Em Gái ! Hãy Cùng Anh Ăn Trái Cấm

Nó vào phòng, cắn môi khóa chốt. Dựa lưng vào tường mà âm thâm khóc... Cớ sao sự thật lại quá tán nhẫn???... Tại sao ông trời lại để nó và anh là anh em??? Để rồi ông lại để cả hai yêu nhau?? Cả hai cùng nhau đau khổ?? Cả hai cùng nhau sống trong một hư ảo hạnh phúc không có thật?? Đây chính là cái hy sinh của một thứ tình yêu cao cả và đẹp đẽ mà bao người vẫn mơ và vẫn muốn đó sao??...
...
.
.
.
...
Bên phía đối diện của căn phòng, anh trượt lưng vào cửa!! Chết tiệt!! Mẹ anh đã bẻ cả ổ khóa rồi... Anh lại thẫn thờ... Anh vẫn không ngờ được... đây chính là thứ tình cảm ấp áp mà anh luôn thấy hay sao?? Tất cả... chỉ là giả tạo hay sao??... Anh chỉ định... chỉ định ích kỉ một lần thôi mà. Ích kỉ một chút thôi, ích kỉ để giữ nó ở bên mình. Và đây... chính là cái giá để trả cho sự ích kỉ này sao??...
... Anh và nó... đau khổ bao nhiêu mới là đủ...??...
...
.
.
.
...

Anh khẽ bật điện thoại!!... lười nhác bấm một dãy số, thều thào...
- Hỉ Ngạo!! Kế hoạch mà cậu nói, tôi muốn thử...
...
.
.
.
...
Giữa đêm, gió rít từng cơn qua khung cửa sổ phòng nó khiến nó lạnh buốt khẽ trở mình. Cố gắng nhắm mắt sau ba tiếng đồng hồ khóc và giờ đây đôi nước đầy mọng nước... Nó chợt hoàng hồn, ngồi bật dậy...
- Ba?!!!
Ông Hiển Vinh nhợt nhạt mỉm cười nhìn nó, vuốt tóc nó cưng chiều...
- Ba xin lỗi!! Chắc con khổ lắm!! Là tại ba...
- Không sao đâu ba!! Không phải lỗi của ba mà...- nó lắc đầu cười trấn an, áp hai bàn tay thô ráp to lớn vào má nó. Ông Hiển Vinh nhìn nó hồi lâu, khẽ thở dài. Lục trong túi ra đưa nó một tờ giấy...
Nó ngước xuống nhìn tờ giấy, sau ba khắc sắc mặt đều trắng bệch. Hoảng hốt lắc đầu mà lui sâu vào trong góc tường, sợ hãi...
Ông lại thở dài nhìn nó, duỗi tay kéo tay nó ra, dụi tờ giấy đó vào tay nó, thễu não nói...
- Con cầm đi!! Đây là cách giải quyết của mẹ, con yêu!!...
Ông hôn nhẹ lên trán nó. Giọt nước mắt đã khô lại tràn ra khỏi hốc mắt đỏ hoe. Đây là cách giải quyết sao?? Điều mà cả anh và nó lo lắng nhất... đã sắp thành hiện thực rồi sao??... Tất cả... ai cũng muốn xua đuổi nó sao?? Không ai cần đến nó nữa sao??... Nó thu mình, gục đầu xuống đầu gối, lại khóc... Hôm nay, nó đã khóc quá nhiều rồi. Như vậy... còn chưa đủ sao??...
Chúa à... Người đã cướp đi mẹ con, người đã cướp đi gia đình con, cướp đi hạnh phúc của con... Giờ thì... người cũng muốn lấy đi cuộc sống của con, lấy đi người mà con yêu quý hay sao?? Chúa à... Người thực sự rất tàn nhẫn...
...
.
.
.
...

- Ông đưa vé máy bay cho nó chưa?? - bà Khương Hồng xoa xoa hai thái dương, cáu gắt hỏi...
- Đã đưa!! - ông chán nản gật đầu, lại phiền muộn thở dài... - Bà không thấy như vậy quá tàn nhẫn sao?? Sang Pháp, con bé sao mà sống nỗi??...
Bà hừ lạnh, không thèm liếc mắt cắn cắn môi dưới...
- Ông muốn cái nhà này loạn hết sao?? Rồi bà con sẽ nhìn vào mà nói gì khi nhìn vào cái gia đình vô văn hóa này?? Chồng thì ngoại tình, con trai thì yêu con hồ ly ngoài giá thú... Bộ các người không thấy nhục nhã?? - bà quát to, đổi lại chỉ là cái thở dài của ông Hiển Vinh...
... Con gái à!! Hãy thứ lỗi cho chúng ta ích kỉ lần này...
.
.
.
Anh đứng lặng lẽ ngoài cửa, thót tim khi nghe bố mẹ nói... Pháp?? Nó sẽ đi Pháp sao?? Còn anh... Còn anh thì sẽ làm thế nào?? Nó sẽ để anh lại sao??...
Từng suy nghĩ như từng nhát chém vào lòng ngực anh, đau rát nói không lên lời... Anh rời vị trí, đập cửa gào thét, bảo nó mở cửa. Tim anh đau nhói từng cơn. Anh mắng nó ngốc, anh chửi nó khờ. Anh bảo rằng nó thật đáng chết và thật hư. Từng lời nói đau đớn mủi lòng vang lên, nhưng anh biết... tất cả chỉ là giả dối...
Nó dụi nước mắt, mím chặt môi ngăn tiếng khóc bật ra ngoài. Sao anh biết được... tim nó đau lắm. Từng cơn đau nhức hành hạ lồng ngực nó, hành hạ trái tim nó... Phải chăng chỉ vì một cuộc tình ngang trái, khiến cả đôi bên phải đau khổ??....
... Còn có thứ gì... có thể thay đổi sứ mệnh??...
...
.
.
.

...
Ngày nó ra đi, anh bị nhốt trong căn phòng âm u lạnh lẽo. Đơn giản chỉ nhìn lướt qua cánh cửa tối màu, lòng nó lại âm ỉ đau nhức từng cơn, phải rồi... Nó sẽ phải rời xa anh vỉnh viễn... thật đấy...
- Cậu... cậu phải đi thật sao?? Sao lại đột ngột vậy??
Bảo Thy ôm nó vào lòng sụt sùi. Nó cười mỉm, nó không khóc. Hay phải chăng... nước mắt nó đã cạn khô từ bao giờ??
Nó nhìn trìu mến Bảo Thy, khẽ cười cười nghiêng đầu...
- Tớ sẽ gửi mail thường xuyên, hứa nào!! - nó đưa ngón tay trỏ lên. Bảo Thy rưng rưng, không kiềm được òa khóc, ôm chặt lấy nó... - Đừng đi được không?? Ở lại với tớ, nhé!!
Nó vỗ vai Bảo Thy, thều thào...
- Tớ xin lỗi!!
- Đứng đó làm gì? Đến giờ rồi!! - bà Khương Hồng lên tiếng, cắt ngang cuộc chia ly đầy nước mắt của đôi bạn trẻ...
Nó miễn cưỡng hôn nhẹ lên má Bảo Thy như lời tạm biệt, xách vali bước đi... Cuối cùng, vẫn ngoái đầu tìm kiếm một hình bóng quen thuộc... Phải rồi!! Họa chăng nó biết, anh sẽ không đến được. Dù vậy, nó cứ hy vọng, hy vọng mãi...
Tự giễu chính mình, nó xoay lưng bước đi, để lại sau lưng bao hy vọng và nỗi buồn thương khó tả...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận