Tình Nhu sợ hãi cùng cực, vừa khóc nức nở vừa nằm dưới thân hắn “3 phần bất lực, 7 phần cam chịu”.
Nhâm Cảnh Thâm lại không kiểm soát được con thú trong mình nữa rồi, cứ luận động trong nộn ng**ệt này là hắn chỉ muốn đâm khắp mọi ngóc nghách hay thỏa chí khám phá sò h**ệt này.
Những nộn th*t hồng hào mà luôn ẩm ướt, một khi có vật lạ xâm nhập liền lao vào bao chặt như hàng ngàn cái miệng đang massage cho gậy lớn của hắn.
Nữ nhân nỉ non như em bé:
- Ah..ah...em..em không nhớ..ah..anh hai...!
Túng quẫn cả lí trí, Tình Nhu lần nữa mắc phải sai lầm, cô gọi Nhâm Cảnh Thâm là “anh hai” một lần nữa.
Cơn giận kia chưa nguôi thì ngọn lửa khác đã được châm lên, Nhâm Cảnh Thâm nắm chắc eo Tình Nhu hơn nữa, hông hắn đưa đẩy không ngừng khiến cơ thể cô xô đẩy lên xuống, hai tay Cảnh Thâm bóp mạnh xuống đôi gò bồng của “em gái nuôi”, khàn khàn:
- Tiểu Nhu...20 cái nữa
Nữ nhân đang ủy khuất nức nở thì chuông báo đầu giường vang lên, đây là thứ để người làm khi đứng ngoài cửa nếu cần việc gì sẽ ấn chuông của phòng, tiếng báo vào bên trong phòng và Nhâm Cảnh Thâm hay Tình Nhu có thể ấn trả lời.
Đây là phòng cách âm, cửa rất dày nên không thể gọi với vào trong được.
Là bà Miên đang đứng trước cửa phòng:
- Cậu chủ ơi, cậu có biết cô chủ đi đâu không? Tôi có gọi phòng nhưng không thấy cô chủ trả lời
Nhâm Cảnh Thâm nghe vậy liền cúi xuống vật nhỏ dưới thân, khuôn mặt cô, nét sợ hãi hiện rõ lên, nước mắt nước mũi đang lèm nhem cũng nín bặt lại.
Hắn bỉ ổi:
- Tiểu Nhu..
tôi phải trả lời thế nào đây?
Tình Nhu liếc mắt nhìn lên tiếng âm báo kia, sau cùng năn nỉ:
- Anh đừng ấn trả lời...!đừng ấn mà
Nhâm Cảnh Thâm càng thấy cô khó xử như vậy thì càng muốn bức ép cô hơn, hắn với tay ra, ấn nút vào thiết bị đính trên tường, hào sảng:
- Bà Miên à...!tôi đây
Nhâm Cảnh Thâm cười lên đểu giả, hắn cố tình nâng mông Tình Nhu cao lên một chút, côn th*t được đưa đẩy một đường thẳng, ngay tức khắc nộn th*t liền đạt khoái cảm.
Nữ nhân phải cắn tay đề kiềm chế âm thanh đang muốn rên rỉ thật lớn.
Giọng bà Miên truyền qua:
- Vâng...cậu có thấy cô chủ đâu không nhỉ?
Nhâm Cảnh Thâm ý cười nhìn Tình Nhu, giọng nói vẫn điều chỉnh sao cho nghe hài hòa nhất:
- Tình Nhu à? Em gái lại không ở trong phòng sao? Vậy em ấy ở đâu được nhỉ?
Tình Nhu nức nở lắc đầu, nước mắt giàn ra, hai tay phải đưa lên bịt miệng thật chặt, cơ thể bị hắn thao đến quay cuồng thần trí, bên dưới sò h**ệt đã bắn cả d*ch thủy qua hột lựu nhỏ.
Lại như hôm qua, khi chịu kích t*nh quá mức, hạt th*t hồng lại nảy nở, phun thứ dị*h ngọt ngào lên vòm bụng Nhâm Cảnh Thâm
Sau cùng nam nhân cũng thương tình, hắn muốn tập trung vào việc vui vẻ này nên mau nói:
- À chắc con bé ngủ say quá, bà đi làm việc của mình đi..
Chút nữa tôi sẽ sang gọi Tình Nhu, phù phù
Nam nhân cũng bắt đầu thở gấp, tiểu thỏ dưới thân đúng là muốn làm hắn điên loạn đây mà, h**ệt nhỏ vẫn căng sức bao chặt lấy côn th*t lớn, đâm vào trơn tru còn rút ra thì sẽ rất khó.
Miệng dưới luôn thật thà như vậy, sao Cảnh Thâm có thể phụ lòng đây?
Nam nhân với ra tắt âm của thiết bị kia đi, bây giờ bên trong phòng sẽ không nghe được âm thanh bên ngoài, người ở ngoài cũng không thể nghe được tiếng gì bên trong.
Tình Nhu sau cùng thở hấp hối, giọng nói như được giải thoát, nỉ non:
- Hức hức..
anh..
chậm nga...!
Tình Nhu vừa cầu xin vừa đáng thương chịu tội:
- Lần sau..ah..em không gọi nữa..ah..ưm..ưm
Nhâm Cảnh Thâm vẫn vậy, vẫn phải làm khó vật nhỏ đến bức cô thì thôi, hỏi:
- Không gọi cái gì?...!Tiểu Nhu nói rõ ra cho tôi
Nữ nhân lắc đầu ngoe nguẩy, nức nở đến lạc giọng:
- Không gọi...”anh hai” ah...ưm..ưm
Nhâm Cảnh Thâm hài lòng với biểu hiện này, hắn chậm nhịp dần rồi từ từ dừng lại, bụng dưới của Tình Nhu lúc nãy còn phập phồng lên xuống thì bây giờ mới được yên ổn trở lại.
Mới rút gậy lớn ra ngoài, ngay tức khắc hu*ệt nhỏ tràn trề nước chảy ra, phía bao đầu của côn th*t vẫn còn thấm đẫm d*ch mật.
Tình Nhu như trút được gánh nặng hàng tạ, không còn sức hay sự e thẹn như lần đầu, không buồn lấy chăn vơ lại che mình hay co hai chân lên khép lại, nữ nhân để mặc thân thể lồ lộ trước ánh mắt nhục d*c của Nhâm Cảnh Thâm.
Đầu cô nghiêng sang một bên, tóc đã che đi quá nửa, mồ hôi mới đó đã rịn ra rất nhiều, dù gì cũng là mùa đông mà trong căn phòng này như trời hè.
Nhâm Cảnh Thâm nhẹ nhàng nằm bên cạnh vật nhỏ, kê đầu cô lên tay, kéo chăn lên đắp khỏi lại, bàn tay mình rờ nhẹ quanh bầu má Tình Nhu.
Nữ nhân mệt nhoài không chống cự, mặc hắn muốn làm gì thì làm, hai chân vẫn chưa thể co cử động gì, không còn cảm giác của dây thần kinh hay các đốt xuống còn hoạt động dưới 2 chi đó.
Ánh mắt tiểu thỏ nhắm nghiền, chắc chuẩn bị làm một giấc nữa thì mới hồi sức được
Nhâm Cảnh Thâm hôn lên vầng trán láng mịn của tiểu yêu tinh, thâm trầm nói:
- Tiểu Nhu ngoan lắm
P/s: dduj muốn ná thở con nhà người ta chứ yêu chiều gì chời >.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...