Em Gái ! Hãy Cùng Anh Ăn Trái Cấm

- Anh... anh..!! Đáng ghét!! - nó giận dỗi phồng má... Anh cười phì, vỗ đầu nó. Không để ý rằng phía sau đang có rất nhiều ánh mắt không mấy thân thiện đâm thẳng vào lưng nó... Hải Đăng và Bảo Thy cũng không dại gì mà bỏ đi, ngồi lại xem kịch hay...
- Được rồi em gái!! Đừng giận nữa!!... Anh sẽ bao kem cho em được nhỉ??...
Mấy nàng mắt còn đang nòng súng cháy đạn. Ngay sau khi nghe anh nói xong hai chữ "em gái" thì lập tức... "súng bỏ vào bao"...
- Thật?? - nó nhướn mày nhìn anh...
- Thật!! - anh gật đầu, chắc chắn... Nó nghe vậy thì cơ mặt giãn ra, toe toét cười...
- Vậy anh đi đây!! Chiều nay gặp nhé!! Ngốc!! - anh cười tươi khoe răng khểnh, lôi Hải Đăng đi mất... Nhiều nàng không chịu được thì mất mọt ít cc máu ra bằng đường mũi. Thậm chí nhiều nàng còn ... chảy nước dãi!! Quả thật là rất mất vệ sinh nha ~!! Biết sao được, hoảng tử băng giá trong lòng các nàng bỗng dưng cười một cái, không đổ rạp mới lạ...
- Ngốc ngốc ngốc!! Cái đầu nhà anh!!... - nó lầm bầm chửi rủa, không để ý Bảo Thy bên cạnh đang xoa cằm... trầm tư suy nghĩ điều gì đó...
- Hiển Trinh... hình như anh Hiển Khiêm...
- ... Tránh ra!!...
Chưa kịp nói dứt câu, Bảo Thy đã bị văng xa ba mét, té chỏng gậy bên bồn cây... Cô đứng dậy, nheo mày gắt gỏng...
- Nè em gái!! Em là em của Hiển Khiêm à??

- Trời ơi!! Em dễ thương quá à!!...
- Cho chị nựng em có được không??...
-...
-...
Nó như bị quay như chong chóng. Cái thể loại gì đang xảy ra thế này??...̣
Chưa nóng vội, nó bắn tia cầu cứu về phía Bảo Thy... Ạch!! Cô nàng đã xoay gót đi từ lúc nào... Hức hức!! Đúng là cái đồ bỏ bạn... Nó khóc không ra nước mắt. Chã phải mấy bà cô này mới năm phút trước còn ném bom nó sao?? Sao tự dưng lại thành ra thế này??...
.
.
.
Cô đi dọc theo hành lang, khẽ vuốt cằm suy nghĩ... Chưa có ai nói cô nhạy cảm sao?? Thực sự là cô rất nhạy cảm nha ~!!... Nhất là về biểu hiện của anh Hiển Khiêm đối với Hiển Trinh lúc nãy... Quen ba năm rồi mà chả lẽ cô không hiểu gì về anh sao?? Chính là cái cô không hiểu biểu hiện và thái độ của Hiển Khiêm với Hiển Trinh, ừ thì trông chả khác mấy cặp anh em tối ngày chọc đũa trêu nhau, nhưng để ý kĩ thì... quả là có điều gì đó rất là lạ...
Ý cô là... thái độ không phải quá mức so với hai người anh em sao??
Cũng có thể là... cô đã suy nghĩ quá nhiều...
.
.
.
- Thy ơi ơi!! Trinh về trước nha!! - Hết tiết học, Hiển Trinh uể oải nheo mày... Uể oải?? Vì sao ư?? Đương nhiên là do bị mấy bà chị lớp trên khủng bố rồi...
- Khoan đã!! - Cô bất chợt lên tiếng, thuận tay nhét quyển vở vào cặp... Nó cũng theo đó mà khựng lại, không bước đi nữa, lại đưa ra bộ mặt đưa đám nhìn cô...
- Đừng có trưng cái bộ mặt đưa đám ấy ra!! Lại đây tớ hỏi cái!! - Cô quắt quắt tay, ý bảo nó lại gần, miễn cưỡng thở dài, nó cũng bước lại chỗ cô...
- Gì đấy??

- À!! Về anh Hiển Khiêm...- nói đến đây, cô lại ngập ngừng không nói, hơi phân vân... Thấy nó bắt đầu mất kiên nhẫn, hơi nheo mày. Cô mới hít một hơi thật sâu...
- Anh Hiển Khiêm... có làm gì kì lạ với cậu không??
- Kì lạ?? Anh Khiêm á?? - nó nhướn mày xoa cằm tỏ vẻ suy nghĩ, rồi phun một câu xanh rờn...
- ... anh ấy lúc nào mà chả quái với kì lạ chớ!!...
...
Rồi, cô xin tuyên bố chính thức thua với con bạn tửng này, ngốc như nó thì ai mà để ý cho được. Và có lẽ... Hiển Khiêm cũng không ngoại lệ...
.
.
.
Vừa tan học, Hiển Khiêm đã loạt xoạt phía dưới bàn, lấy đại vài quyển bài tập vứt vào ba lô, vừa dọn vừa huýt sáo... Hải Đăng nhìn anh trợn to hai mắt, lấy tay rờ trán anh...
- Làm trò khỉ gì thế?? - anh nheo mày, giật phắt cái tay thoang thoảng mùi giấy sáp của thằng bạn ra. Chậc!! Thành viên CLB Hội họa là thế đấy...
- Ặc!! Không sốt!!
- Thì sao? Sức khoẻ tớ vốn rất tốt ̉!! - anh lập tức thu lại nụ cười trên môi, thằng này bị hâm à??
- Không sốt mà cậu lại cười ư?? Nói tớ nghe xem nào?? Xương quai hàm cậu bị trẹo rồi phải không?? - vừa nói, Hải Đăng lại thuận tiện xoa cằm anh, tỏ vẻ nghiêm túc...

- Cậu tin tớ một tay bóp chết cậu ngay tại đây không?? - anh nheo mày, hầm hầm mặt... Anh cười thì lạ lắm à?? Anh có phải quái nhân đâu mà không biết cười...
- Rồi!! Rồi!! Tớ xin lỗi!! Hôm nay đi chơi với tớ không?? Coi như tớ bao!?? - Hải Đăng cười lộ răng khểnh, chắp tay lộ hẳn rõ vẻ dễ thương...
- À!!... - anh kéo dài giọng...- ... hôm nay tớ có kế hoạch rồi!!...- anh lại cười cười, ánh mắt trìu mến đến lạ thường...
.
.
.
- Hiển Khiêm!! - tiếng nói lảnh lót như chim vàng uyên vang lên, làm bao nhiêu nam sinh ghen tỵ phải ngoái lại nhìn... Làm trong lòng mỗi con người ở đây nhen nhóm lòng đố kỵ với người được chủ nhân của giọng nói kia - Uyển Lăng để mắt đến...
- Uyển Lăng?? - anh cúi thấp đầu nhìn cô bạn cùng lớp, hơi nheo mày tỏ vẻ không vui... Anh thực sự không rảnh để nói chuyện bây giờ đâu nha ~!!...
- Cậu... cậu rảnh không?? Giúp tớ làm một só việc ở phòng cán bộ nhé??! - Uyển Lăng hơi cụp mắt, tỏ vẻ đáng thương, hệt như một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, cầu xin sự giúp đỡ...
...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận