Em Gái ! Hãy Cùng Anh Ăn Trái Cấm
Câu chuyện đang nghe dở từ bố mẹ, anh cũng quay lưng mà đi tiếp, trong lòng không giấu nỗi xuất hiện một nỗi nghi ngờ...
... Mối quan hệ không rõ ràng... Câu nói đấy có phải đang đi theo chiều hướng mà anh vẫn nghĩ??...
...
.
.
.
...
Ở căn phòng màu trắng xám trong căn biệt thự xa hoa, gác chéo một chân, thều thào một giọng ưu phiền qua điện thoại...
- Joey!! Giúp tôi thu xếp một chuyện được chứ??...
Phải rồi!! Ít nhất... ít nhất nó có thể mỉm cười một cách tự tin và sống thật hạnh phúc. Như trong câu chuyện Lọ Lem trong quyển sách mỏng cũ kĩ, lần này, chắc chắn cậu sẽ ban cho cả nó và anh một phép màu...
...
.
.
.
...
- Ê Khiêm!! Có nhóc nào năm dưới đòi gặp kìa!! - Hải Đăng bước vào lớp, thểu não nhìn thằng bạn mình đang thu dọn tập vở, khẽ chẹp miệng. Thằng bạn của hắn rốt cuộc đã làm gì mà nhóc năm dưới đén tận lớp tìm thế này?? ... Ặc ặc??! Hay là... đánh ghen?? Không không, hắn nghiêng về phía nhan sắc quá hạn thu hút cả giống đực của anh thôi =.=...
Anh hơi nhướn mày, một nhóc năm dưới?? Ngoài oắt con láo toét anh đang nghĩ đến trong đầu thì còn ai được nữa chứ??...
...
- Có gì không?? - anh đút túi quần nhìn cậu, sắc mặt lạnh tanh khiến người đối diện rùng mình. Cậu hắng giọng...
- Tôi tới tìm anh để nói chuyện về Hiển Trinh, không phải gây sự...
- Nói chuyện?? Hay là kêu tôi từ bỏ con bé?? - anh cười khẩy... Cậu hơi cúi đầu, anh ta vẫn nhớ đến chuyện đó??...
- Đương nhiên là không!! - cậu hít một hơi, trả lời. Dù cậu có kêu anh từ bỏ, chưa chắc gì anh đã từ bỏ. Mà nếu anh có từ bỏ, liệu rằng nó có chịu từ bỏ hay không??...
Anh lại nhướn mày. Không phải chuyện này ư?? Vậy rốt cuộc còn chuyện gì mà tên oắt con này có thể nói với anh??...
- Anh... muốn sống bên Hiển Trinh suốt đời chứ?? - cậu nhắc tên người con gái ấy, tim cậu lại quặn đau. Trái ngược với anh trong vài giây sững người. Sống hạnh phúc?? Anh và nó?? Có thể sao??...
Anh nghi ngờ, dứt khoát hỏi lại... - Ý gì??...
- ... Anh đã nghe rõ rồi!! Tôi không muốn lặp lại. Như anh biết, tôi có một kế hoạch để giúp hai người... - lời cậu vừa dứt, sự nghi ngờ trong lòng anh tăng lên... Giúp?? Không phải anh đang nghe đùa đấy chứ?? Cậu giúp anh ư??... Anh không ngu đến nỗi không biết tình cảm của cậu dành cho nó...
- Tôi tin cậu được chứ??
- Có thể!! - cậu nhún vai, biết rõ ngay từ đầu là anh sẽ không tin... Anh lại cười lạnh...
- Có thể?? Nếu tôi nói có thể... tôi và con bé không phải anh em ruột, cậu sẽ làm gì?? - Phải!! Có thể!! Chỉ là có thể thôi...
Cậu giật bắn, không phải anh em ruột?? Điều này sao có thể.... - Sao anh nghĩ vậy??
Anh lại nhún vai như cách cậu vừa làm, nói bỡn cợt...
- Có thể...
Rồi anh quay gót bước đi, để lại cậu sững người... nhìn theo bóng chàng trai xa dần, xa dần rồi khuất sau rặng cây bồ đào...
... Phải!! Nếu chữ '' có thể '' ấy thành hiện thực... thì tốt biết bao...
...
.
.
.
...
Rồi như anh nghĩ, chưa đến hai tháng sau, anh cầm tay nó tìm cha mẹ hỏi chuyện. Liệu đây là cơ hội cho họ... hay là một kết thúc??...
- Cha!! Mẹ!!
Ông Hiển Vinh cùng bà Khương Hồng xoay sang nhìn hai đứa con mình nghiêm túc nhìn họ. Trong lòng cũng dấy lên sự khó hiểu... Dưới gầm bàn, tay anh siết chặt tay nó đến đỏ tấy...
- Chuyện gì?? - ông Hiển Vinh đặt tách trà xuống, hờ hững hỏi...
Bàn tay nó run lên, làm tay anh phải siết chặt hơn. Nó cúi mặt xuống nhìn gót chân, không dám ngẩng đầu... Anh hít một hơi thật sâu để chấn tĩnh. Biết gì không?? Đây là cơ hội duy nhất trong lòng anh và nó, hy vọng duy nhất của anh và nó. Nếu đổ vỡ, tất cả cũng theo gió mà cuốn đi hết. Cả anh và nó, gió sẽ tách cả hai đi xa mãi mãi...
- Quan hệ không rõ ràng là gì ạ??
Hai vị tiền bối sững người. Quan hệ không rõ ràng?? Từ khi nào mà... Không để ý, nó bên cạnh cũng mở to mắt nhìn anh...
- Quan hệ không rõ ràng giữ hai anh em con, là gì ạ?? - anh lặp lại câu hỏi, sốt ruột nhìn hai vị tiền bối đang như chết sững phía đối diện...
Mồ hôi túa ra bên hai thái dương bà Khương Hồng, bàn tay ông Hiển Vinh như đang run lên bần bật. Quay đi mà tránh câu hỏi của anh...
- Trinh và con... không phải anh em ruột đúng không ạ?? - anh lại tiếp lời, theo sau đó là ba cặp đồng tử căng lớn nhìn anh... Bà Khương Hồng vờ tức giận, không giấu được vẻ lúng túng trong khóe mắt...
- Sao con... sao con hỏi vậy??
Anh nhìn mẹ mình. Xin Chúa!! Anh chính là đang đặt cược tình yêu của chính mình. Đừng dễ dàng cho anh hy vọng rồi cũng lại dễ dàng đạp đổ nó...
- Nếu con nói, con yêu Hiển Trinh, cha mẹ sẽ làm gì??...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...