếu ớt.
Trước mắt cô là một nam nhân bạch y màu trắng.
Phong lưu tuấn dật.
Hắn nói cái gì đó với cô khiến khuông mặt xinh đẹp vì bi thương lại trở nên giận dữ.
"Nói đi! Tại sao lại hại ta! Tại sao khuynh có thể đối với ta ác độc như vậy!"
Đột nhiên cô như chịu phải đã kích mà đứng lên, tay đưa lên nắm vào không khí hét lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...