Cơ mà chuyện này có vẻ không được nhiều ủng hộ như " Tiểu nha đầu!! Em không thể chạy trốn định mệnh "nhỉ, ít lượt xem, vote + comment quá cơ!! =.=!! Mà thôi kệ, đã làm thì làm đến cùng. Ủng hộ au nhé!! :-)))
.
.
.
Bà Khương Hồng xuề xoà, trông rợn người, rũ mắt bảo cả hai đứng phía đối diện...
Cả hai cũng căng thẳng, rảo bước miễn cưỡng đến phía bên bà...
- Đây là gì??
Bà lại ném một thứ quen thuộc không xa lạ gì lên bàn, ánh mắt phẫn nộ nhìn nó. Nhìn nó thôi, không phải nhìn cậu. Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ bà nhìn nó với ánh mắt sắc lạnh như thế...
Nó nhìn thứ trên bàn, một tảng đá như phút chốc lại đè nặng trên tâm tư nó, nặng trịch. Nó siết chặt tay anh, run người... Ánh mắt tạp chất chứa đầy tia sợ hãi...
- Mẹ... mẹ...!! Số hình đó... Sao mà...
- Con sẽ giải thích!! - anh lên tiếng, cắt ngang lời nó, bàn tay cứng rắn mạnh mẽ nắm chặt trấn an bàn tay đang run rẩy...
- Vậy con giải thích đi!!
Bà chuyển ánh mắt sang anh, không hề có một tia sắc lạnh, chỉ có sự thất vọng và bi thương...
- Cái đó là do ở sân thượng, bọn con trêu nhau thôi!!
Anh dứt khoát nói, chỉ riêng bà nhướn mày tỏ vẻ không tin... Anh lại hít sau, nói rõ...
- Con bé không ăn cà chua nên vứt sang con, con ép em ăn...!!
Anh giải thích, không quá dài nhưng đủ hiểu. Đôi khi với tính cách của anh, giải thích quá nhiều cũng như là mấu chốt vấn đề. Nghe cứ như anh đang biện minh cho chính bản thân...
Nó bên cạnh, trống ngực đánh liên hồi, cả chân bủn rủn đến run rẩy. Chỉ không hề ngẩn đầu mà biết cơ mặt bà Khương Hồng giảng ra, thở phào nhẹ nhõm một hơi dài...
- Được rồi!! Được rồi!! Không sao đâu, chắc do mẹ nghĩ nhiều quá, hai con lên lầu tắm đi!!
Bà cười thoải mái, ánh mắt ôn nhu kia có phải là ánh mắt đục tối đã nhìn nó trong vài phút trước hay không??...
Và rồi, cả hai lại lặng thầm bước lên lầu, trong im lặng...
.
.
.
- Vậy... vậy em đi tắm đây!! - nó cúi đầu, không dám ngẩng mặt nhìn anh, cố gắng nở nụ cười trấn an dù biết sẽ không ngăn được đôi bàn tay đang run rẩy. Siết chặt!! Mọi thứ đã xảy ra quá nhanh...
Nó xoay người bước đi... Phút chốc, một lực từ đằng sau mạnh mẽ níu nó lại làm nó giật thót...
- Anh....!! - nó run run, mẹ vẫn còn ở dưới lầu, mẹ sẽ nghe thấy mất. Chỉ mới nghĩ như vậy mà nó đã rùng mình, không dám nghĩ tiếp. Phút chốc, nó hơi sững lại, anh đang... run sao??
Anh siết chặt nó vào lòng. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, đau lắm. Khi thấy nó sợ hãi, anh đau. Khi thấy nó run rẩy, anh đau. Khi thấy nó khóc, anh đau. Khi thấy nó tổn thương, anh còn đau hơn nó gấp cả trăm, cả trăm ngàn lần...
Liệu rằng, Chúa thật sự không nhìn thấy tấm lòng thành của chúng ta?? Không nhìn thấy tình yêu của chúng ta?? Vậy sao cớ gì mà người quá tàn nhẫn. Anh xin lỗi, xin lỗi vì anh quá vô dụng, không thể bảo vệ được em...
Việc chúng ta là anh em cớ sao quá phẫn đắng mà dày vò cả tâm hồn và thể xác của hai ta. Để rồi chúng ta bị khinh miệt, bị ruồng bỏ. Không một ai thật sự thấy chúng ta khóc trong thầm lặng. Không một ai biết nỗi oan nghiệt ngang trái hình thành và chà đạp sự chân thật của hai ta kể cả khi chính bản thân đều biết mình đang sống trong tội lỗi...
Để rồi khi sự thật này bị phơi bày, liệu những giọt lệ sương kia còn rơi bên gò má em?? Nhỡ như đến lúc đó, không ai có thể bảo vệ được tình yêu của chúng ta được nữa, kể cả anh. Vậy liệu rằng, không ai có thể chấp nhận tình yêu của hai ta, vậy thì địa ngục sẽ mở rộng cửa mà chào đón nó chứ?? Vì anh vốn biết, tình yêu của cả hai vốn dĩ không phải là hư vô...
Anh không thể tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác được, có như vậy thì anh mới có thể bảo vệ nó. Vậy thì chỉ một chút thôi, một chút thôi, chỉ trong phút giây ngắn ngủi này, để anh có thể yếu mềm mà bộc lộ con người yếu đuối ra chỉ với một mình nó - người mà anh yêu!!...
.
.
.
Anh ngồi trên giường, căn phòng xám quen thuộc rôm rả tiếng cười giờ đây lại căng thẳng, âm u đến lạnh lẽo...
Ngay lúc này, anh thật sự rất cần bình tâm lại mà sắp xếp lại chuỗi hỗn loạn trong đầu cả hai... Những bức ảnh - mấu chốt chính là ở đây. Cả Hỉ Ngạo và mẹ đều có những bức hình đó. Là ai đã làm những điều này...??
Anh thật sự rất cần biết những chuyện này, cơ may anh phải tiết lộ chuyện tình ngang trái của mình một chút thì mới có hy vọng. Hừ!! Chuyện tình ngang trái?? Cái bí mật đáng nguyền rủa mà anh đã dặn lòng mãi mãi cũng sẽ không nói ra, kể cả Hải Đăng - bạn thân anh cũng không biết chuyện...
Anh hơi ngẩng đầu, nhếch môi. Hỉ Ngạo, tôi không tin có chuyện gì mà tôi muốn biết mà không biết. Những ai đã làm ai rơi lệ, chắc chắn... anh có chết cũng sẽ lôi người đó theo cùng xuống địa ngục!!...
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...