Edit: TrangQA830810
Phương Hân Ngữ chớp chớp mắt, khuôn mặt một mảnh đỏ ửng nói"Anhhai, không được đâu, bên ngoài có người, rất xấu hổ "
Phương Tử Ngôn đemquần lót Hân Ngữ kéo xuống tận đầu gối, giọng nói tà ác xen lẫn ái muội thì thầm" Chúng ta nhẹ một chút, sẽ chẳng ai nghe thấy, cũng không dám xông vào "
Bàn tay Phương Tử Ngôn vuốt ve bắp đùi Hân Ngữ một đường đùa bỡn kéo lên phía trên, cơ thể cô dần sinh ra cảm giác ngứa ngáy, miễn cưỡng đồng ý nói
" Được rồi,anhhai phải thật nhẹ nhàngvàphải nhanh một chút nha! "
Phương Tử Ngôn kéo khoá quần xuống, móc cây gậy th*t đã sớm cương cứng ra, khẽmasát nụ hoa của Hân Ngữ, lại cảm thấy sự chênh lệch độ cao giữa hai người quá lớn, liền ôm lấyemgáiđể hai chân cô dang ra kẹp lấy thắt lưng mình, một tay nâng mông cô, tay còn lại đemquy đầu nhắm thẳng khe huyệt nhỏ đâm vào.
Hai tay Hân Ngữ ôm cổanhtrai, bắp chân dính chặt vào phần hông Phương Tử Ngôn, để mặc choanhkhông ngừng thúc mạnh, điên cuồng xâm chiếm động nhỏ của mình.
Phương Tử Ngôn đưa mắt nhìn về phía chiếc gương trong phòng thử đồ, nhìn thấy khung cảnh kiều diễm khi hai người giao hoan, lòng nổi lên tà ác muốn choemgáinhìn thấy mỹ cảnh này.Anhxoay người đưa lưng đối diện tấm gương, vỗ vỗ cái mông nhỏ củaemgái
" Bé ngoan, nhìn phía trước "
Đôi mắt Phương Hân Ngữ đang nhắm nghiền, nghe tiếnganhtrainói, có chút không vui đemmắt mở ra. Lướt qua vai Phương Tử Ngôn, cô thấy trước mặt mình là vóc dáng đàn ông cao lớn đang ôm một thiếu nữ loã thể, vùng kín của thiếu nữ trắng nõn trơn mềm, rải rác vài mảnh lông tơ nhỏ xanh mượt, còn có thể thấy một cây gậy dài đỏ thẫm, cực nhanh ở trong khe huyệt đâm vào chui ra, mang theo mật dịch trong suốt, từng giọt rơi tí tách trên sàn.
" Nhìn có đẹp hay không? " Phương Tử Ngôn cắn vành tai cô hỏi
"Anhhai quá..."
"Emlúc nào cũng muốn ăn từ phía dưới " Phương Tử Ngôn dùng lực thúc mạnh, làm Hân Ngữ bật ra tiếng rên rỉ.
Hoàn hảo bên ngoài lúc này thật ồn ào, nên chẳng ai nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhưng haianhemhọ quả thật đã ở bên trong thật lâu, làm nhân viên phục vụ đứng bên ngoài không khỏi hoài nghi
" Haianhemnày sao còn chưa đi ra? "
Tâm trạng Hân Ngữ bắt đầu khẩn trương không ngớt, động nhỏ co rút đón nhận sự xâm chiếm của côn th*t làm Phương Tử Ngôn kịch liệt thoải mái, điên cuồng cắm vào tận cùng bên trong phóng xuất tinh dịch.
Cơ thể Hân Ngữ vô lực dựa vàoanhtrai, mặc choanhđemáo nhỏ tròng vào, ướm thử hai luồng ngực phía trước, trong miệng thì thào " Rất vừa "
Đợi sau khiemgáimặc quần áo tử tế, Phương Tử Ngôn nắm tay cô bước ra khỏi phòng thử đồ, Hân Ngữ hai chân loạng choạng không vững, hốt hoảng giữ chặt cánh tayanhtrai.
Nhân viên phục vụ đang bận tiếp một khách hàng nữ khác, không có chú ý đến điểm khác thường của hai người họ lúc đi ra.
Phương Tử Ngôn đemáo lót đặt lên quầy" Vậy mua cái này "
Nữ khách hàng quan sát haianhemhọ, hâm hộ mà nói" Hai người làanhemđi, còn cóanhtraithật tốt, vì sao ba mẹ mình không sinh một cái giống như vậy? "
Nhân viên phục vụ gật gật đầu liên tục nói phải.
Khoé miệng Phương Tử Ngôn hơi nhếch lên, không để ý đến mấy người đang xì xào, đối với nhân viên thu ngân nói" Còn đứng đó làm gì, nhanh đóng gói lại "
Hai người cầm túi đi ra khỏi cửa hàng đồ lót, Phương Tử Ngôn vòng tay khoát vaiemgáihỏi" Còn muốn đi tiếp à? "
Thân Thể Hân Ngữ mềm yếu, khẽ lắc lắc đầu " Không đi,emmệt mỏi..."
Phương Tử Ngôn nở nụ cười tươi rói nói tiếp" Xem ra sức lựcemcòn hơi kém, thoáng cái liền mệt mỏi? "
Phương Hân Ngữ tức giận đỏ mặt ngoác miệng trả lời" Cũng tạianhlàm hại,anh..."
Đại khái ở phòng thử đồanhtraicòn chưa được ' ăn no ', sau khi về nhà cái mông nhỏ của cô lại bị làm một trận sưng đỏ, đây đúng là buổi chiều hối hận mãi không thôi của Hân Ngữ ....( ai có cái đầu đen tối thêm chút sắc liền biết chương sau là gì )
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...