Em Gái Của Gian Thần

Tiểu viện của Lý Duy Nguyên nằm ở nơi cực kỳ hẻo lánh, từ nơi đó đi đến Di Hoà Viện của Lý Lệnh Uyển phải đi qua một hoa viên lớn.

Mà sân khấu hát tuồng lại được dựng bên trong Thế An Đường của lão thái thái. Hiện tại các nha hoàn đang tập trung hầu hạ ở đấy, hoặc những nha hoàn không việc gì làm cũng chạy đến đó xem hát tuồng, cho nên bên trong hoa viên này thật sự vô cùng yên tĩnh, nhìn xung quanh chẳng có một bóng người.

Lý Duy Nguyên đi phía trước còn Lý Lệnh Uyển đi ở phía sau cách hắn nửa bước chân, hai người bọn chậm rãi đi về Di Hoà Viện.

Lý Duy Nguyên vốn là một người ít nói, hắn cũng sẽ không tự chủ động nói chuyện với nàng.

Vì thế Lý Lệnh Uyển đành phải chủ động nói chuyện với hắn thôi, bằng không hai người bọn họ cứ yên lặng mà đi như vậy, nếu để người ngoài nhìn thấy còn tưởng rằng huynh muội bọn họ đang giận nhau đấy chứ.

Cho nên cứ một lúc, Lý Lệnh Uyển hết chỉ ngọn cỏ bên này rồi chỉ đến cây đại thụ bên kia, tỏ vẻ kinh ngạc nói: "Ca ca, huynh nhìn xem cái cây đại thụ này trên cành còn có vài trái hồng hồng nhìn thật giống san hô phải không?"

Sau đó lại chỉ vào hồ nước bên cạnh có cái cây trụi lủi, hỏi hắn: " Ca ca, đây là cây đào hay là cây hạnh vậy?"

Cứ như thế nàng cố giả vờ bản thân không am hiểu mọi thứ để hỏi hắn, nàng bắt đầu cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, tâm tình cũng trở nên mệt mỏi.

Nàng mệt mỏi chính là vì nàng cố gắng nói chuyện với hắn nhiều như vậy, mà hắn vẫn cứ như cũ trả lời rất ngắn gọn. Câu trả lời của hằn nhiều nhất là chữ ừ, có khi nhiều lắm chỉ là hai hay ba chữ mà thôi.

Thật sự Lý Lệnh Uyển không muốn tiếp tục nói chuyện cùng hắn nữa. Lúc này nàng nhìn thấy ở phía trước có vài nhánh hoa đào.

Mùa đông chỉ có vài cây xanh còn sống, đa phần cây cối trong hoa viên này cũng không còn màu sắc gì, hiện tại chỉ có cây đào này là có những nụ hoa màu hồng nhạt.

Trong lòng nàng có chút cao hứng. Vì thế nàng chỉ vào cành hoa đào phía trước nói với Lý Duy Nguyên: " Ca ca, huynh xem, nơi đó còn vài cành hoa đào sắp nở đẹp chưa kìa."

Lý Duy Nguyên cũng nhìn theo hướng tay nàng, sau đó trả lời ngắn gọn: "Ừ, đẹp."

Lý Lệnh Uyển đối với cái tính này của hắn, nàng cũng cảm thấy bó tay.

Cho nên nàng chẳng để ý đến hắn nữa, nàng liền chạy nhanh đến cây hoa đào kia, nàng muốn hái cành hoa đào này xuống.

Lúc này Lý Duy Nguyên cũng từ từ đi tới.Hiện tại Lý Lệnh Uyển cũng chỉ là đứa trẻ tám tuổi, vóc dáng không cao lắm, tay nàng không tài nào có thể với tới cành hoa đào kia, cuối cùng nàng ủ rũ thu hồi tay lại.

Nhưng khi nàng vừa quay đầu liền nhìn thấy Lý Duy Nguyên cũng đi đến đây, thế là nàng xoay người lại, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Lý Duy Nguyên cười xán lạng, ngọt ngào gọi hắn: " Ca ca."

Lý Duy Nguyên nhìn nàng thì đã biết nàng muốn gì, cho nên nàng chưa kịp nói câu kế tiếp, hắn đã đưa tay đến cây đào hái một cành xuống.

Trong đầu nàng thầm nghĩ, hắn quả thực là người thông minh mà, nàng chưa nói tiếng nào thì hắn đã hiểu được nàng muốn gì. Sau đó nàng vui vẻ nhìn hắn hái cành đào kia xuống cho mình.

Tuy rằng Lý Duy Nguyên lớn lên có hơi gầy một chút, nhưng dáng người hắn cũng khá cao.

Hắn chỉ cần nhìn đã hiểu Lý Lệnh Uyển muốn hái cành đào kia, sau đó hắn chẳng nói gì liền đưa cành đào đó cho nàng.

Lý Lệnh Uyển cười tươi nói một tiếng đa tạ ca ca, nàng đưa tay đón nhận nó, cẩn thận quan sát nó, sau đó nàng chọn nhành nào đẹp nhất hái ra đưa cho Lý Duy Nguyên, nàng cười tươi như hoa nói: " Ca ca, nhành hoa này tặng cho huynh. Huynh về tìm bình nhỏ cho nước vào rồi hãy đặt nhành hoa này vào, sau đó đặt lên thư án. Như vậy lúc huynh đọc sách mệt mỏi có thể ngửi được hương hoa tinh thần sẽ thoải mái hơn."

Lý Duy Nguyên ừ một tiếng, đưa tay nhận lấy. Sau đó hai người tiếp tục đi về phía trước.

Lý Lệnh Uyển tính cách hoạt bát, không giống như Lý Duy Nguyên lúc nào cũng trầm tính, cho nên nàng vừa đi vừa quơ cành đào trong tay mình thỉnh thoảng lại quay đầu nói chuyện cùng Lý Duy Nguyên.

Nàng nói với hắn rằng người xưa có hai câu như sau, Bảo kiếm sắc bén do mài giũa mà thành. Hoa mai thơm dịu do chịu khổ trong giá lạnh.

Ý của hai câu đó có nghĩa là trời cao có sứ mệnh cho người này, nhất định phải chịu nhiều khổ đau trong lòng,kể cả thân xác cũng vậy, chỉ cần trải qua hết sẽ thành danh.

Nàng muốn dùng những câu nói đó để khích lệ Lý Duy Nguyên, có thể trước mắt hắn còn nhiều chông gai khó nhọc cũng chẳng là gì cả, tương lai chắc chắn sẽ có một ngày hắn trở nên nổi bật, vì thế dù có bao nhiêu khó khăn, hắn nhất định phải bình tĩnh mà đối mặt, ngàn vạn lần đừng để tâm hồn mình trở nên xấu xa.

Bất quá nói xong hai câu thơ này, nàng liền muốn tát chính mình một cái. Vốn dĩ nguyên thân trước kia chẳng hề có học vấn gì, ngực không lớn não thì lại nhỏ, chính là kiểu nữ phụ kiêu căng ương ngạnh, làm sao có thể hiểu được ý nghĩa của hai câu vừa rồi chứ.


Quả nhiên sau khi nghe xong, Lý Duy Nguyên liền quay đầu nhìn nàng, trong mắt hắn che giấu sự kinh ngạc, hắn nói: "Ta còn không hiểu hết được ý nghĩa của chúng, nhưng tại sao ngươi lại biết đến những câu này, còn hiểu rõ ý nghĩa của chúng như vậy."

Lý Lệnh Uyển biết Lý Duy Nguyên là một con người cực kỳ thông minh lại đa nghi, chỉ sợ những lời nói vừa rồi của nàng cũng đã đủ để hắn sinh nghi rồi.

Vì thế nàng vội cười ngượng ngùng, giải thích: " Muội làm sao có thể hiểu được những lời này? Cách đây không lâu muội tình cờ nghe Nhị ca nói, cảm thấy câu nói này cũng khá hay, cho nên mới nhớ kỹ thôi. Vì muội muốn ở trước mặt ca ca khoe khoang một chút đấy mà."

Lý Duy Nguyên cười nhạt, nàng thật sự nghĩ rằng hắn là đồ ngốc sao. Trước tiên không nói đến việc, hai câu này có do Lý Duy Lăng nói hay không, nếu thật là hắn nói, dù cho Lý Lệnh Uyển có tình cờ nghe được, nhưng với đầu óc chậm chạp của nàng làm sao nhớ rõ?

Mấy ngày gần đây Lý Duy Nguyên có một ý nghĩ mơ hồ, hắn cảm thấy Lý Lệnh Uyển bây giờ cùng Lý Lệnh Uyển trước kia tính tình khác biệt quá lớn, dường như giống hai cá thể khác nhau.

Dù trong lòng hắn có chút hoài nghi, nhưng lại không tìm ra bất kỳ thứ gì có thể chứng mình được, cho nên tạm thời hắn cứ việc âm thầm quan sát nàng trước đã.

Hắn không hiểu vì sao bỗng nhiên Lý Lệnh Uyển lại muốn tiếp cận lấy lòng hắn.

Nói thật, hắn nhìn ra được Lý Lệnh Uyển cố ý làm như vậy, tuy rằng nàng luôn làm những điều tự cho mình là đúng, tính tình hấp tấp lại vội vàng.

Nhưng hắn không muốn nói ra điều đó, thực sự cuộc sống của hắn quá cô đơn.Cho nên khi có người đối xử tốt với hắn như vậy, dù biết rằng đó không phải là thật tâm, nhưng những điều đó cũng làm cho hắn tham luyến rất nhiều.

Bởi vậy khi Lý Lệnh Uyển nói lỡ lời như vừa rồi, hắn vẫn lựa chọn không truy vấn, mà nói: " Đi thôi."

Trong lòng Lý Lệnh Uyển lo sợ, không biết Lý Duy Nguyên có nhìn ra được điểm gì bất thường không.

Bất quá nàng cũng chẳng dám nói thêm gì nữa, nói nhiều sai nhiều. Cho nên nàng vẫn tiếp tục đi phía sau Lý Duy Nguyên, thầm khiển trách bản thân tại sao lại có thể nói ra những lời ngu ngốc như vậy.

Lúc này sắp đi tới ngã rẽ Lý Lệnh Uyển chẳng còn hứng thú nói gì thêm, còn Lý Duy Nguyên càng không nói nhiều, vì vậy bọn họ cứ một trước một sau trầm mặc mà đi. Tiểu Phiến đi phía sau cách bọn họ một chút.

Bất quá đi chưa được hai bước Lý Lệnh Uyển liền nhìn thấy một bóng dáng cực nhanh từ bên hông vọt đến đây.

Lúc đó bọn họ đang đi trên hành lang dài trong đại viện, người kia từ phía bên tay phải xông tới, Lý Lệnh Uyển chẳng kịp đề phòng chỉ nghe được một tiếng phịch vang lên, nàng bị người kia đụng vào người, cả hai đều lảo đảo té ngã.

Ai da đau đầu quá. Vai cũng đau khuỷu tay cũng đau, Lý Lệnh Uyển té ngã trên mặt đất.

Ban đầu Lý Duy Nguyên cũng thấy có người đang đi nhanh tới, lúc đó hắn xoay người muốn đi đến chỗ nàng, nhưng nàng và hắn cách nhau một đoạn cũng khá xa, hơn nữa người xông tới quá nhanh.

Cho dù hắn cố gắng đi đến nhưng vẫn không kịp đỡ nàng, chỉ biết trơ mắt nhìn nàng bị người kia đụng ngã trên mặt đất.

Hắn nhanh chân đi tới, nửa quỳ ở trước mặt Lý Lệnh Uyển đưa tay đỡ nàng lên hỏi: " Uyển Uyển, muội có sao không?"

Sau đó hắn nhẹ nhàng sờ cái ót của nàng. Vừa rồi nàng ngã xuống cái ót đụng trên mặt đất vang lên âm thanh khá lớn, không cần tưởng tượng cũng biết là ngã rất đau.

Hơn nữa hai tháng trước nàng còn bị thương nặng ở đây, vừa mới hồi phục, Lý Duy Nguyên cảm thấy trong lòng lo lắng.

Quả nhiên khi hắn sờ tới đã thấy u lên một cục khá lớn. Hắn liền dùng tay xoa cho nàng một chút, động tác của hắn rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn nghe được tiếng kêu đau đớn của nàng,vì thế hắn không dám động nữa.

Hiện tại trong lòng hắn vô cùng tức giận, hắn quay đầu nhìn đến kẻ đã làm ngã Lý Lệnh Uyển, một câu cũng không nói, muốn đứng dậy đi đến chỗ người đó.

Nhìn bộ dạng này của hắn sẽ làm người khác nghĩ tưởng rằng hắn đi đến đó để đánh người. Lý Lệnh Uyển thấy thế liền khiếp sợ.

Nàng cũng không quan tâm đến cái đầu đau của mình nữa, nàng cuống quýt ôm lấy cánh tay của Lý Duy Nguyên, liên tục kêu hắn: " Ca ca, ca ca."

Lý Duy Nguyên càng lo lắng khi nghe thấy nàng kêu mình như thế, hắn cho rằng nàng đang rất đau đớn, vì thế hắn cũng không rãnh nhìn đến người kia nữa, vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng, đưa tay đỡ lấy đầu nàng, hỏi nàng: "Uyển Uyển, muội thấy đau ở đâu?"

Ai nha, cũng may. Vừa rồi nàng nhìn thấy bộ dạng như muốn giết người của Lý Duy Nguyên thật là doạ sợ nàng mà. Hơn nữa nàng lại nghe từ miệng hắn kêu lên hai chữ Uyển Uyển càng làm nàng kinh hãi hơn.


Kỳ thật vừa rồi Lý Duy Nguyên cũng kêu nàng một tiếng Uyển Uyển, chỉ là lúc ấy nàng đau đầu quá nên không ý lời hắn kêu nàng là gì, nhưng hiện tại nàng nghe rất rõ ràng.

Nghe rõ mới khiến nàng cảm thấy kinh hãi đó. Nàng liền ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên với vẻ mặt kinh ngạc.

Nàng không có nghe lầm đấy chứ? Lý Duy Nguyên như thế mà lại kêu nàng là Uyển Uyển? Đó không phải là xưng hô thân mật sao...

Mẹ ơi, hạnh phúc đúng là tới quá nhanh. Lý Lệnh Uyển quả thực không dám tin vào điều đó.

Nàng cảm thấy chính mình đã hoàn toàn hạ gục được Lý Duy Nguyên, sau này nàng có thể kê cao gối mà ngủ rồi, vì vậy trong mắt nàng ẩn hiện chút nước mắt.

Lý Duy Nguyên cho rằng nàng vì đau quá mà khóc, nhất thời trong lòng hắn càng thêm giận dữ, hắn muốn đánh chết người kia.

Lý Lệnh Uyển suy nghĩ quả không sai, nếu hiện tại để Lý Duy Nguyên đi đến chỗ người kia chắc chắn người đó sẽ không có kết cục tốt đẹp,cho nên nàng ôm chặt cánh tay Lý Duy Nguyên, sau đó nàng liền buông ra ôm lấy eo hắn. Ôm cánh tay thì sẽ không ngăn được hắn nha.

" Ca ca," vừa ôm eo hắn nàng vừa mở miệng kêu hắn, " Huynh đừng đi nha. Đầu của muội đau quá."

Nàng liền liếc nhìn xem người kia. Đó là một vị thiếu niên tầm khoảng mười hai mười ba tuổi gì đó.

Hắn mặc cẩm y hoa phục, trên tóc hắn còn vấn một kim quan, nhìn ra được hắn là con cái của gia đình quyền thế.

Nếu hiện tại Lý Duy Nguyên mà đánh hắn, phụ thân cùng mẫu thân của hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lý Duy Nguyên.

Hơn nữa đến lúc đó Dương Thị sẽ tha cho Lý Duy Nguyên sao? Cho nên nói gì nàng cũng phải giữ chặt Lý Duy Nguyên không thể để hắn đánh người.

Bởi vì lúc vị thiếu niên kia xông tới, Lý Lệnh Uyển không kịp tránh, cho nên nàng té ngã rất đau mà hắn cũng bị té ngã.

Như các công tử quyền quý khác được nuông chiều từ bé, chỉ là trầy xước nhẹ mà đã nhe răng trợn mắt, giậm chân giận dữ kêu lên: "Lý Lệnh Uyển, ngươi cũng dám đẩy ngã ta."

Giờ phút này, Lý Lệnh Uyển thật sự muốn buông Lý Duy Nguyên ra để hắn đánh cho cái tên đó một trận.

Mẹ nó, nàng đang đi đường của mình hắn từ đâu xông tới, làm nàng té ngã xuống đất còn chưa tính mà lại ở đây đổ lỗi cho nàng làm hắn bị té.

Chẳng lẽ hắn không biết phân rõ phải trái sao. Bất quá vừa mở miệng hắn đã kêu tên nàng, nói vậy chắc hẳn là người quen.

Nhưng thực đáng tiếc, Lý Lệnh Uyển hình như không biết hắn.Cũng may ngay sau đó có một nha hoàn nhanh chân chạy đến, trong miệng kêu thế tử, thế tử.

Lý Lệnh Uyển âm thầm đánh giá người nha hoàn này, nàng ta mặc quần áo làm từ lụa tốt màu hồng, trên đầu cài một trâm bạc hình con bướm, vừa nhìn là biết nàng ta không phải là nha hoàn trong gia đình bình thường.

Vì thế Lý Lệnh Uyển liền hỏi: " Ngươi là nha hoàn trong phủ này?"

Nghe vậy nha hoàn liền liếc mắt nhìn Lý Lệnh Uyển một cái. Tuy rằng tư thế của Lý Lệnh Uyển rất kỳ quái, tay thì ôm eo vị thiếu niên kia, bộ dáng giống như là chui vào trong lòng ngực của người đó, nhưng trên người nàng mặc váy áo trang sức đều là loại tốt, chắc hẳn là tiểu thư của nhà có quyền thế.

Nha hoàn cũng không dám thất lễ, cúi người hành lễ với nàng, cung kính nói: " Nô tì là nha hoàn của Quảng Bình hầu phủ. Xin hỏi tiểu thư là thiên kim nhà ai?

Trong lòng Lý Lệnh Uyển liền biết được cái tên ranh con trước mặt này là ai. Chính là Lương Phong Vũ, thế tử của Quảng Bình hầu phủ.

Trong truyện hắn là nam phụ thứ ba. Diện mạo tuấn mỹ lại là mỹ nam trời sinh, hơn nữa nguyên thân Lý Lệnh Uyển rất thích hắn.

Mỗi ngày nguyên thân đều lẽo đẽo đi theo hắn, cứ gọi hắn là Vũ ca ca. Sau này còn tìm mọi cách để được thành thân cùng hắn.


Nhưng cũng nguyên thân cũng chẳng được như ý muốn. Bởi vì nàng chính là viết một quyển truyện theo thuộc thể loại Mary Sue, cho nên tất cả mỹ nam trong truyện đều chỉ ưu ái một mình Lý Lệnh Yến.

Ngay cả Lương Phong Vũ cũng không ngoại lệ, hắn chỉ gặp mặt Lý Lệnh Yến hai lần đã bắt phụ mẫu của mình giải trừ hôn ước với nguyên thân Lý Lệnh Uyển, hắn muốn cưới Lý Lệnh Yến.

Nhưng đáng tiếc hắn chỉ là nam phụ thứ ba, cho nên hắn cùng nữ chính Lý Lệnh Yến làm sao có thể bên nhau?

Bất quá chỉ vì một tiếng Vũ ca ca, ta sợ hãi, hắn liền ra tay giúp nữ chính, bất chấp hoàn cảnh ra sao chỉ cần Lý Lệnh Yến gọi một tiếng Lương thế tử mà thôi.

Cho dù hắn đã làm nhiều việc cho Lý Lệnh Yến như vậy, nhưng nàng ta cũng không chấp nhận tình cảm của hắn, thậm chí nàng ta còn nói với hắn, xin Lương thế tử hãy tự trọng.

Cuối cùng kết cuộc của Lương Phong Vũ cũng không tốt đẹp gì cho lắm, bị tàn phế đôi chân, vĩnh viễn chỉ có thể ngồi một chỗ.

Nghĩ đến đây, Lý Lệnh Uyển liền nhìn đến đôi chân của Lương Phong Vũ. Vị thiếu niên này, ngươi phải bảo vệ thật tốt đôi chân của ngươi nha.

Lương thiếu niên đang tức đến giậm chân. Nha hoàn liền thấy trên tay hắn trầy một vệt, trên mặt còn lấm lem bụi, nàng ta vội vàng lấy khăn tay ra lau bụi đất trên mặt hắn.

Lương Phong Vũ thấy nàng ta quá mạnh tay, hắn liền hất tay nàng ta ra, mắng nàng ta là đồ ngu ngốc.

Lý Lệnh Uyển đứng một bên nhìn hắn, sau đó nàng đưa tay cho Lý Duy Nguyên đỡ mình đứng lên. Nhưng nàng vẫn không dám buông tay Lý Duy Nguyên ra, nàng càng nắm chặt tay hắn.

