Tô Tử Kỳ nãy giờ luôn nghiêm túc nghe Tô Như Nguyệt nói, một câu, rồi một câu của cô, như làn nước ấm chảy vào trái tim hắn!
Điều hạnh phúc nhất thế gian, không phải chỉ cần nhiêu đây là đủ rồi sao?
Chính là khi mình thích một người, mà người đó cũng thích mình!
Tô Tử Kỳ đưa tay lên xoa mặt Tô Như Nguyệt, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhẹ giọng "Nguyệt Nguyệt, cảm ơn em!"
Tô Như Nguyệt mỉm cười, trả lời "Em mới chính là người cảm ơn anh mới đúng, cảm ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc đời em!"
Nhìn thấy Tô Tử Kỳ cứ thất thần nhìn mình, Tô Như Nguyệt có chút xấu hổ, xua tay đuổi hắn "Anh, về phòng đi, em buồn ngủ rồi!"
Tô Tử Kỳ nhìn cô cười cười, đưa tay xoa đầu cô "Vậy em ngủ đi!" Nói rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài, nhưng được vài bước thì dừng lại, quay người nhìn cô, nói "Nguyệt Nguyệt, mai công ty có cuộc hợp rồi, anh không đưa em đi học được, nếu có ai ức hiếp em, phải nói cho anh nghe, có biết không?" Thấy Tô Như Nguyệt gật đầu, Tô Tử Kỳ cảm thấy cũng không còn gì để dặn dò cô nữa, chúc cô ngủ ngon, rồi quay về phòng.
(•)
Ngày hôm sau Tô Như Nguyệt tự mình đến trường, người ta nói, tiếng xấu đồn xa, quả thật là như vậy, chuyện cô đánh Mộng Cầm được truyền đi khắp trường, còn nói cô lúc đó đáng sợ thế nào, ra tay tàn nhẫn ra sao.
Nhưng Tô Như Nguyệt cảm thấy như vậy cũng tốt, vì cô có thể cảm nhận được, khi cô đi ngang qua ai đó, họ sẽ không dám mỉa mai cô, hoặc chỉ trỏ cô nữa, cô vẫn đang suy nghĩ, có nên kêu Cố Thiên Tuấn tung đoạn video đó ra luôn không? Để người ta càng sợ cô? Nhưng mà nghĩ lại thì thôi, khiến người ta sợ mình quá, thành ra như Cố Thiên Tuấn, thì thật là đáng ghét.
Không có Tô Tử Kỳ cùng đi học, lại không có đám người ở trường làm phiền, một buổi học của Tô Như Nguyệt trôi qua cực kỳ buồn chán, cô cũng không muốn đi đâu nữa, mà về ngủ một giấc, tối cô còn phải đi sinh nhật Long Roy nữa.
Khi Tô Như Nguyệt ngủ dậy đã là 7 giờ tối, cô mệt mỏi đi xuống nhà, thấy chỉ còn một mình dì Hà dọn dẹp bàn ghế, cô nhẹ giọng hỏi "Dì Hà, anh hai con chưa về sao ạ?"
Dì Hà dừng động tác, trả lời "Từ sáng tới giờ chưa về lần nào!"
Tô Như Nguyệt dạ vâng rồi đi lại lên phòng, tắm rửa thay đồ, rồi đi đến bàn trang điểm nhìn mình trong gương, dù cô có nhìn gương mặt này bao nhiêu lần, cũng cảm thấy nó quá đẹp, không biết lúc trước tại sao không ai yêu thích Tô Nguyệt trong truyện nhỉ? Nếu cô ấy đem gương mặt này đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng làm nũng, chắc cô sốc thính mà chết quá, Tô Như Nguyệt cảm thấy gương mặt mình hiện giờ không cần trang điểm quá đậm, nên vì thế sơ xài quẹt vài cái, liền cảm thấy hài lòng.
Tô Như Nguyệt sau khi làm xong mọi thứ, liền đi lấy điện thoại gọi cho Tô Tử Kỳ, một hồi lâu sau hắn mới bất máy, giọng có chút mệt mỏi "Nguyệt Nguyệt, làm sao đấy?"
Tô Như Nguyệt làm sao không nghe được giọng hắn mệt mỏi, liền nhẹ nhàng hỏi "Anh, anh mệt lắm sao?"
Đầu giây bên kia im lặng một chút, khẽ bật cười, giọng trêu chọc "Mệt, không được thấy Nguyệt Nguyệt, làm cái gì cũng mệt!"
Mặt Tô Như Nguyệt đỏ lên, ho nhẹ một cái, mắng "Lại trêu em nữa?"
Đầu giây bên kia khẽ cười, rồi thấp giọng nói "Nguyệt Nguyệt, anh nhớ em!" Trái tim Tô Như Nguyệt đập loạn nhịp, rằng như có thể tưởng tượng được vẻ mặt của hắn khi nói ra câu đó.
Cô cảm thấy ngập tràn hạnh phúc, trước đây Liên Liên nói với cô, chỉ cần thích một người, thì người ta xa cậu năm phút, cậu cũng thấy nhớ, hay nói với cậu một câu ngọt ngào, cậu cũng hạnh phúc.
Nhưng cô không tin, cô cảm thấy thật nực cười, trên đời làm gì có chuyện như vậy?
Nếu xa năm phút thấy nhớ, thì giống mẹ nhớ con hơn!
Nếu nói một câu liền cảm thấy ngọt ngào, thì chính là câu 'Tiền lương cuối tháng của cô đây!'
Nhưng giờ cô đã thấu hiểu, thì ra trên đời này còn có câu ngọt ngào hơn câu ông chủ hay nói cuối tháng với cô, đó chính là câu anh nhớ em, của người mình yêu!
Tô Như Nguyệt mỉm cười hạnh phúc, trả lời Tô Tử Kỳ "Em cũng nhớ anh!"
Tô Tử Kỳ ở bên kia nghe cô nói thế, bật cười thành tiếng, cao hứng nói "Nguyệt Nguyệt, hình như anh cảm thấy, anh càng ngày càng thích em rồi!"
Tô Như Nguyệt cũng bật cười, trêu chọc "Được Tô đại thiếu gia thích, có phải là vinh hạnh của tiểu nữ không?"
Tô Tử Kỳ khẽ cười "Xem phim ít thôi!" Dứt lời cả hai cùng nhau cười.
Tô Như Nguyệt nhìn đồng hồ trên tường, nói "Anh, em phải đi tiệc sinh nhật đây, tạm biệt anh!"
Tô Tử Kỳ hỏi "Có cần anh kêu tài xế đưa đi không?"
"Không cần đâu, em tự đoán taxi đi được!"
Tô Tử Kỳ bên kia trầm mặc lúc lâu, rồi nhẹ giọng dặn dò "Đi đường cẩn thận, hôm nay anh tăng ca, nên về trễ, lát về không cần đợi anh, cứ ngủ trước đi!" Tô Như Nguyệt cảm thấy họ như đôi tình nhân mới yêu nhau vậy, nhẹ giọng dạ một tiếng rồi tắt máy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...