Em Gái Là Phản Diện FULL


Tô Như Nguyệt nhìn chính mình trong gương, tự cảm thán, thật sự quá đẹp!
Tô Như Nguyệt trong truyện thật sự là một mỹ nhân, dù chỉ mặc lên người một cái đầm hai dây đơn giản, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ bức người, da cô ấy vốn dĩ đã rất trắng, cho nên khi mặc màu đỏ lên người, khiến làn da càng thêm nổi bật.

Tô Như Nguyệt bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn Tô Tử Kỳ ngồi lướt điện thoại gần đó, đi đến trước mặt hắn, nói "Anh hai, bộ này được không?"
Tô Tử Kỳ nghe tiếng Tô Như Nguyệt, ngước lên, lúc đầu có chút ngẩn ngơ, rồi mày vô thức nhíu chặt, lắc đầu "Màu nổi quá, đổi bộ khác đi!"
Tô Như Nguyệt mệt mỏi ngồi xuống bên cạnh hắn, giọng hờn dỗi nói "Không thử, không thử nữa, cái nào anh cũng không chịu, thử mệt chết đi được!"
Hắn dẫn cô đến trung tâm mua sắm lần trước Long Roy dẫn cô đến, rồi dẫn cô đi mua đầm để dự tiệc sinh nhật, nhưng cô mặc cái gì hắn cũng không thích.

Mặc đầm body thì hắn nói sexy quá, mặc đầm dạ hội thì hắn nói hở hang quá, mặc đầm công chúa thì hắn nói giống cô đâu quá, thậm chí cô đã chọn một cái đầm hết sức bình thường, nhưng vì ngắn quá hắn cũng không cho cô mặc?

Đến cả cái màu, hắn cũng không thích là sao?
Cô nhớ khi lần cô mới xuyên qua, cũng có đi mua đồ cùng hắn, hắn đâu có khó tính như vậy?
Hắn như vậy làm sao cô chọn được đây?
Cô vẫn còn chưa ăn gì, vậy mà còn thử nhiều như thế, cô cũng mệt chứ bộ!
Tô Tử Kỳ đút điện thoại vào túi quần, quay sang đưa tay vuốt tóc Tô Như Nguyệt, nhẹ giọng "Được rồi, đừng giận, anh chọn cho em nhé? Lần này sẽ lấy luôn, không đổi nữa!"
Tô Như Nguyệt phẩy phẩy tay, gật gật đầu, nhăn mặt nói "Được rồi, được rồi, anh lấy cái nào, em sẽ mặc cái đó!" Tô Tử Kỳ nhìn bộ dạng của cô, lắc đầu cười khổ.

Khoảng mười phút sau, Tô Tử Kỳ đem đến cho Tô Như Nguyệt một cái đầm đen, cô ngước lên nhìn cái đầm từ trên xuống dưới, rồi nhìn hắn cười gượng, nói "Anh hai, em đi dự tiệc sinh nhật, không phải đi đám tang!"
Hắn đùa cô à?
Nhìn cái đầm trước mặt xem, tay dài, cao cổ, chiều dài chắc cũng tới mắt cá, không có kiểu dáng, là một cái đầm trơn, lại còn là màu đen, nói mặc đi đám tang người ta cũng tin đấy.

Nhưng người trước mặt vẫn trơ mắt nhìn cô, vẻ mặt ngây thơ, nói "Em không thích? Vậy em chọn cái khác đi, rồi lại thử anh xem!"
Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn Tô Tử Kỳ, có phải lời nói của hắn còn có một kiểu khác là 'em cứ chọn đi, dù sao anh cũng sẽ không vừa ý' hay không?
Tô Tử Kỳ thấy Tô Như Nguyệt trừng mắt nhìn mình, bật cười thành tiếng, cúi người xuống vỗ vỗ đầu cô, nói "Sao? Có muốn thử nữa không em gái?"
Tô Như Nguyệt quay mặt sang một bên, mắng "Anh càng ngày càng vô sỉ!"
Tô Tử Kỳ nhếch khóe môi, không nói gì, đi đến tính tiền, rồi quay lại đưa tay đến trước mặt Tô Như Nguyệt, nhẹ giọng "Đi thôi, chắc em cũng đói rồi, anh dẫn em đi ăn!"
Tô Như Nguyệt nắm tay hắn đứng lên, không thấy túi đồ, định hỏi, còn chưa kịp hỏi, thì hắn đã tự động trả lời "Anh gửi rồi, một chút lại lấy!"
Tô Như Nguyệt câm nín!

Hắn rốt cuộc là loại người gì thế?
Sao cô nghĩ cái gì hắn cũng biết hết vậy?
Tô Tử Kỳ dẫn Tô Như Nguyệt đến khu trang sức, chọn cho Long Roy một cái đồng hồ, rồi dẫn cô đến khu ăn uống, ngồi vào bàn đã đặt trước, hai người ngồi xuống đối diện, một nữ phục vụ liền đi đến hỏi "Tô thiếu gia, anh muốn ăn món gì?"
Tô Như Nguyệt nghe cách xưng hô như thế, chắc hẳn Tô Tử Kỳ rất thường đến đây, rồi nhìn vẻ mặt có chút đỏ của cô phục vụ, rồi liếc mắt nhìn Tô Tử Kỳ, gương mặt hắn không cảm xúc, lãnh đạm nói "Hai phần bò bít tết!"
Cô phục vụ vâng một tiếng rồi quay đi, trước khi đi, cô ấy còn ráng liếc mắt nhìn Tô Tử Kỳ một cái, Tô Như Nguyệt thấy thế, cười cười trêu chọc "Anh hai, hình như cô phục vụ lúc này thích anh đó, anh có nhìn ra không?"
Tô Tử Kỳ lạnh nhạt trả lời "Không nhìn ra!"
"Sao không nhìn ra chứ? Rõ ràng là mặt cô ấy rất đỏ mà?"
"Khi một người con gái thích một người con trai thì mặt sẽ đỏ sao?"
"Đương nhiên!"
Tô Như Nguyệt vừa dứt lời, Tô Tử Kỳ liền chồm người dậy, đưa tay kéo mặt Tô Như Nguyệt lại gần mình, hơi thở của hắn phả vào má cô, giọng trầm ấm "Nguyệt Nguyệt, đỏ mặt anh xem nào!"
Tô Như Nguyệt bị Tô Tử Kỳ bất ngờ công kích, mặt thật sự đỏ lên, mà còn vô cùng đỏ, đưa tay đẩy Tô Tử Kỳ ra, ngồi lại bình thường, rồi đưa tay ôm mặt, mắng "Anh xấu xa, không tính, không tính!"
Tô Tử Kỳ nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của cô, rồi nhìn bộ dạng ngại ngùng của cô bây giờ, bật cười thành tiếng, trêu nghẹo nói " Nguyệt Nguyệt, làm sao bây giờ? Anh cứ muốn tính?"

Tô Như Nguyệt càng ôm chặt mặt hơn, nói "Anh hai, đừng trêu em nữa mà!"
Khóe môi Tô Tử Kỳ nhếch cao, nói "Được rồi, không trêu em nữa, có đồ ăn rồi, mau ăn đi!"
Tô Như Nguyệt nghe thế, từ từ bỏ tay xuống, nhìn thấy đồ ăn thật sự đã được đem đến, liền cúi đầu im lặng mà ăn, vẫn không dám ngước mặt lên nhìn Tô Tử Kỳ.

Tô Tử Kỳ quan sát Tô Như Nguyệt rất kỹ, dù cô cúi đầu, cũng không che giấu được hai bên má hơi đỏ của cô, ý cười trong mắt hắn càng đậm, nhiều lần cô từ chối, hắn thật sự tưởng cô không thích hắn.

Nhưng nhìn cô như thế này, hắn liền khẳng định, cô có thích hắn, chỉ là chấp niệm về sự cấm kỵ trong lòng cô quá lớn, khiến cô không thể chấp nhận tình cảm này.

Nhưng cũng không sao, chỉ cần cô cũng thích hắn, hắn cũng có thể cùng cô, sống như thế đến hết đời này!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui