Em gái khốn kiếp của tôi

 
Chương 35: Bồi Bổ Lại 
 
"Đi thôi." Ân Triết Phi đứng lên nói: "Dẫn em đi ăn ngon."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Oa, thật tốt quá!" Cô bước theo anh hai bước vẫn không quên quay đầu lại nói với Shawn: "Em muốn diễn phim của Lý Đông Hà, giúp em hẹn ngày thử vai đi!"
 
"Ôi chao, ôi chao? Em thật sự muốn đóng!" Shawn vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Vậy ‘Thiên Ky đồ’ thì sao đây? Hoàn toàn không muốn suy xét?"
 
"Kịch bản của Lý Đông Hà là phim truyền hình, phân đoạn nữ trong ‘Thiên Ky Đồ’ quá nhiều, em sợ rằng không có thời gian. Huống chi bộ ‘Thiên Ky Đồ’ đó đích thực không có ý nghĩa, coi như là em không đóng cũng không tiếc, em cảm thấy đạo diễn mà anh nói hai năm nay thụt lùi rất nhiều!"
 
Shawn còn muốn khuyên cô nhưng cửa thang máy đã vô tình ngăn ở trước chóp mũi anh.
 
Chuyện mà tổ tông này đã quyết định thì không thể thay đổi, anh biết có khuyên cô cũng vô ích, chỉ có thể vỗ miệng đầy tiếc hận rồi xoay người đi gọi điện thoại.
 
~
 
Trong thang máy, Ân Tiểu Mỹ nhìn thẳng về phía cửa thang máy nhưng trong đầu loạn thất bát tao, bàn tay một lát thì nắm lại một lát lại buông ra.
 
Ân Triết Phi thật sự không thích đàn ông, là Shawn hiểu lầm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô thật rất vui mừng, vui mừng đến không nhịn được muốn bật cười.
 
Ngay sau đó cô lại nghĩ đến giấc mơ quá đẹp, quá chân thật đó... Cô làm sao lại nằm mơ giấc mơ hoang đường như vậy?
 
Cô hơi liếc mắt nhìn vẻ mặt nặng nề của Ân Triết Phi.
 
Thật ra cô cảm thấy bộ dạng nghiêm túc của anh như lúc này rất ngốc.
 
Còn hiện tại dù vẫn thấy ngốc như cũ nhưng đâu đó lại thấy thật đáng yêu...
 
Cô không kiềm được ôm ngực, cảm giác tim đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, cô mím môi cưỡng ép mình không được cười.
 
"Tiểu Mỹ..." Anh đột nhiên nghiêm mặt, mở miệng.
 
"Hả?"
 

Bất thình lình cô thấy hơi khẩn trương.
 
"Đinh …" Cửa thang máy mở ra.
 
"..." Ân Triết Phi sửng sốt đôi chút lại không thể nói nên lời, chỉ đành nói: "Đến nhà để xe rồi..." 
 
"À à, thì ra là đến nhà để xe rồi, ha ha ha ha!" Cô khoa trương nở nụ cười, lén đưa tay đến ngang hông, hung hăng nhéo mình một cái, mày bị điên rồi sao!
 
Cô vội vàng chạy tới xe của anh.
 
Ân Triết Phi nhìn bóng lưng của cô, hận không thể dùng một quyền đánh chết mình, tại sao anh có thể lúng túng thành ra như vậy!
 
Lúc anh lên xe những cuộc điện thoại trước đây bị từ chối trong thời gian quy định giờ dồn dập gọi đến, Ân Triết Phi ngồi ở trong xe vừa mở điều hòa cho Ân Tiểu Mỹ vừa trả lời rõ ràng từng vấn đề một. 
 
"Ừ giúp tôi đặt vé máy bay, số 20, sẽ diễn ra, có thể tôi sẽ không nán lại lâu còn phải đến công ty kỹ thuật chào hỏi, sau đó còn phải đến Italy và Thụy Sĩ chủ yếu là tôi muốn đặc biệt chú ý đến mấy hành trình này..."
 
"Được đã login, tôi sẽ nói người chú ý, mặt khác nói một tiếng với bộ phận nhân lực cuối tháng tôi có thời gian rảnh, có thể phỏng vấn 3 đến 5 người."
 
"Không sai, tôi là người trong hội đồng bình phẩm, tôi sẽ xét cho điểm tình cảm nhưng quá kém thì tuyệt đối không được thông qua."
 
"Hợp đồng kỹ thuật tôi đã xem, ý kiến đã phát lên hệ thống, kêu họ bổ sung một phần..."
 
...
 
Cô quấn quấn tóc thỉnh thoảng liếc trộm anh một cái.
 
Trong quá trình xử lý công việc vẻ mặt Ân Triết Phi rất nghiêm túc thường cau mày.
 
Lúc này tựa như nhận ra ánh mắt của cô, anh nghiêng đầu nhìn sang, chợt chân mày giãn ra, nở một nụ cười dịu dàng với cô.
 
Ân Tiểu Mỹ vội vàng chuyển tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Muốn chết, cười taobao như vậy làm gì!
 
Cô cảm thấy quá nóng, vội cởi áo khoác trên người xuống. 
 
Lúc này Bạch Lộc gọi điện thoại tới, Shawn đã nói với cô chuyện Ân Tiểu Mỹ bị thương, giọng nói của cô rất gấp: "Nghe nói hiện trường có kẻ biến thái, em không sao chứ?"
 
Cô xoay người, nhỏ giọng nói: "Không có chuyện gì, chỉ bị ứ máu chút thôi."

 
"Thiệt tình..." Bạch Lộc thở dài, tức giận nói sơ qua: "Chị đã cho bộ phận quan hệ xã hội xem đoạn video, quyết định sẽ không phát tán bởi vì vấn đề nằm ở người của Thiên Tế, nếu như phát ra có thể người hâm mộ của em sẽ thay mặt em đánh giá, em... Không ngại chứ?"
 
"Ừ, không sao, ngàn vạn lần đừng cho họ phát tán." Cô liếc mắt nhìn Ân Triết Phi rất sợ ảnh hưởng đến anh.
 
"Còn chuyện khác chính là rốt cuộc chị cũng tìm được một bộ phim thích hợp với em, phim cổ trang kịch bản rất tốt, đạo diễn rất lợi hại, nghệ thuật giám chế là Tiết Thiểu Hành, rất có kinh nghiệm chụp người đẹp, đợi lát nữa chị gửi bản kế hoạch khái quát cho em xem, chị vừa xem đã biết là thích hợp với em! Dương Ngọc Hoàn có huyết thống người Hồ! Lời thoại không nhiều nhưng là nhân vật nữ duy nhất."
 
"Dương Ngọc Hoàn?" Cô có chút ngây ngô, cô gầy trơ xương, ốm yếu thế này có giống Dương Ngọc Hoàn sao?
 
"Có thể cần mập thêm 10kg, ừ thì, chờ gặp em chị sẽ nói rõ hơn với em." Hình như Bạch Lộc đang ở trên đường, vừa nói xong liền vội vã cúp điện thoại.
 
Bên đây Ân Triết Phi cũng đúng lúc kết thúc điện thoại, chần chờ gọi một tiếng: "Tiểu Mỹ."
 
"Hử?" Cô còn đang suy nghĩ những lời Bạch Lộc vừa nói.
 
Nếu tăng 10 kg vậy xuất hiện trên màn ảnh lớn chẳng phải mặt của cô sẽ như một cái mâm à?
 
"Em ghét anh?"
 
Cô không mấy tập trung trả lời: "Nói nhảm chuyện này còn phải hỏi! Trên đời này người tôi ghét nhất chính là anh! Tiếp đến mới là cá trích đóng hộp!" 
 
Mặc dù Ân Tiểu Mỹ thường xuyên nói những lời như thế nhưng cho tới bây giờ Ân Triết Phi đều luôn xem thường, có điều hôm nay anh nghe những lời Shawn nói lại thấy thái độ cô thế này thì trong lòng như là bị gai đâm.
 
