Lý Lệnh Uyển đến nơi ở của Lý Duy Nguyên, thì hắn đang ngồi bên cạnh cửa sổ đọc sách.
Nàng không cho phép Cẩn Ngôn thông báo với hắn là nàng đã đến, sau đó nàng bước vào phòng, nhẹ nhàng sờ lên vết thương trên mặt hắn.
Quả thực Lý Tu Bách ra tay rất nặng, dù đã qua một khoảng thời gian dài nhưng trên má của hắn vẫn còn năm dấu tay ửng đỏ.
Nàng cắn răng, căm hận nói: " Ông ta muốn tát chết muội sao?" Dứt lời nàng liền đưa tay vuốt nhẹ lên gương mặt hắn, quan tâm hỏi: " Ca ca, huynh có đau lắm không?"
Tay nàng hơi lạnh, lại còn có hương thơm nhàn nhạt. Lý Duy Nguyên nhìn thấy nàng đặt tay lên má mình, hắn lập tức buông quyển sách trong tay xuống, cầm lấy bàn tay nàng, mỉm cười nói: " Ta đã chườm đá lạnh không còn đau nữa."
Nghe hắn nói như vậy, nàng liền khẽ thở dài, theo sau nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh.
" Tổ mẫu đã nói gì với muội?" Lý Duy Nguyên thoáng nhìn nàng một cái, " Có phải bà ta bảo muội sau này không được chống đối với Tam thúc phải không? Còn hỏi muội về việc của Đại Giác Pháp Sư có đúng không?"
Vốn dĩ nàng biết rõ hắn là một người rất nhạy cảm, cho nên nàng cũng không định giấu giếm chuyện gì, nàng có chút mệt mỏi đáp: " Đúng vậy."
Vừa rồi nàng không muốn Chu Thị lo lắng, vì vậy nàng luôn cố cười vui vẻ như không có gì. Nhưng bây giờ ở trước mặt Lý Duy Nguyên, nàng không muốn ngụy trang nữa.
Bởi vì nàng biết mình làm vậy cũng vô ích, hắn vẫn có thể đoán ra trong lòng đang suy nghĩ chuyện gì. Hơn nữa trải qua chuyện hôm nay, nàng càng tin tưởng vào hắn.
Sau khi cẩn thận suy tính, nàng cảm thấy tương lại sau này chỉ còn biết dựa dẫm vào Lý Duy Nguyên mà thôi.
Hiện giờ lão thái thái và Lý Tu Bách đang có ý định muốn đưa Tôn Lan Y lên làm chính thất, tuy rằng nàng rất muốn bảo vệ cho Chu Thị. Nhưng đáng tiếc, nàng không đủ năng lực đấu lại bọn họ, quả thực là lực bất tòng tâm.
Vì sao nàng không nghĩ đến việc nhờ vả Lý Duy Nguyên? Chẳng phải nàng đã cấp cho hắn một IQ vô cực sao, ngay cả bọn quan lại trong triều đình hắn còn có thể xử lý êm đẹp, huống hồ chi một cái Lý phủ nhỏ bé này.
Vì thế nàng liền quay đầu nhìn ngắm gương mặt hắn. Hàng mi dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng, quả thực là một người tuấn tú. Chỉ qua tính tình của hắn quá lạnh lùng mà thôi.
Nhưng nàng cũng không thể nào thay đổi được tính tình này của hắn, bởi vì chính nàng đã viết cho hắn có tính cách như vậy.
Ở trong truyện đã có một Lương Phong Vũ ấm áp như mặt trời, một Thuần Vu Kỳ dịu dàng như gió xuân, tất nhiên Lý Duy Nguyên phải là gió lạnh ngày đông, bằng không tất cả những nhân vật đều có tính cách giống nhau thì còn gì đặc sắc.
Lúc này Lý Duy Nguyên nhìn thấy ánh mắt đánh giá này của nàng, làm cho hắn có chút không tự nhiên, hắn mỉm cười, ôn như hỏi nàng: " Đột nhiên muội nhìn ta bằng ánh đánh giá như vậy là có ý gì?"
Lý Lệnh Uyển vẫn đang suy nghĩ chuyện khác, cho nên khi nghe thấy hắn hỏi mình như vậy, nàng chỉ thuận miệng trả lời: " Bởi vì muội càng ngày càng cảm thấy huynh anh tuấn hơn nha."
Lý Duy Nguyên muốn cầm quyển sách lên, đột nhiên nghe thấy này nói như vậy, hắn chợt dừng tay, nhìn nàng mỉm cười thật tươi.
Một người nam tử khi nghe thấy người mình yêu khen ngợi như vậy, tất nhiên sẽ cảm thấy không hài lòng, còn nghĩ bản thân mình bị xúc phạm. Nhưng hắn thì ngược lại, chỉ cảm thấy vô cùng vui sướng.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng nàng đã hạ quyết tâm. Nhất định nàng phải nắm giữ Hoàng Cực Hội, chỉ có như vậy mới không còn ai có thể làm hại nàng nữa.
Hơn nữa Lý Duy Nguyên luôn ra sức bảo vệ nàng, cho dù tương lai có xảy ra chuyện gì, nàng vẫn một lòng tin tưởng hắn sẽ không gây ra việc gì tổn hại đến mình.
Vì sao nàng không giao Hoàng Cực Hội vào tay Lý Duy Nguyên? Bởi vì bản thân nàng không đủ khả năng tiếp quản Hoàng Cực Hội, nhưng Lý Duy Nguyên dư sức quản lý Hoàng Cực Hội.
Hiện tại nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, không thể tuỳ ý đi ra ngoài, cũng không có khả năng quản lý tốt Hoàng Cực Hội, biện pháp tốt nhất là giao cho Lý Duy Nguyên.
Nếu như Lý Duy Nguyên có thế lực của Hoàng Cực Hội giúp đỡ, trong triều đình hắn sẽ như hổ thêm cánh, tất nhiên kết cục của hắn không còn giống như trong truyện nữa.
Hơn nữa hắn vốn là một người thông minh, nàng không biết phải mở lời nói với hắn như thế nào, làm sao để hắn không có chút nghi ngờ nào đây?
Lý Lệnh Uyển nhíu mày, âm thầm cắn môi dưới. Lý Duy Nguyên nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, trong lòng hắn cũng biết rõ nàng lại đang suy tính chuyện gì đó.
Thực sự hắn không muốn nhìn thấy nàng như vậy. Hắn chỉ hy vọng Uyển Uyển của mình ngày ngày vô tư vô lo, làm sao hắn có thể để nàng gặp những chuyện phiền lòng?
Vì thế hắn tiến gần nàng, nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng gọi: " Uyển Uyển."
Lý Duy Nguyên gọi nàng hai tiếng, thì nàng chỉ ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chỉ qua loa hỏi: " Hả, có chuyện gì?"
Hắn không lên tiếng, chỉ đưa tay vuốt nhẹ chân mày nàng, ôn nhu nói: " Đừng nhíu mày. Có chuyện gì phiền lòng hãy nói với ca ca, ca ca sẽ giải quyết thay muội."
Lý Lệnh Uyển thầm nghĩ, ta không chỉ có duy nhất một chuyện phiền lòng. Ta là đang có một số chuyện phiền lòng thì có, chỉ với khả năng của ngươi cũng không thể nào giúp ta giải quyết tất cả.
Sau đó nàng liền bảo Tiểu Phiến và Cẩn Ngôn lui ra ngoài, nàng lại nhăn mặt ngẩng đầu nhìn hắn, nói: " Ca ca, muội có chuyện muốn bàn với huynh."
Ban đầu Lý Lệnh Uyển không biết phải tìm cách nào để nói chuyện này cho Lý Duy Nguyên biết. Sau một lúc suy nghĩ, nàng chỉ còn cách mượn cái cớ quỷ thần nói ra mà thôi.
Hơn nữa hôm nay nhìn thấy hắn thành tâm dâng hương cho Phật Tổ như vậy, không chừng hắn cũng giống như lão thái thái hết sức tin vào chuyện tâm linh. Nếu nàng dùng cách này biết đâu hắn sẽ tin.
Nàng nhích người về phía hắn, thần thần bí bí nói với hắn: " Ca ca, kỳ thật muội cũng không giấu gì huynh, mấy năm nay muội thường nằm mơ những giấc mơ rất kỳ lạ."
Lý Duy Nguyên nghe như vậy, càng nắm chặt tay nàng. Trong lòng thầm nghĩ, nàng lại muốn bày trò gì đây?
Bởi vì nàng muốn hắn tin vào lời mình nói, cho nên nàng liền nhắc lại chuyện trừ tà năm ấy. Chủ yếu nàng chỉ nói đến chuyện mình đã nói gì với lão thái thái mà thôi.
" Sau đó muội còn thường xuyên nằm mơ thấy lão tiên ông. Đôi khi trong mơ ông ta sẽ nói chuyện phiếm với muội, cũng có lúc nói với một ít chuyện tương lai.
Ông ta bảo huynh tham gia thi hương sẽ đứng đầu bảng vàng, còn đạt danh hiệu Giải Nguyên. Hay cả việc huynh tham gia thi hội, kể cả chuyện thi đình được danh hiệu Trạng Nguyên, những chuyện đó ông ta đã sớm nói cho muội biết."
Lý Duy Nguyên thấy nàng hồ ngôn loạn ngữ, trong lòng thầm cười. Bất quá trên mặt vẫn tỏ vẻ kinh ngạc, nói: " Quả thực có việc kỳ lạ như vậy sao?"
Lý Lệnh Uyển trịnh trọng gật đầu nói: " Đúng vậy. Ngay từ đầu muội cũng không tin lời ông ta nói, sau khi muội thấy những lời nói đó đều hiệu nghiệm, cho nên muội không tin cũng phải tin."
" Thần kỳ vậy sao?" Tất nhiên Lý Duy Nguyên biết rõ nàng đang có chuyện gì đó muốn nói với mình, mà chuyện đó lại cực kỳ quan trọng, vì vậy hắn mới lên tiếng trước, " Lão tiên nhân còn có chuyện gì muốn muội nói với ta phải không? Muội cảm thấy suy nghĩ không thông, cho nên muốn hỏi ý kiến của ta?"
" Ca ca, huynh thật lợi hại, việc này mà huynh cũng có thể đoán ra." Ngữ điệu của Lý Lệnh Uyển tràn đầy tán thưởng.
Lý Duy Nguyên sau khi nghe xong, khoé môi hơi kiều lên, trong mắt lại có chút ý cười. Cho dù không biết những lời khen ngợi này của nàng là thật hay là giả, nhưng hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thời cơ đã chín mùi, nàng liền đem những chuyện hôm nay nói ra hết: " Trước đó vài ngày lão tiên nhân có nói cho muội biết ở Đại Ninh triều của chúng ta có một tổ chức gọi là Hoàng Cực Hội.
Cái tổ chức này cực kỳ lợi hại, thành viên trải rộng khắp thiên hạ, thậm chí ở trong triều đình cũng có quan viên của tổ chức đó. Hơn nữa đám người trong Hoàng Cực Hội chủ yếu là thương nhân, có thể giao dịch tất cả hàng hoá khắp nơi trong thiên hạ. Còn có rất nhiều tai mắt khắp nơi, chỉ cần huynh muốn điều tra chuyện gì, bỏ một số bạc đều có thể điều tra rõ chuyện đó."
Lý Duy Nguyên có chút kinh ngạc. Nếu thực sự trong thiên hạ có một tổ chức như vậy, hơn nữa nếu nắm trong tay tổ chức đó, chẳng phải là...
Cho dù hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra điều gì khác thường, ngược lại vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, sau đó hắn hỏi nàng: " Thực sự trong thiên hạ có một tổ chức như vậy sao? Tổ chức này do ai tạo ra? Hiện tại tổ chức đó đang trú ngụ ở đâu? Một tổ chức thế lực mạnh như vậy sẽ rất dễ gây bất lợi với quốc gia, chuyện này Hoàng Thượng không biết sao?"
Lý Lệnh Uyển nghe hắn hỏi như vậy, cũng có chút khó xử. Trong lòng thầm nghĩ, tại sao ngươi lại nắm rõ trọng tâm như thế?
Ngươi có thể hồ đồ một chút không được sao? Ta đã muốn đem thứ tốt đến cho ngươi, vì sao ngươi còn phải hỏi dài dòng như vậy làm cái gì?
Nhưng nàng không thể nói những điều đó với Lý Duy Nguyên. Bởi vì tổ chức này vốn dĩ ngay từ đầu là chuẩn bị cho nam chính, không phải dành cho nam phụ thứ ba.
Hiện giờ nàng đành phải thay đổi một chút. Vì thế nàng lắc đầu nói: " Chuyện này muội cũng không rõ, lão tiên nhân không nói cho muội biết Hoàng Thượng có biết hay không."
Lý Duy Nguyên chỉ thoáng nhìn nàng một cái, cũng không hỏi gì thêm. Tuy rằng tiểu nha đầu này muốn đem Hoàng Cực Hội giao cho hắn, nhưng nàng vẫn luôn che giấu nội tình bên trong, là vì sao? Rốt cuộc nàng có chuyện gì không thể nói rõ với hắn?
Lý Lệnh Uyên liếc nhìn vẻ mặt Lý Duy Nguyên, cẩn thận hỏi: " Ca ca, cái tổ chức Hoàng Cực Hội này, huynh có muốn nó không?"
Một tổ chức mạnh như thế ai mà không muốn có được? Huống hồ chi mấy năm qua Lý Duy Nguyên luôn hận bản thân không đủ khả năng bảo vệ tốt cho Lý Lệnh Uyển.
Hắn chỉ biết trơ mắt nhìn nàng bị người khác ức hiếp, nếu hắn có thể nắm trong tay một tổ chức như vậy, sau này hắn chẳng còn phải sợ cái gì nữa chứ?
Cho nên Lý Duy Nguyên liền gật đầu, giọng điệu kiên định nói: " Muốn."
Lý Lệnh Uyển nghe hắn trả lời kiên định như vậy, không hiểu tại sao trong lòng nàng có chút do dự.
Kỳ thật sau này Lý Duy Nguyên sẽ giống như lời Đại Giác Pháp Sư đã từng nói, hắn là một đại họa đối với quốc gia, thậm chí còn làm cho thiên hạ náo loạn một trận, khiến cho sinh linh lầm than.
Nếu bây giờ giao Hoàng Cực Hội cho hắn, như vậy hắn sẽ như hổ thêm cánh. Chẳng phải chính nàng là người tiếp tay cho giặc sao?
Dù sao Lý Duy Nguyên vẫn luôn đối xử với nàng rất tốt. Mọi chuyện hắn đều chiều theo ý nàng, lại còn luôn che chở bảo vệ nàng.
Tuy rằng hiện tại vẻ mặt hắn nhìn rất lạnh nhạt, nhưng thực chất nội tâm đã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, tính tình cũng không còn thâm trầm ngoan độc giống như trong truyện nữa.
Nàng có chút phân vân, đột nhiên có một bàn tay cầm lấy tay nàng. " Uyển Uyển," giọng nói bình tĩnh và dịu dàng của Lý Duy Nguyên vang lên: " Muội không tin tưởng ca ca sao?"
Nghe hắn hỏi như vậy, nàng liền quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt hắn sáng như ngọc, càng nhìn sâu vào đôi mắt đó, chỉ cảm thấy sự dịu dàng thân thuộc mà thôi.
Cho nên những phân vân lo lắng vừa rồi chợt tan biến. Nàng nguyện tin tưởng vào hắn.
Vì thế nàng mỉm cười thật tươi, nhìn hắn nói: " Ca ca, huynh là ca ca của muội, làm sao muội không tin tưởng huynh?"
Nàng tường tận kể rõ cho hắn biết: " Ca ca, huynh còn nhớ kỳ thi hương ngày ấy khi chúng ta vô tình bước vào một cửa tiệm trang sức không?
Trên vách cửa tiệm có treo một thanh đao khảm mười ba viên ngọc. Chờ đến mùng tám tháng năm, sáng sớm huynh hãy nhanh đi đến đó, khi đến nơi huynh không cần phải hỏi mua bất cứ thứ gì cả, chỉ cần đưa tay chỉ vào từng viên ngọc được khảm trên thanh đao theo tứ tự, nhất, tam, lục, cửu. Đến lúc ấy sẽ có người đến tiếp huynh. Nếu huynh nghe đối phương hỏi mình, khách từ nơi nào đến mạng phép xin hỏi quý danh, huynh cũng không cần trả lời chỉ cần đọc một câu thơ là được."
Bởi vì lúc trước nàng rất thích thơ của Vương Duy, thế nên nàng mới lấy câu thơ trong bài thơ của Vương Duy làm ám hiệu.
Hai câu thơ này có liên quan đến cầm nghệ, hơn nữa lại còn nói về đạo lý làm người không nên tranh đua với đời chỉ cần sống an nhàn là đủ, thật tạo cho con người ta cảm giác tự do tự tại.
Sau đó nàng liền đọc hai cầu thơ đầu cho Lý Duy Nguyên nghe, còn bảo hắn phải ghi nhớ thật kỹ không thể quên một chữ nào.
Nàng không ngờ tới trí nhớ của hắn tốt như vậy, nàng chỉ mới đọc một lần mà hắn đã có thể đọc lại không sai một chữ nào.
Lúc này nàng thầm hỏi bản thân, tại sao lại có thể viết ra một nhân vật lợi hại như vậy? Hiện giờ thì tốt rồi, đến cả bản thân còn cảm thấy không phải là đối thủ của hắn, trong lòng nàng có chút bối rối.
Theo sau nàng lấy đến đây một cây bút cùng một tờ giấy, nàng vẽ lên đó một ngọc bội hình tròn có hoa văn kỳ lạ, bên cạnh hình vẽ còn viết một câu chỉ .
Vì để tạo cho đọc giả cảm nhận chân thật về hoa văn trên miếng ngọc bội này, khi ấy nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết tham khảo các tư liệu liên quan đến hoa văn trên từng miếng ngọc bội, cho nên việc nàng vẽ được chúng cũng không có gì là lạ.
Hơn nữa ngày đó nàng từng mơ hồ nhìn thấy hoa văn đó thêu trên cổ áo và tay áo của tiểu nhị, tuyệt đối nàng không nhìn lầm.
Sau khi vẽ xong nàng giao tờ giấy đó cho Lý Duy Nguyên, dặn dò hắn: " Ngày mai huynh hãy tìm người làm một miếng ngọc bội y như trong hình vẽ này, còn bảo bọn họ khắc hai câu thơ đó vào miếng ngọc bội.
Chờ đến mùng tám tháng năm huynh hãy đem theo miếng ngọc bội này đi đến đó, sau khi huynh đọc ám hiệu xong thì đưa cho người đó xem. Nếu bọn họ có hỏi một người tên là Thượng Quan Hoành Thắng, huynh chỉ cần nói người này vì quá đau khổ tuyệt vọng sinh bệnh nặng tối hôm qua đã chết rồi, trước khi chết người đó giao cho huynh miếng ngọc bội này, còn nói cho huynh ám hiệu. Thậm chí bọn họ có hỏi đến thân thế của huynh, huynh chỉ cần nói người đó trước khi chết đã kể hết cho huynh biết thân thế của mình."
Nói đến đây nàng cảm thấy có chút chột dạ. Kỳ thật chuyện này không hề đơn giản, nếu xử lý không tốt sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng.
Nếu không cẩn thận để đám người trong Hoàng Cực Hội phát hiện ra điểm khả nghi, chẳng phải trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao.
Lý Lệnh Uyển suy nghĩ về việc Hoàng Cực Hội, lại cảm thấy có chút áy náy. Chẳng qua là cái tổ chức này căn bản thuộc về nam chính Tạ Uẩn, chỉ là hiện tại nàng lại đưa nó vào tay Lý Duy Nguyên, mà Tạ Uẩn không có tổ chức này giúp đỡ, thì tương lại hắn ta cũng không thể đăng cơ làm hoàng đế...
Lý Duy Nguyên nhìn hình vẽ trong tờ giấy, hắn cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Kỳ thật ngày ấy hắn cũng chú ý đến trên vách cửa tiệm có treo một thanh đao khảm mười ba viên ngọc.
Lúc ấy hắn đã cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không quan tâm lắm. Bất quá không ngờ tới thanh đao đó lại ẩn chứa nhiều huyền cơ như vậy.
Hắn biết rõ Lý Lệnh Uyển sớm đã phát hiện ra huyền cơ ấy, bởi vì lúc ấy nàng có chút thất thần.
Lý Duy Nguyên chợt ngẩng đầu nhìn Lý Lệnh Uyển, nàng lại đang nhíu mày, đầu hơi cúi xuống, còn khẽ cắn mội, hắn không biết trong đầu nàng lại suy nghĩ chuyện gì nữa đây.
Chắc hẳn chuyện này nàng đã giấu trong lòng một thời gian khá dài, sau khi đắng đo suy xét, nàng mới quyết định nói cho hắn biết.
Quả thực hắn vô cùng vui mừng khi có được một tổ chức lợi hại như Hoàng Cực Hội, nhưng không vui bằng việc Lý Lệnh Uyển đã bắt đầu tin nhiệm hắn.
Bằng không nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết một chuyện cơ mật như vậy. Lập tức hắn nắm chặt tay nàng, ôn nhu nói với nàng: " Uyển Uyển, suốt đời này ta sẽ không bao giờ phụ lòng muội."
Lý Lệnh Uyển...
Tại sao nàng vẫn cảm thấy lời nói này của hắn có cái gì đó không đúng vậy nhỉ?
Bất quá sau đó nàng vội giải thích: " Cái này chính là lão tiên ông muốn muội nói cho huynh biết thôi mà, không liên quan gì tới muội đâu. Muội làm sao có thể biết trước được nhiều chuyện tương lại như vậy"
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói xong, chỉ mỉm cười không lên tiếng. Bởi vì hắn tin rằng một ngày nào đó nàng sẽ hoàn toàn tín nhiệm hắn.
Sau đó nàng nói rõ lai lịch của mình cho hắn biết, kể cả những bí mật mà nàng đang che giấu. Vì thế hắn sẽ cho nàng thời gian hiểu hết con người hắn, cũng như hắn sẽ chờ đợi nàng tin tưởng mình.
Hy vọng một ngày không xa nàng không còn phòng bị với hắn nữa, nàng sẽ mở lòng với hắn.
Lý Lệnh Uyển vẫn không yên tâm, còn dặn dò hắn phải thật cẩn thận đừng để đám người trong tổ chức đó nghi ngờ.
Lý Duy Nguyên lại mỉm cười gật đầu đồng ý. Hắn còn bảo nàng đừng để ý đến lời của lão thái thái nói mà đi tìm Đại Giác Pháp Sư.
Hắn biết rõ ông ta sớm đã phát hiện ra nàng là ai, tuy Thuần Vu Kỳ không biết rõ nội tình bên trong, nhưng vừa rồi hắn ta đã chứng kiến mọi việc, e rằng trong lòng hắn ta cũng đã có chút hoài nghi về nàng.
Nếu lúc này nàng lại đi tìm Đại Giác Pháp Sư, thì Thuần Vu Kỳ sẽ càng sinh nghi, thay vì chủ động không bằng cứ chọn cách bị động vẫn là tốt nhất, cứ để Thuần Vu Kỳ tự mình đoán mò đi.
Nhưng nàng cũng không có ý định đi tìm Đại Giác Pháp Sự. Bởi vì nàng cảm thấy ông ta cái gì cũng có thể nhìn thấu, mà nàng lại vô cùng sợ khi đối diện với ông ta.
Cũng may mắn khi ấy ông ta đã hiểu rõ ý tứ trong lời nói của nàng. Tạm thời ông ta sẽ không để lộ ra bất cứ điều gì liên quan đến lai lịch của nàng.
Kỳ thật trong lòng nàng vẫn sợ khi gặp lại ông ta, cách đơn giản nhất để bản thân không còn sợ chính là không nhìn thấy.
Nếu lão thái thái có hỏi thì nàng cứ tuỳ tiện tìm một lý do nào đó lừa gạt bà là được.
Lý Duy Nguyên nghe nàng đồng ý không tìm gặp Đại Giác Pháp Sư nữa, trong lòng cũng yên tâm hơn rất nhiều.
Hiện giờ cũng đã khuya, hắn liền đứng dậy muốn đưa nàng trở về phòng. Tuy rằng hôm nay mọi người trong Lý gia đều nghỉ ngơi ở thiện phòng trong hậu viện của chùa Thừa Ân, nhưng vẫn bố trí nam nữ ở những nơi riêng biệt.
Hắn nắm tay nàng rời khỏi phòng, muốn đưa nàng đến nơi tiểu viện dành cho nữ quyến.
Bất quá khi vừa ra khỏi cửa viện, bỗng nhiên trong đêm tối yên tĩnh, bọn họ nghe thấy tiếng thét chói tai, sau đó lại nghe được một tiếng bùm, hình như có gì đó rơi xuống nước, theo sau lại là một tiếng kêu cứu: " Cứu người đi, người đâu mau tới cứu người, có người rơi xuống nước này."
Lý Lệnh Uyển nghe giọng nói đó dường như là của Lý Lệnh Kiều, trong lòng nàng kinh hãi. Lúc này nàng lại nghe thấy Lý Lệnh Kiều khóc lóc kêu lên: " Tam tỷ, Thất muội, các ngươi sao rồi?"
Tại sao còn có Lý Lệnh Yến và Lý Lệnh Quyên ở đó? Nửa đêm nửa hôm các nàng chạy đến hồ nước làm gì vậy, còn lại bị rơi xuống nước?
Lý Lệnh Uyển rất muốn chạy đến bên cạnh Lý Lệnh Kiều, đột nhiên Lý Duy Nguyên lại nắm cánh tay kéo nàng lại, hắn còn lắc đầu ý bảo nàng đừng đi đến đó.
Vốn dĩ Lý Lệnh Kiều là một người suy nghĩ đơn giản, nhưng Lý Lệnh Yến lại là một người lòng dạ thâm sâu.
Ngày thường Lý Lệnh Yến rất giỏi ngụy trang, nhưng Lý Duy Nguyên vẫn có thể nhìn ra được nàng ta không yêu thích Lý Lệnh Uyển.
Nếu bây giờ để Lý Lệnh Uyển đi đến đó, sẽ rất dễ dàng để Lý Lệnh Yến tìm cớ vu oan giá hoạ lên người nàng.
Mọi người sẽ nghĩ đêm khuya thanh vắng vì nguyên nhân gì Lý Lệnh Yến lại rơi xuống hồ, trùng hợp hơn Lý Lệnh Uyển cũng xuất hiện ở đây, ai biết Lý Lệnh Yến sẽ nói với bọn họ như thế nào? Cách tốt nhất là không nên để Lý Lệnh Uyển đi đến đó.
Nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn có chút lo lắng nói: " Các nàng ấy sẽ không sao chứ?" Dù sao cũng là hai mạng người đấy, nếu bảo nàng đứng trơ mắt nhìn bọn họ chết đuối mà không ra tay cứu giúp, nàng làm không được.
" Không chết được đâu," Lý Duy Nguyên vừa nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: " Có người đang ở đó."
Sau đó nàng cũng nhìn theo hướng mà hắn đang nhìn đến, quả thực ngay gốc cây cao phía trước có hai thân ảnh.
Người đó mặc y phục màu trắng, chỉ một cái bóng lưng thôi cũng rất ưu tú thanh nhã.Người đó chẳng phải Thuần Vu Kỳ thì còn có thể là ai, trong đầu nàng có chút hoài nghi, vì sao đêm khuya thanh vắng hắn lại dẫn theo hộ vệ đứng ở đây làm gì?
*
Thuần Vu Kỳ chưa bao giờ gặp qua chuyện bí ẩn như chuyện của Lý Lệnh Uyển. Dẫu sao hắn cũng là một người tâm tư kín đáo, năng lực phán đoán cũng hơn người.
Còn nhớ lúc trước hắn cùng bá phụ hành tẩu giang hồ từng đi qua rất nhiều nơi, cũng đã tham gia phá qua bao nhiêu vụ án thần bí, hơn nữa còn có thể giải quyết êm xuôi.
Chỉ là hiện giờ hắn có suy nghĩ như thế nào cũng không thể lý giải được thái độ và những lời nói của Đại Giác Pháp Sư đối với Lý Lệnh Uyển có ý nghĩa gì.
Theo như hắn biết, nàng chỉ là một tiểu thư khuê các, rất hiếm khi đi ra ngoài, vì sao hành động và lời nói của Đại Giác Pháp Sư đối với nàng lại cung kính như vậy?
Ông ta còn nói nàng như phụ mẫu, những câu này không thể tuỳ tiện nói ra. Thậm chí vừa rồi khi nàng nói, nhìn thấu nhưng không nói ra, rõ ràng sáu chữ này có dụng ý muốn nhờ Đại Giác Pháp Sư che giấu chuyện gì đó.
Tại sao lúc ấy nàng lại nói dối chưa bao giờ gặp qua Đại Giác Pháp Sư, nàng còn bảo ông ta nhận nhầm người?
Trực giác nói cho Thuần Vu Kỳ biết, Lý Lệnh Uyển đang cố gắng che giấu một bí mật quan trọng liên quan đến nàng, mà bí mật đó nàng không muốn để bất kì người nào biết được.
Chắc chắn Đại Giác Pháp Sư đã nhìn thấu bí mật đó. Sau khi nghĩ mãi vẫn không thông, hắn quyết định đi tìm Đại Giác Pháp Sư để thỉnh giáo việc này.
Nhưng khi hắn đến gặp mặt Đại Giác Pháp Sư, thì ông ta chỉ rót cho hắn một tách trà, bình tĩnh nhìn hắn, giọng điệu bình thản nói: " Biết nhiều việc chưa chắc là phúc. Thí chủ, xin đừng hồ đồ nữa!"
Đại Giác Pháp Sư nói như vậy, trong lòng Thuần Vu Kỳ lại càng tò mò muốn biết rõ mọi chuyện.
Cho nên sau khi rời khỏi phòng của Đại Giác Pháp Sư, hắn cũng không quay trở về phòng mình, mà lại đi đến một gốc cây cao dừng chân suy nghĩ.
Trong đầu hắn thầm nghĩ, tuy rằng vừa rồi Lý Lệnh Uyển đã nói những lời nói đó với Đại Giác Pháp Sư, nhưng chắc chắn trong lòng nàng vẫn sẽ không yên tâm, nàng sẽ đợi lúc đêm khuya đi đến tìm ông ta, đến lúc đó hắn cứ việc theo dõi nàng biết đâu sẽ tìm ra được chút manh mối. Chỉ là người hắn đợi thì không thấy đâu, ngược lại chỉ thấy Lý Lệnh Yến.
——————-//—//———————
* Editor: Haizz!! Lý Lệnh Yến lại xuất chiêu nữa rồi😡😡 thứ yêu nghiệt dễ sợ hà😡😡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...