Chương 48: Vui Mừng
Đồng Tiêu cười gằn nói: "Có phải cô cho rằng đây là nơi công cộng thì tôi không có biện pháp bắt ép cô? Tôi cho cô biết, hôm nay rượu này cô không uống thì đừng hòng lăn lộn trong giới này nữa."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dĩ nhiên Ân Tiểu Mỹ sẽ không ngu đến mức cho là mình uống rượu thì mọi sự sẽ đại cát, cô khoanh tay lạnh lùng nhìn Đồng Tiêu, không trả lời nhưng cũng không yếu thế, cô nghĩ nếu Ân Triết Phi có ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, đại khái sẽ bình luận một câu ‘Heo chết không sợ nước sôi’.
Hiển nhiên Đồng Tiêu bị thái độ của cô chọc giận nhưng đối phương không đáp trả, cơn tức của cô như là đánh vào chăn bông, không có chỗ dùng sức, vô cùng bực bội!
"Con mẹ nó, cô bị câm hả? Nói cũng không nói?" Cô không ngừng cố gắng chọc giận Ân Tiểu Mỹ, đặng dễ tìm lý do phát tác, trong lúc nhất thời hiện trường tĩnh lặng trong giây lát nhưng người người đều biết tính khí của Đồng Tiêu, lại không chắc đây là một tình huống thế nào, nên không ai dám bước tới khuyên can.
"Tiểu Đồng à! Xem ra cô có quen biết với nữ nhân vật chính của tôi."
Đúng lúc hai người đang giằng co, một giọng nói vang lên, Ân Tiểu Mỹ kinh ngạc nhìn sang thì ra là đạo diễn Trương Phàm của ‘Đại Đường Mê Tung’! Ông vóc dáng gầy yếu, khuôn mặt phổ thông, lúc cười thì híp mắt, chẳng trách mọi người trong giới đều hay gọi đùa ông là Tế Công.
Hiển nhiên Đồng Tiêu cũng lấy làm kinh hãi, giọng nói đột nhiên lại hạ thấp: "Đạo diễn Trương..."
Nếu nói cá lớn nuốt cá bé, cá con ăn tép thì cá lớn như Đồng Tiêu gặp loại cá voi sát thủ như Trương Phàm chỉ đành biến thân thành "Tiểu Đồng", cô cười khan hỏi: "Đạo diễn vừa mới nói nữ nhân vật chính? Chẳng lẽ... Là nhân vật Dương Ngọc Hoàn đó sao?"
"Ừ, không tệ." Trương Phàm vừa nói vừa chuyển tầm mắt sang nhìn Ân Tiểu Mỹ, uyển chuyển tán dương: "Cô gái nhỏ thật khí phách, đứa nhỏ Bạch Lộc này ánh mắt không tệ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì vậy nụ cười trên mặt Đồng Tiêu lập tức không duy trì nổi, cô nhắm mắt nói: "Đạo diễn Trương, người dạy diễn xuất ở nước ngoài đều hướng theo hình thức biểu diễn của Hollywood, sao có thể diễn được hình tượng mỹ nhân cổ đại, nội liễm cùng nhu mỹ được? Tôi cảm thấy cô ta không thích hợp."
Trương Phàm lại làm như không nghe thấy, chỉ nhìn về phía Ân Tiểu Mỹ vui vẻ nói: "Bạch Lộc nói với tôi, gần đây cô có tăng cân mà sao nhìn không thấy có hiệu quả gì vậy, hoàn mập yến gầy (*) có thể cô phải ăn nhiều hơn, chỉ còn chưa tới một tháng sẽ phải quay."
(*) Một thành ngữ tiếng Trung có nghĩa là để mô tả những người phụ nữ có hình dáng khác nhau, mỗi người có một vẻ đẹp riêng.
Rõ ràng không trả lời câu hỏi của Đồng Tiêu rồi lại tựa như đang nói, tôi chọn nữ nhân vật chính, cô đánh rắm cái gì?
Ân Tiểu Mỹ liên tục gật đầu, không nghĩ tới ông là một lão giả thân thiện như thế, không khỏi nghiêm túc cam kết: "Tôi bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
"Ha ha, tốt tốt, ôi chao, cô biết không? Mẹ của cô đã từng là nữ diễn viên tôi muốn mời nhất, đáng tiếc chờ tôi tạo ra được chút thành tích thì cô ấy đã giải nghệ, tôi thật sự rất đáng tiếc. Vạn lần không nghĩ tới cơ duyên xảo hợp! Lại gặp được cô! Tôi đã xem qua đoạn thử vai của cô, giống y mẹ mình, trời sinh có khiếu diễn viên!" Trương Phàm nói đến cao hứng, dứt khoát trực tiếp ngồi xuống chỗ trống ở bên cạnh Ân Tiểu Mỹ, vì vậy Ân Tiểu Mỹ cũng chỉ có thể ngồi xuống cùng ông hàn huyên, hai người trực tiếp gạt Đồng Tiêu ra rìa.
Lúc này Đồng Tiêu lúng túng vạn phần, nếu lúc này bỏ đi thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, lúc này mà cô đi thì mặt mũi đều bị ném đi, còn không đi thì ở nơi này làm cái gai càng thêm nổi bật.
May mà người chủ trì đã sớm nhận ra có điều bất thường, nhanh chóng để cho người dẫn chương trình lên sân khấu tuyên bố, buổi đấu giá sau bắt đầu, lúc này mới cứu vớt được chút mặt mũi.
Mở đầu cho đợt đấu giá lần hai là một chiếc nhẫn nhỏ màu trắng ngọc bích, tựa hồ nghĩ tới điều gì đó Trương Phàm trực tiếp giơ bảng, đạo diễn Trương đức cao vọng trọng, vật ông muốn mọi người sẽ không giành với ông, vì vậy không tới mấy lượt ông đã giành được.
Trương Phàm cười hì hì, chỉ chỉ Ân Tiểu Mỹ nói: "Tặng cho nữ nhân vật chính của tôi!"
Người trong giới nghe vậy, sắc mặt khác nhau, có người nhìn Hà Ứng Ứng cùng Đồng Tiêu với cái nhìn có chút hả hê, có vẻ mặt hâm mộ nhìn Ân Tiểu Mỹ, còn có chân thành chúc mừng nhưng bất luận thế nào, coi như người trong giới nơi đây đều đã biết Fiona là được lót đường.
Hà Ứng Ứng ở cách đó không xa híp mắt liếc nhìn Ân Tiểu Mỹ, trên mặt vẫn giữ một bộ dạng lạnh lùng.
Bởi vì có vị Phật lớn Trương Phàm trấn giữ, mãi cho đến khi dạ tiệc kết thúc cũng không xảy ra chuyện bát nháo gì nữa, đến tận lúc cuối khi chụp ảnh bế mạc Hà Ứng Ứng mới chủ động đi lên trước, ra vẻ chị em tốt nói: "Fiona, chúng ta chụp chung tấm hình đi?"
Hà Ứng Ứng vốn có danh xưng là "Sát thủ chụp chung" nói đúng ra chỉ nhìn cô một cách đơn thuần thì không tính là cực kỳ xinh đẹp nhưng thắng ở làn da trắng như tuyết và ngũ quan cân đối, nên mỗi lần cùng nữ minh tinh chụp ảnh chung đều có thể hơn một bậc, khung cảnh như khai hỏa. Đặc biệt là đã từng có nữ minh tinh con lai danh xưng xinh đẹp, ngọt ngào, chụp chung khung ảnh với cô, kết quả hoàn toàn bại trận, đứng ở một bên bị lấn át đến mức nhìn như một nha hoàn! Đó cũng là tuyệt chiêu mà Hà Ứng Ứng nổi danh nhất, vô số người trong giới đều như người qua đường nhưng hiển nhiên Ân Tiểu Mỹ không biết điển cổ này, thấy đối phương chủ động như vậy, cũng phối hợp bày ra pose tự nhiên nhất, tiếp nhận các loại đèn sáng loáng thăm hỏi.
Đợi đến khi hoạt động kết thúc, lúc cô lên xe mới nhìn thấy tin nhắn Bạch Lộc gửi đến: "Không có xảy ra chuyện gì chứ? Chị đã cố ý nhờ vả đạo diễn Trương quan tâm đến em."
Trong lòng cô không khỏi cảm động, trả lời: "Cảm ơn chị, đạo diễn Trương đúng là người rất hiền hoà, ông giúp em chuyện lớn, em thật không biết nên tạ ơn với đạo diễn thế nào mới phải."
Bạch Lộc thấy tin nhắn của cô không khỏi mỉm cười, hiền hoà? Không sai Trương Phàm kia lúc cười híp mắt đã lừa gạt vô số diễn viên hợp tác với mình, tất cả mọi người đều cho là ông hiền hoà, trên thực tế thì cuối cùng những người này không có một ai không bị ngược đãi đến độ phải kêu cha gọi mẹ.
Dĩ nhiên sau đó, Ân Tiểu Mỹ cũng gia nhập đội ngũ kêu cha gọi mẹ, Bạch Lộc sớm lấy cớ nghỉ phép, bỏ trốn mất dạng.
Trời đã khuya, chị Mã đi theo bên cạnh không ngừng ngáp dài, kéo theo Ân Tiểu Mỹ cũng thấy hơi buồn ngủ, cô lấy điện thoại ra xem, rất hiếm thấy Ân Triết Phi bình thường hay nói nhảm, luyên thuyên nay cả một ngày nay lại không nhắn tin cho cô.
Cô soạn tin xong xóa rồi lại soạn, bốn năm lần như thế vẫn không có gửi đi...
Cô không biết Ân Triết Phi đã phát giác ra cô qua loa và trốn tránh chưa nhưng trong lòng cô có một bí mật rất đáng sợ, cô không biết phải đối mặt với anh thế nào...
Đúng vậy, trừ chuyện mẹ muốn ly hôn với ba ra thì cô còn có một bí mật không thể cho bất kì ai biết...
Sáng sớm hôm đó cô tỉnh giấc ở giản trạch, vừa mở mắt liền nhìn thấy Ân Triết Phi ngủ ở bên cạnh, anh ngủ rất say, vẫn dáng vẻ giống như Vampire không nằm trong quan tài nhưng cô không hề bị kinh sợ ngược lại có chút tham lam, nằm ở nơi đó ngắm anh hồi lâu. Hình ảnh của anh bây giờ cách cô quá gần. gần đến mức tựa hồ như chỉ cần cô hơi đến gần anh một chút. là có thể hôn được anh...
Mà cô cũng đã làm như vậy thật.
Nhịp tim giống như muốn từ trong lồng ngực xông ra ngoài. thậm chí cô còn cảm thấy tiếng tim đập của cô quá lớn. sẽ đánh thức anh!
Thế nhưng hôm sau cảm giác tội ác cùng sợ hãi đeo theo cô như hình với bóng. thậm chí cô còn muốn Ân Triết Phi đối xử tệ với cô! Nếu không ý niệm đáng sợ này của cô sẽ bắt đầu sinh sôi nảy nở, ngày một nhiều hơn! Không sai, cô cũng không biết là lúc nào thì mình có ý niệm xấu xa như vậy!
Anh không nên đối với cô tốt đến vậy! Cô không nên đóng giả bạn gái anh làm gì! Anh không nên đối với cô dịu dàng như vậy! Cô sẽ được voi đòi tiên!
Nhưng tại sao cô có thể vô sỉ như thế, coi như trong lòng cô cho tới bây giờ đều coi Ân Triết Phi là người ngoài nhưng anh đúng là anh trai của cô, không thể nghi ngờ!
Thậm chí cô có cảm giác không còn mặt mũi nào để đối mặt với Thường Mỹ, mẹ dành hết sự yêu thương cho cô, không giữ lại chút gì, cô lại đối với Ân Triết Phi có ý nghĩ không phải phận như vậy!
Ân Tiểu Mỹ ngơ ngác nhìn ra cửa sổ xe, dường như nhìn thấy mình là một con dê khoác lớp da sói, lại giống như Đông Quách tiên sinh cứu xà...
Đến khách sạn, chị Mã đưa cô đến cửa phòng thì đi về ngủ, Ân Tiểu Mỹ nhớ ra hôm nay mẹ nói muốn đi tìm luật sư, tối mới về, không khỏi thở dài một hơi, mẹ không có ở đây cũng tốt, cô không cần bị cảm giác tội lỗi hành hạ...
"Tít" một tiếng cô mở cửa phòng ra, bất thình lình nhìn thấy bên trong có một người đàn ông áo đen đang ngồi, tức khắc cô bị dọa đến thiếu chút nữa phát bệnh tim!
"Surprise!" Ân Triết Phi đứng lên, nhìn một thân hoa phục của cô, ngay cả anh vốn biết cô là một mỹ nhân thì giờ phút này vẫn bị sự xinh đẹp của cô dày vò. Anh bước tới trước dịu dàng, cười nói: "Chắc chưa ăn cơm tối rồi, anh dẫn em đi ăn chút gì lót dạ?"
Ân Tiểu Mỹ vội vàng đóng cửa lại, vuốt lồng ngực thấp giọng mắng: "Ân Triết Phi sao anh xuất quỷ nhập thần vậy hả? Không phải là anh đang ở Tây Ban Nha sao? Không phải là đến chủ nhật mới có thể về à? Anh lấy ở đâu ra thẻ phòng?"
Anh chỉ trả lời một vấn đề cuối cùng: "Anh nói anh phải tới thăm em, nên mẹ để lại thẻ phòng cho anh, thế nào, không hoan nghênh?"
"Không phải vậy, chỉ là anh làm em giật cả mình..." Cô chột dạ xoay người, chuyển hướng đi đến quầy bar, rót cho mình một ly nước, cái miệng nhỏ nhấp nước không dám quay đầu lại nhìn anh.
Cô đang đầy bụng tâm sự thì một cái hộp nhung màu đen đặt ở trước mặt cô.
Nhận ra được Ân Triết Phi đang đứng ở sau lưng, thân thể cô càng trở nên cứng ngắc, nhỏ giọng hỏi: "Đây là cái gì?"
"Quà tặng..." Giọng của anh trở nên khàn khàn, rõ ràng muốn gần sát vào cô, rồi lại sợ làm vậy là quá mức càn rỡ, chỉ đành phải duy trì khoảng cách mập mờ thế này, chịu đựng dày vò.
Bỗng nhiên, Ân Tiểu Mỹ cảm thấy trong phòng quá mức yên tĩnh, hơn nữa còn hơi nóng...
"Cảm ơn..." Giọng của cô nhỏ hơn.
"Không mở ra xem thử sao?"
"Ừ... Không cần..."
"..."
Anh thở dài, cánh tay thon dài từ phía sau cô vòng tới trước, mở hộp ra, là một dây chuyền kim cương hình vuông, rực rỡ, chói mắt, anh như hiến vật quý nói: "Anh nhớ phỏng vấn trước đó em nói em rất thích thiết kế của nhà thiết kế nhãn hiệu này, đây là tác phẩm cuối cùng của ông khi còn sống, anh giành được từ trong két sắt của bọn họ."
Mặc dù Ân Triết Phi đã giữ vững khoảng cách nhất định với cô nhưng cô vẫn cảm thấy, hơi thở nóng rẫy của anh mơ hồ thổi phe phẩy bên tóc, trêu chọc lòng cô ngứa ngáy, nếu không phải trên mặt còn có lớp trang điểm, sợ rằng lúc này mặt cô đã đỏ bừng!
"Cảm ơn..." Giọng cô phát ra như tiếng muỗi kêu.
"Anh giúp em đeo nó." Anh vừa nói vừa cầm lấy sợi dây chuyền nặng trĩu, đeo vào giúp cô.
Cô không thể không xoay người lại, vẫn cúi đầu như cũ, không dám nhìn anh.
"Đẹp lắm, em thích không?"
Nếu không phải bị hai cánh tay của anh giam cầm ở quầy bar, lúc này cô đã sớm bỏ chạy!
Nhưng bây giờ trốn không thoát, cô chỉ có thể gật đầu một cái.
"Sao vậy? Ngoan ngoãn tựa như con mèo con, một chút cũng không giống em." Anh cười trêu ghẹo cô, ngón tay lại bám chặt mép quầy bar, khắc chế vọng động muốn hôn cô...
Anh thật sự rất, rất muốn hôn cô nhưng trong lòng lại sợ sẽ dọa cô, nếu khoảng cách lúc này còn gần hơn một phân nào nữa thì đều có thể khiến anh mất khống chế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...