Edit: TrangQA830810
Một tuần lễ sau sinh nhật anh trai, gia đình họ Phương nghênh đón một vị khách không mời mà tới. Một trận tiếng chuông cửa gấp gáp vang lên, Phương Hân Ngữ thầm mắng người khách nào thật không có lễ phép, vừa mở cửa liền thấy Thiến Lệ tay cầm túi xách, đầu đầy mồ hôi đứng đợi.
" Hân Ngữ, xin cho ở nhờ " Vẻ mặt Thiến Lệ cầu xin ôm lấy Phương Hân Ngữ
Phương Hân Ngữ kinh ngạc hỏi " Bạn đã xuất viện "
Thiến Lệ trừng mắt nhìn Hân Ngữ " Mấy ngày trước mình xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, hừ, bạn chẳng quan tâm mình chút nào, chỉ thăm mình duy nhất một lần "
Cũng không phải do Phương Hân Ngữ lười đi thăm Thiến Lệ, mà bởi vì Hân Ngữ thật sự một chút sức lực cũng không còn. Từ lúc sinh nhật đi qua, anh trai đối với cô càng quan tâm chăm sóc, nhưng thường biểu hiện ở trên giường, Phương Hân Ngữ cảm giác sức lực mình đã bị hút cạn.
Chỉ cần cô ở nhà, thân thể nhỏ nhắn yếu ớt liền bị anh hai ôm lấy, miệng huyệt lại bị cự vật thô to hung hăng xỏ xuyên, mỗi một góc trong nhà đều có vết tích hai người họ đã từng ân ái.
Thiến Lệ tự nhiên đi vào trong nhà, lấm lét nhìn trái ngó phải. " Anh Phương ở chỗ nào? "
Phương Tử Ngôn vừa mới từ lầu hai bước xuống, tuỳ ý mặc bộ quần áo màu đen bình thường làm việc nhà, cổ rộng mở lộ ra lồng ngực cường tráng, bước đi ưu nhã giống như người mẫu nam trên sàn diễn, hai con mắt đen sâu thẳm liếc về phía Thiến Lệ.
Vẻ mặt Thiến Lệ si mê ngây ngốc hồi lâu, chớp mắt mấy cái lấy lại tinh thần nói. " Anh Phương, em mới tới "
Phương Tử Ngôn hơi nhíu mày, nhìn về phía em gái hỏi. " Bạn em sao lại tới đây? "
Thiến Lệ vỗ vỗ túi xách cướp lời nói. " Em tới nhà anh ở nhờ một thời gian "
Phương Tử Ngôn trực tiếp nói thẳng. " Nhà này người ngoài không thể ở "
Thiến Lệ bị lời nói của Phương Tử Ngôn chặn miệng, không biết trả lời ra sao, nhà họ Phương tốt xấu gì cũng hai tầng lầu rộng lớn, phòng ngủ ít nhất cũng bốn năm gian, thế nào lại không thể ở. Phương Hân Ngữ nhớ tới lần trước mình trốn đi, Thiến Lệ đã chứa chấp mình, nếu không cho bạn ấy ở, cũng thật quá đáng, nên nói xen vào.
" Ý anh trai mình là, những phòng khác còn chưa dọn dẹp nên không thể ở, vậy đêm nay bạn ở phòng mình vậy "
Cũng không biết có phải bản thân sinh ra ảo giác hay không, Hân Ngữ bỗng thấy khí lạnh xung quanh anh trai tựa hồ nhiều hơn, lạnh đến cô phải run rẩy. Phương Tử Ngôn cũng không nói thêm lời nào, cảm thấy thời gian không sai biệt lắm phải làm cơm tối, anh đi thẳng vào phòng bếp. Phương Hân Ngữ tò mò hỏi Thiến Lệ, vì sao không ở nhà lại chạy tới đây
Sắc mặt Thiến Lệ đột nhiên hết trắng rồi xanh, kích động nói. " Mình nhớ bạn đến chơi vài ngày cũng không được sao, hay muốn mình cút, vậy mình liền đi, được chưa "
Phương Hân Ngữ bị doạ sợ, lôi kéo Thiến Lệ ngồi xuống, ấm ức nghẹn ngào nói " Mình không có đuổi bạn đi, bạn muốn ở bao lâu cũng được "
Thiến Lệ xì một tiếng bật cười, béo hai má Hân Ngữ nói. " Hù doạ một chút liền muốn khóc, thực sự là rất ngốc nha "
Phương Hân Ngữ đẩy tay cô ra " Bạn chỉ thích làm mình sợ "
Thiến Lệ nhàm chán chạy đến bên ngoài phòng bếp, nhìn lén Phương Tử Ngôn đang nấu ăn, vẻ mặt ao ước.
" Đàn ông lúc nghiêm túc là đẹp trai nhất, anh trai cậu thật sự là đẹp trai cực kỳ lạnh lùng "
Phương Hân Ngữ bất đắc dĩ nói. " Ra vẻ cực kỳ lạnh lùng cũng không phải là thật mà nó vốn như vậy "
Thiến Lệ cười khanh khách nói " Anh bạn tuy rằng lạnh một chút, bất quá trong tiểu thuyết không phải hay nói đến mấy tên tổng giám đốc bá đạo đều như vậy hay sao, một ngày nào đó mình sẽ bắt được anh ấy, ha ha ha "
Phương Hân Ngữ triệt để không còn lời nào để nói. Phương Tử Ngôn đem món ăn bày ra xong, Phương Hân Ngữ thấy anh trai chỉ lấy hai bộ chén đũa, nhanh chân chạy vào phòng bếp cầm thêm một bộ. Sau khi Thiến Lệ xem ti vi xong liền đi tới phòng ăn, phát hiện trên bàn bày đủ các món ăn ngon, ba bộ chén đũa để ngay ngắn, nhất thời chìm trong ảo tưởng tươi đẹp. Anh Phương bên ngoài lạnh nhạt, trong lòng ấm áp, còn rất lưu ý đến mình. Tài nấu nướng của Phương Tử Ngôn vốn không bình thường, Thiến Lệ vừa đưa thức ăn vào miệng đã khen liên tục. Bất quá toàn bộ quá trình ăn cơm Phương Tử Ngôn không hé miệng nói câu nào, ngay cả Phương Hân Ngữ cũng im lặng không nói một chữ. Phương Hân Ngữ liều mạng cắn chặt đôi đũa, ức chế âm thanh rên rỉ muốn tràn ra khỏi miệng
Bên dưới bàn ăn, giữa quần Phương Hân Ngữ đang bị một bàn tay vói vào, ngón trỏ và ngón giữa thon dài kẹp lại mạnh mẽ ra vào bên trong khe huyệt đỏ hồng. Đó là mấy ngón tay xấu xa của anh trai, hai ngón tay trong u cốc khuấy động lần tìm đến điểm nhạy cảm ấn xuống, hai cánh hoa bị chà đạp run nhè nhẹ. Phương Hân Ngữ cố nén âm thanh, cuối cùng vẫn nhịn không được bật ra tiếng rên nhẹ. Thiến Lệ đang ăn vui vẻ, nghe được tiếng rên của Hân Ngữ, kinh ngạc hỏi.
" Bạn sao vậy, đột nhiên lại rên một tiếng "
Phương Hân Ngữ lúng túng lè lưỡi nói. " Ăn cơm cắn phải đầu lưỡi "
Thiến Lệ cười trêu cô. " Thực sự là cô bé ngốc, đến ăn cơm cũng cắn trúng lưỡi ha ha ha "
Phương Hân Ngữ bất đắc dĩ khép hai chân lại, nhưng thế nào cũng không thể đem hai ngón tay anh trai xuất ra ngoài, trái lại càng xâm nhập sâu hơn. Thiến Lệ giống như con heo nhỏ, ăn đến ba bát cơm lớn, thoả mãn mà than thở.
" Anh Phương nấu ăn ngon quá, làm vợcủa anh nhất định rất hạnh phúc "
Phương Hân Ngữ buồn bực hừ một tiếng, anh trai của cô sẽ không cưới người khác làm vợ, muốn kết hôn thì người đó phải là cô. Phương Tử Ngôn rút hai ngón tay trong cơ thể em gái ra, đứng lên bắt đầu thu dọn chén đũa.
Phương Hân Ngữ chần chờ rồi nói. " Anh hai, đêm nay em ngủ cùng với Thiến Lệ "
Phương Tử Ngôn dừng động tác lại, con ngươi thâm thuý hướng Hân Ngữ liếc nhìn " Cơm nước xong đem bài tập làm tốt hẳn đi ngủ "
Phương Hân Ngữ liên tục gật đầu mừng rỡ. Phương Hân Ngữ lôi kéo Thiến Lệ đi thư phòng, nếu nói hai người làm bài tập chi bằng nói đợi Phương Hân Ngữ làm xong, Thiến Lệ sao chép mới đúng. Chờ đến lúc tắm rửa rồi đi ngủ, Thiến Lệ miễn cưỡng muốn cùng Hân Ngữ tắm chung.
Đang trong phòng cởi quần áo, Thiến Lệ nhìn cơ thể Hân Ngữ cười nói. " Ha ha, bạn không lớn được bằng mình "
Phương Hân Ngữ quay qua trừng mắt, cho dù anh trai cũng thường nói cô phát dục muộn, nhưng không thể bị nói là nhỏ nha. Hai người cùng ngồi vào bồn tắm lớn, Thiến Lệ đột nhiên đẩy hai chân Hân Ngữ ra nhìn, kinh ngạc nói " Phía dưới của bạn sao lại sưng "
Sắc mặt Phương Hân Ngữ cứng đờ, nhớ tới chuyện tốt này là do anh trai gây ra, không thể tiết lộ, nên đành lấy cớ" Chắc do quần lót bó chặt quá "
Thiến Lệ lên giọng dạy dỗ. " Đừng mặc quần lót chật quá, không tốt cho cơ thể "
Phương Hân Ngữ liền thay đổi đề tài " Thiến Lệ, nhìn bạn thế nào cũng thấy không đúng lắm, có chuyện gì phải không? "
Thiến Lệ đem khăn mặt đưa cho Hân Ngữ, để cô chà lưng dùm mình, thoải mái than thở. " Ai, nơi này chỉ có bạn, mình mới dám nói, mình phát hiện em trai mình có bệnh kín, liền bỏ trốn ra ngoài "
Phương Hân Ngữ hỏi. " Em trai bạn trước đó không phải còn rất tốt sao? "
" Vốn là rất tốt, lúc mình ở bệnh viện điều trị, phi thường chiếu cố mình, sau đó mình mới nói đùa, chị thiếu chút nữa thích em, kết quả sắc mặt nó rất khó coi, còn cầm gối ném mình. Sau đó xuất viện về nhà, phát hiện toàn bộ lưu trữ của mình mất sạch "
" Là trữ cái gì? "
Thiến Lệ nghiến răng nghiến lợi nói. " Là 350 AV và GV, a toàn bộ đều là bảo bối của mình, thật không còn, không còn nữa, là em trai mình làm, nhất định là nó, trong nhà chỉ có một mình nó. Ghê tởm hơn chính là, nó còn nhìn lén mình tắm, bị mình phát hiện, so với kẻ trộm còn chạy nhanh hơn "
Phương Hân Ngữ lau mồ hôi nói " Không đến mức đó đâu, hay hai người có gì hiểu lầm "
Thiến Lệ hừ một cái. " Nhà đó mình không thể ở, em trai thành biến thái, trộm AV còn nhìn lén mình tắm, còn ở nữa chắc muốn diễn cảnh loạn luân "
Phương Hân Ngữ nhất thời im lặng. Trở về phòng ngủ, Thiến Lệ phát hiện chăn đệm thật lâu chưa dùng qua, bèn hỏi Hân Ngữ. " Có đúng hay không đã lâu chưa ngủ trong phòng bạn, vậy bạn ngủ ở đâu? "
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...