Tô Tử Kỳ để tập tài liệu trên bàn, đưa tay nhìn đồng hồ, đã hơn 10h tối, không biết bây giờ Tô Như Nguyệt đang làm gì, có nhớ tới hắn không?
Nghĩ đến đây, hắn khẽ bật cười chế giễu, trong mắt cô chưa từng có hắn, thì làm sao lại nhớ đến hắn được chứ?
Không phải hắn không biết cô tránh né hắn, nhưng hắn vẫn không kiềm lòng được mà muốn ở gần cô, hắn mượn cớ để đưa cô đi học, rồi rước cô về, chỉ cần hắn có thể nhìn thấy cô là đủ rồi!
Tô Tử Kỳ cầm điện thoại lên, lướt lướt điện thoại một lúc rồi định chơi game, nhưng nào ngờ tin tức trên diễn đàn của trường đập vào mắt hắn "Tô Như Nguyệt giữ lời hứa trực vệ sinh, khi đứng cuối bảng xếp hạng!"
Tô Tử Kỳ phóng to tấm hình ra, thì quả thật là Tô Như Nguyệt, đầu tóc ướt sủng, trên người mặc áo mưa, ngồi xuống nhặt rác!
Không thể có chuyện như thế được, rõ ràng chuyện bảng xếp hạng chạy bộ, hắn đã giải quyết chô cô rồi, tại sao cô còn trực vệ sinh, còn làm khi trời đang mưa như thế, cô là bị ngốc à?
Tô Tử Kỳ gọi điện cho Tô Như Nguyệt, nhưng không ai bắt máy, nên liền gọi về cho dì Hà, dì Hà vừa bắt máy, Tô Tử Kỳ liền hỏi "Nguyệt Nguyệt đâu?"
Giọng dì Hà bên kia có vẻ kinh ngạc "Tiểu Nguyệt không đi với cậu sao, cô ấy vẫn chưa về!"
Tô Tử Kỳ ừ một tiếng, rồi gọi cho tài xế lái xe hay thay hắn rước Tô Như Nguyệt về, cũng nhận được câu trả lời không khác gì dì Hà là bao, gọi cho Long Roy hắn cũng trả lời không ở cùng Tô Như Nguyệt, rồi lo lắng hỏi này kia, Tô Tử Kỳ không muốn nói nhiều, tắt điện thoại nhíu chặt mày.
Tô Như Nguyệt có thể đi đâu?
Nếu là trước đây hắn không lo lắng gì, vì cô có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng bây giờ hắn cảm thấy cô chẳng thể lo được cho bản thân mình, với tính tình của cô bây giờ, có thể bị người khác bắt nạt bất cứ lúc nào.
Tô Tử Kỳ thật sự lo lắng!
(•)
Cùng lúc đó tại nhà Dương Lâm Tình, Cố Thiên Tuấn nhìn Cảnh Điềm Điềm cứ ngồi cầm miếng táo để trên miệng, nhưng vẫn không ăn, mắt cứ nhìn đồng hồ treo tường, hắn nhíu mày nói "Điềm Điềm, em sao vậy?"
Cảnh Điềm Điềm giật mình, cười gượng nói "Không, em không sao!"
Đột nhiên Dương Lâm Tình nói lớn "Điềm Điềm, Tô Như Nguyệt thật sự lên top 1 tin tức của diễn đàn rồi nè, em vô xem đi!"
Cảnh Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng, thì Cố Thiên Tuấn đã lấy điện thoại từ tay Dương Lâm Tình, kéo từ trên xuống dưới để đọc, mày càng ngày càng nhíu chặt.
Đưa điện thoại lại cho Dương Lâm Tình, hỏi "Chuyện này là thế nào? Chẳng phải Tô Tử Kỳ đã xử lý xong rồi sao?"
Thấy Dương Lâm Tình không trả lời, Cố Thiên Tuấn quay sang Cảnh Điềm Điềm hỏi "Điềm Điềm, em nói đi!"
Cảnh Điềm Điềm nói "Anh nghi ngờ em hại Tô Như Nguyệt?"
Cố Thiên Tuấn thản nhiên, nói "Nếu không thì là ai?"
Hắn biết có rất nhiều người không thích Tô Như Nguyệt, nhưng người dám công khai đối đầu với Tô Như Nguyệt thì chỉ có một mình Cảnh Điềm Điềm mà thôi, hắn không nghi ngờ cô thì nghi ngờ ai?
Lúc trước cô muốn nói xấu Tô Như Nguyệt thế nào, đối xử với Tô Như Nguyệt thế nào, hắn đều không có ý kiến, vì lúc đó Tô Như Nguyệt thật sự đáng ghét, nhưng dạo gần đây, Tô Như Nguyệt chẳng làm gì hắn, càng không đụng chạm tới cô, cô khiến Tô Như Nguyệt mất mặt như thế, đúng là có chút quá đáng.
Cảnh Điềm Điềm định nói, thì Dương Lâm Tình đã nói trước "Là em kêu Điềm Điềm làm đó, ngay cả anh cũng để ý cô ta rồi?"
Cố Thiên Tuấn nhíu mày nhìn Dương Lâm Tình, nói "Hai người không nên làm như vậy!"
Dương Lâm Tình đột nhiên bật khóc, nói "Không nên sao? Vậy lúc trước cô ta hại em, có ai nói với cô ta là không nên không? Cô ta là người như thế nào, chẳng lẽ anh quên rồi sao? Tại sao tất cả mọi người vì cô ta thay đổi một chút, thì liền quên hết chuyện trước đây? Tử Kỳ như thế, anh cũng như thế!"
Cố Thiên Tuấn không nghĩ Dương Lâm Tình lại kích động như thế, có lẽ Tô Tử Kỳ đột nhiên quan tâm Tô Như Nguyệt hơn cô, khiến cô chịu nhiều ấm ức rồi, nhưng không thể vì thế, mà đổ trách nhiệm cho Tô Như Nguyệt được, dù sao họ cũng là anh em, đương nhiên sẽ có thứ tình cảm không thể chia cắt được.
Đột nhiên điện thoại Cố Thiên Tuấn reo lên, hắn đưa tay lau nước mắt cho Dương Lâm Tình, nhẹ giọng "Được rồi, là anh sai, đừng khóc nữa!" nói rồi móc điện thoại trong túi quần ra.
Nhìn số điện thoại trên màn hình, hắn cảm thấy trong lòng có gì đó bất an, vừa bắt máy lên, thì đã nghe giọng Tô Tử Kỳ có chút gấp gáp "Nguyệt Nguyệt có ở cùng cậu không?"
Vì Cố Thiên Tuấn ngồi gần Cảnh Điềm Điềm, cho nên vì thế có thể nghe được Tô Tử Kỳ nói gì, vừa nghe được câu hỏi của Tô Tử Kỳ, Cảnh Điềm Điềm cắn cắn môi, hai bàn tay siết chặt, mọi hành động đều không thể qua mắt được Cố Thiên Tuấn.
Cố Thiên Tuấn để điện thoại xuống, nhíu mày nhìn Cảnh Điềm Điềm, hỏi "Có phải em có gì giấu anh không? Tô Như Nguyệt đâu?"
Cảnh Điềm Điềm nhìn đồng hồ treo tường, có chút sợ, giờ đã thật sự rất tối, cô nhớ lúc cô rời khỏi, Tô Như Nguyệt hoàn toàn im lặng, cả người Tô Như Nguyệt ướt sủng nước mưa, lúc chiều vẫn chưa ăn gì, nếu thật sự bị sốt, hoặc đói chết thì phải làm thế nào?
Cố Thiên Tuấn nhìn biểu hiện của Cảnh Điềm Điềm thì càng khẳng định, lớn tiếng nói "Anh hỏi em Tô Như Nguyệt đâu?"
Cảnh Điềm Điềm giật mình, nói nhanh "Ở nhà vệ sinh nữ của trường học!" nói rồi nắm chặt cánh tay Cố Thiên Tuấn, nức nở "Em không cố ý đâu, em chỉ muốn dạy cô ta một bài học, không muốn cô ta đến gần anh mà thôi!"
Cố Thiên Tuấn có chút tức giận, nói "Tô Như Nguyệt chưa từng muốn đến gần anh!"
Trong lúc Cố Thiên Tuấn và Cảnh Điềm Điềm nói chuyện, thì chỉ có Dương Lâm Tình nhìn vào điện thoại trên tay Cố Thiên Tuấn vẫn chưa tắt, và người bên kia đã tắt khi nghe thấy Cảnh Điềm Điềm nói "Ở nhà vệ sinh nữ của trường!" và số điện thoại đó, Dương Lâm Tình khắc ghi trong đầu, còn ai khác ngoài Tô Tử Kỳ?
Lòng tự trong hắn cao như thế, cho nên hắn chẳng bao giờ nhờ vả hay hỏi gì Cố Thiên Tuấn, vậy mà bây giờ hắn lại lo lắng tới mức điện thoại hỏi Cố Thiên Tuấn sao?
Tô Như Nguyệt trong lòng hắn, rốt cuộc đã quan trọng tới mức nào rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...