Thật khó chịu... Tựa như oan ức, cổ họng căng cứng...
 
Anh siết chặt tay lái, lần đầu tiên trong đời có cảm giác bó tay, không còn biện pháp nào thế này!
 
Cô ghét anh như vậy, anh lại hôn cô, nếu không phải là cô đang buồn ngủ chắc chắn sẽ cho anh một cái tát, cả đời không qua lại với anh...
 
Ân Tiểu Mỹ đợi mãi mà không thấy anh cãi lại, tò mò quay đầu sang, chỉ thấy toàn thân anh cứng ngắc, vẻ mặt như đưa đám, vội hỏi: "Anh làm sao vậy? Là vừa rồi công việc có vấn đề sao? Hay là thân thể không thoải mái?"
 
Anh miễn cưỡng cười nói: "Không sao! Nghe em nói ghét anh, anh bị tổn thương..."
 
"Trời!" Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ít giả bộ đi, anh mà tổn thương cái gì? Không phải anh cũng ghét em à?"
 
"Anh không ghét em." Anh nghiêm túc nhìn cô nói: "Những lời đó đều là nói giỡn thôi."
 

Cô cười khan nói: "Anh... Anh làm gì mà nói chuyện nghiêm túc vậy..."
 
"Em muốn cái gì anh sẽ bù đắp cho em..."
 
Cô không nghe ra sự hạ mình trong lời nói của anh, không chút tiết chế nói: "Anh thôi đi, em mới không lạ gì, anh để lại trong lòng em một bóng ma rất sâu, anh biết không? Bù đắp thế nào cũng không đủ, nhớ năm đó em còn là một bé gái đáng yêu biết bao nhiêu, đáng thương biết chừng nào, ngày ngày bị anh ghét bỏ, coi em là con mèo lưu lạc; còn nữa tiền trong ống lon cũng bị anh giành lấy, anh đánh cũng đã đánh còn không để lại tiền cho tôi, thật không có phong độ! Còn nữa chúng ta đã nhiều năm như vậy không gặp nhau, em vừa trở về anh liền đánh em, anh còn là người sao..."
 
Tội trạng của anh cô đã thuộc như lòng bàn tay, từng cái một kể ra, hoàn toàn không đề cập tới bản thân đã từng có lúc ghê gớm cỡ nào.
 
Nhưng Ân Triết Phi không có cãi lại.
 
Vẻ mặt anh càng lúc càng đen.
 
Ân Tiểu Mỹ nói cả nửa ngày, thấy anh chỉ nhíu mày không khỏi có chút chột dạ, bổ sung: "Tóm lại anh là tên khốn kiếp, anh đừng tưởng rằng giả bộ đáng thương em sẽ bị anh lừa!"
 
Anh vẫn im lặng như cũ.
 
Cô chưa từng thấy qua dáng vẻ u ám của anh như vậy, có chút hoảng nhưng không chịu nhận thua, thầm nghĩ: ‘Anh không nói chuyện với tôi, tôi cũng không thèm để ý đến anh.’
 
Mãi cho đến khi xe chạy về nhà vẫn giữ vững trầm mặc.
 
Nghe thấy tiếng xe ô tô, A Xuân chạy đi mở cửa nói: "Ai u, sao bây giờ mới trở về đồ ăn đều đã nguội lạnh, A Phi cũng không nghe điện thoại."
 
Ân Triết Phi lạnh giọng nói: "Dì Xuân hôm nay dự báo thời tiết nói buổi tối có mưa to, dì nên về sớm chăm cháu đi!"
 
"Mưa to? Không thể nào, dì xem dự báo thời tiết nói là trời quang mà!"
 
"Thật sự có mưa to." Anh đưa cây dù đen cho A Xuân chân thật, đáng tin nói: "Về sớm một chút đừng để bị ướt."
 
"Ừ ừ... Được rồi." A Xuân thấy Tiểu Mỹ ở sau lưng A Phi đang bĩu môi thì nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Mỹ lại gây gổ với anh?"
 
"Anh cái gì chứ, anh trai bỏ đi..." Cô phẫn nộ nói.
 
A Xuân than thở, quả nhiên lại gây gổ, Triết Phi là muốn đuổi cô đi sớm để tiếp tục tranh cãi với Tiểu Mỹ...
 
Thật là hai đứa bé không để người ta bớt lo được, cũng đã bao lớn còn không hiểu chuyện như vậy.
 
"Vậy... Dì đi đây, hai đứa bình tĩnh nha, không được động thủ." Cô không yên tâm dặn dò: "A Phi nếu cháu khi dễ Tiểu Mỹ, dì sẽ nói với Ân tiên sinh."
 
Ân Triết Phi nhíu mày, hình tượng của anh ở trong cảm nhận của mọi người là vậy sao...
 
A Xuân vừa đi, Ân Triết Phi liền quay sang nói với Ân Tiểu Mỹ đang tức giận đứng ở nơi đó: "Tới phòng anh một lát."
 
"Làm gì?"
 
"Bù đắp lại cho em..." Anh không quay đầu lại cứ thế trả lời.

 
Ân Tiểu Mỹ cả kinh, như phản xạ có điều kiện che ngực!
 
Bù đắp lại... Cho cô...?
 
Bù đắp lại có rất nhiều cách thức...
 
Ví như tiền bồi thường...
 
Nhưng anh lại gọi cô đến phòng mình...
 
Chẳng lẽ muốn... Thịt...
 
Cô vô cùng hoảng sợ, lắp bắp nói: "Không... không... không… không cần, chuyện này khó mà nói là ai thua thiệt hơn ai."
 
Anh liếc nhìn cô nói: "Nếu đã là bù đắp vậy khẳng định là anh thua thiệt."
 
"Hả?" Cô lập tức xông lên nói: "Không phải chứ, anh nói vậy là có ý gì? Tại sao là anh thua thiệt? Tôi cảm thấy tôi mới là người thua thiệt nhưng chuyện này bàn sau, chuyện như vậy làm sao đàn ông thua thiệt được? Anh chính là được tiện nghi mà còn khoe mã!" Cô đột nhiên không dám nói tiếp! Cô nhìn thấy anh lấy từ trên giá sách xuống một cây roi dùng để cưỡi ngựa!
 
Xác nhận hình dáng, chính là cái roi lần đó đánh cô đến gào khóc...
 
"Ân Triết Phi, tôi với anh có gì từ từ nói, anh đừng có làm bậy nha!" Cô bị dọa sợ liên tiếp lui về sau nói: "Nếu đánh tôi thì cả đời này tôi sẽ không để ý tới anh nữa! Với lại hôm nay tôi đâu có đắc tội với anh, anh muốn làm gì a tôi còn đang bị thương..."
 
Anh bắt được tay cô, đặt cây roi vào trong tay cô nói: "Cho em."
 
“?!!!”
 
"Anh có bệnh à..." Cô khó có thể tin nói ra.
 
Đưa bóng ma tuổi thơ của cô cho cô là bù đắp cho cô? Sao cô không phát hiện ra anh biến thái như vậy hả?
 
Ân Triết Phi thở dài, quay người đi, khoanh hai tay nói: "Đánh anh đi."
 
"Đánh... đánh... đánh... đánh anh?"
 
Lượng tin tức truyền đến quá lớn, đầu óc cô như muốn nổ tung!
 
Thì ra là anh... thích khẩu vị nặng này!
 
Ân Triết Phi hồn nhiên không biết đầu óc phế liệu của cô đang biến thành cảnh H, thản nhiên nói: "Không phải là em ghét anh đánh em sao? Vậy đánh trả lại đi."
 
Cô ngơ ngác nắm cái roi, có chút thất thần.
 
"Anh biết em là người hay mang thù, khi còn bé không phải là em có một cuốn sổ đặc biệt dùng để ghi chép anh đánh em bao nhiêu lần sao? Hiện tại em có thể đánh bù lại."
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui