Thạc Nhất Dương vừa học xong thì ghé qua thư viện đọc sách theo thói quen, vừa đi cậu có cảm giác như ai đó theo dõi mình nhưng quay qua quay lại lại chẳng thấy một ai. Cứ nghĩ vẩn vơ rằng mình quá cảnh giác nên không thèm quan tâm nữa. Nhưng cậu đâu biết, có một người đang theo cậu từ đường đi nước bước không để cho cậu phát hiện dù chỉ một lần. Không ai khác là cô, cô hôm nay trùm kín mặt mũi không để cho cậu phát hiện, mục đích cũng chỉ lẽo đẽo theo cậu để biết nơi ở của cậu nhằm mục đích khủng bố tinh thần nhẹ.
...Sau 2h đồng hồ ngồi bên ngoài thư viện rình rập, cậu cũng đã rời khỏi cái nơi ý như rằng không biết khi nào xong, ngồi chờ muốn điên cũng chả có công lao gì, lần này nếu mục đích thành công thì cô phải kêu gã anh trai mình mua cho cô một đống truyện tranh yaoi mới được. Cô lẻn ra đằng sau, đi theo cậu đến những chỗ giống như hôm qua, vừa đi vừa bay lượn như một con điên.
- Trời má, sao ông nội này tới giờ mà không chịu về nữa?. La cà quán xá hết chỗ này tới chỗ khác...
Có lẽ sự chờ đợi của cô cũng đã được đáp trả, đi một hồi cậu rẽ vào một con hẻm, nơi đó rất nhiều loài động vật như chó mèo bị bỏ rơi, cậu chỉ mỉm cười nói với chúng.
- Chào tụi mày nha, hôm nay tao đến hơi trễ!
- Trời đất quỷ thần ơi, thanh niên này có khả năng nói chuyện với chó mèo ư???
Cô núp đằng sau thùng rác quan sát cậu, đám chó mèo bị bỏ rơi thấy cậu thì chạy lại như một bản năng của loài vật nuôi khi thấy chủ về. Chúng ngồi từng đám, khoảng mấy chục con cô không đếm xuể. Sau một hồi, cậu mới đem từ trong túi balo ra mấy hộp thức ăn cho thú cưng rồi rãi xuống cho chúng ăn, ngồi ngắm nghía vuốt ve từng con. Nhìn cậu cũng tốt bụng phết, nếu như không có cậu chắc mấy con này đã chết đói từ lâu rồi. Cô mỉm cười vừa ý.
- Đúng thật là mắt của mình chọn lựa không sai...Xem ra anh ta xứng đáng...Ôi má ơi...
Cô chưa kịp nói xong thì một con mèo từ trong thùng rác bật lên khiến cô giật cả mình nói to. Con mèo ấy từ trong thùng bật lên, tuy nhiên cô đứng sau thùng rác cùng một phen hoảng hồn.
Cậu nghe có tiếng động thì bước lại, thấy cô đang đội mũ trùm mặt kín mít. Cậu cũng khá ngạc nhiên tưởng rằng ăn cướp nên chỉ đứng xa một chút. Miệng nói.
- Cô là ai??
- Tôi...tôi, tôi chỉ là người lạc đường...Anh không cần để ý nha!! Hihi
Cô cười trừ rồi định bước đi nhưng cậu lại kéo lại, nhận ra giọng nói quen thuộc nên cậu mỉm cười, con mèo kia dựa vào chân cậu rồi nũng nịu vô cùng dễ thương. Lần này, cô tiêu thật rồi. Đi rình người ta mà lại sơ suất đến thế. Tình thế này "chuồng" là cách tốt nhất.
- Anh bỏ tôi ra...Anh làm gì đấy??
- Cô là Đoàn Y? Phải không??
- Nói gì tôi không hiểu!!
Cậu kéo cô quay sang bên rồi cởi bỏ khẩu trang và mũ ra, đoán quả thật không sai. Không ai ngoài cô cả, chỉ nghe giọng là cậu có thể đoán được ai rồi. Nhưng cậu lại không biết ý định của cô là gì. Nhưng có lẽ cũng chẳng mấy tốt lành, cậu vẫn kéo áo cô và không bỏ ra, không muốn cho cô chạy thoát.
- Cô theo dõi tôi làm gì? Cô muốn gì??
- Tôi đi ngang qua đây chứ ai mà rảnh theo dõi anh! Anh làm như anh đẹp lắm dị!_Cô vẫn thản nhiên.
- Vậy sao??_Nhếch môi cười.
Cậu đẩy cô vào tường rồi áp mặt sát bên cô, khuôn mặt đẹp trai kia xuất hiện chăm chăm trước mắt cô không thể nào rời đi. Cậu để hai tay ở hai bên bức tường làm cô không thể nào đi được, cô nhìn thấy cậu thì đứng hình mất 5s vì sự đẹp trai ấy. Cậu nhướng mày khi thấy gương mặt ngốc nghếch kia của cô, nếu như cứ sát nhau quá có lẽ kế hoạch mai mối cho anh trai thành ra mai mối cho cô quá!.
Cậu vẫn không nói gì, nhìn cô chằm chằm với ánh mắt lạnh nhạt đúng chuẩn một gã trai sát gái, một gã đàn ông trăng hoa.
Khi thấy bầu không khí không mấy tốt đẹp, cô mới đành nói để thoát khỏi cái tình huống này.
- A...anh muốn chúng ta như thế này đến tối à??
- Không!
Cậu lắc đầu rồi rời cô ra, đeo balo vào rồi nói.
- Đừng đi theo tôi nữa, nếu không...đừng trách!
Cô hống hách nói trong kiêu ngạo, xem thường cậu chẳng là gì. Khoanh tay nhìn cậu, khuôn mặt biểu lộ tính nết bấy lâu nay không bỏ.
- Anh nghĩ anh có thể làm gì tôi? Đánh tôi?...hay là báo cảnh sát vì tôi quấy rối anh?
- Tôi không đánh con gái cũng chả muốn vướng bận gì đến cảnh sát! Thứ tôi cần là tôi không muốn cô theo dõi tôi, thật ra cô muốn gì tôi đều biết rõ nhất!_Cậu vừa nói vừa lấy tay chỉ vào cô.
- Vậy tôi muốn gì anh biết rõ, sao lại không hốt anh hai tôi dùm đi!_Cô nhíu mày chu mỏ nói.
Cậu bất lực không muốn đôi co thêm, ngồi xuống ôm những chú mèo vào lòng rồi gãi đầu cho chúng nó, nói với cô.
- Vì tôi không thích đàn ông, nhưng tại sao cô không thay việc theo dõi tôi bằng việc nên đi kiếm một tên bạn trai đi!?
- Vốn dĩ tôi không thích có bạn trai, lại càng không thích những con bánh bèo nham hiểm kia ngồi trên đầu anh tôi rồi bắt anh ấy ói ra tiền cho mấy con ả đó xài!
Cậu bật cười khúc khích, nhìn cô với gương mặt hài hước. Cô đứng đó hoang mang nhẹ rồi đi sang chỗ cậu, cô nói lại lần cuối.
- Bây giờ anh có muốn yêu anh tôi không?
- Cô biết câu trả lời của tôi mà!!_Cậu nhún vai cười khẩy.
- Lần cuối, có yêu không thì bảo?..._Cô nhướng mày nói to.
- Không, chắc là không!!_Cậu lắc đầu mỉm cười đứng dậy.
- Được..._Cô gật đầu nói.
...*Rầm*. 1 cú đá trời giáng vào chỗ hiểm của cậu khiến cậu hét toáng lên. Đau đớn quỳ gối trước mặt cô, cô đứng đó cười há há lên, kiêu sa che miệng. Ánh mắt xảo quyệt ghé sát tai cậu, cậu nhăn nhó khó chịu đau đớn vô cùng. Cậu run rẩy nói một câu.
- Sao cô lại??
- Cái này là anh tự chuốc lại!!
Cô không thèm quan tâm tới cậu như thế nào. Mạnh bạo kéo cà vạt cậu lên trên để cái gương mặt điển trai kia ngước lên nhìn cô, cô giơ tay tạo thành nấm đấm rồi bảo.
- Nói lại lần nữa, anh có muốn không?
- Cô thật bỉ ổi!_Anh khinh bỉ cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...