Lý Duy Nguyên cúi đầu nhìn đến đôi tay đang nắm tay mình. Tay của một đứa bé thật mềm mại mịn màng, cảm giác mềm tựa như bông.

Hắn thu hồi ánh mắt, lại thấp giọng hỏi Lý Lệnh Uyển: " Uyển Uyển, muội còn đau không?"

Tuy rằng cái ót vẫn còn đau nhưng Lý Lệnh Uyển vẫn lắc đầu. Nàng nghĩ, nếu nàng nói mình vẫn còn đau, nàng sợ rằng Lý Duy Nguyên sẽ tính sổ với Lương Phong Vũ thì lại phiền phức.

Hơn nữa thân phận của Lương Phong Vũ lại là thế tử, bọn họ không nên chọc vào cho nên cứ coi như là nàng xui xẻo đi.

Nàng kéo tay Lý Duy Nguyên, ngẩng đầu nhìn hắn: " Ca ca, chúng ta đi thôi."

Lý Duy Nguyên cũng biết thân phận của Lương Phong Vũ, hắn cũng hiểu hiện tại bản thân mình không thể trêu vào Lương Phong Vũ

Trong lòng hắn cảm thấy có một chút thất bại. Bởi vì hắn tận mắt chứng kiến Lý Lệnh Uyển chịu uỷ khuất, nhưng hắn không thể làm được gì để bảo vệ nàng.

Kỳ thật hắn rất muốn tiến đến ấn Lương Phong Vũ xuống đất, sau đó hung hăng đập đầu Lương Phong Vũ xuống nền đất.

Phải đập đầu hắn ta đến đổ máu mới thôi, còn bắt hắn ta quỳ gối trước mặt Lý Lệnh Uyển nói hắn ta biết sai rồi, xin nàng hãy bỏ qua cho hắn ta.

Nhưng hiện tại Lý Duy Nguyên chỉ có thể lạnh lùng nhìn thoáng qua Lương Phong Vũ, sau đó nắm tay Lý Lệnh Uyển rời đi.

Lương Phong Vũ cảm thấy không vui, hắn ở sau lưng bọn họ giậm chân kêu to: " Lý Lệnh Uyển, ngươi dám đụng ngã bổn thế tử như thế mà còn muốn bỏ đi sao?"

Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên xoay người nhìn Lương Phong Vũ bằng ánh mắt lạnh lùng, làm cho cả người Lương Phong Vũ run rẩy một chút, sau đó gương mặt hắn ta trắng bệch lại bất giác lùi về sau hai bước.

Lúc này Lý Lệnh Uyển cũng xoay người nhìn Lương Phong Vũ, bất đắc dĩ hỏi: " Vậy ngươi muốn ta phải làm như thế nào Lương thế tử?"

Lương Phong Vũ hơi sửng sốt một chút. Trước kia Lý Lệnh Uyển mỗi lần nhìn thấy hắn đều gọi hắn là Vũ ca ca, nàng giống như thuốc cao da chó không tài nào gỡ ra. Vì sao bây giờ nàng lại mở miệng gọi hắn là Lương thế tử? Hơn nữa ngữ khí cùng thái độ lại còn khách sáo xa cách như vậy?

Dù sao tiểu thiếu niên cũng là cành vàng lá ngọc lại được nuông chiều từ bé, cho nên hắn vẫn tiếp tục giậm chân nói: " Ta muốn ngươi xin lỗi bổn thế tử."

Lý Lệnh Uyển lại nhìn đến đôi chân đang giậm trên đất của hắn. Vẫn câu nói cũ, thiếu niên à phải bảo vệ tốt đôi chân của ngươi nha. Nếu không ta không biết sau này ngươi còn có mà dùng nữa không.

Lý Lệnh Uyển tỏ vẻ không sao cả. Cho nên nàng biết mình phải nói những gì: "Thật xin lỗi nha, Lương thế tử."

Lương Phong Vũ thật sự giật mình, bất ngờ đến đứng yên tại chỗ. Đây chính là Lý Lệnh Uyển kiêu căng ương ngạnh mà hắn đã từng quen biết sao.

Hắn còn nhớ lần trước khi nàng đến nhà hắn làm khách, bởi vì hắn và tiểu thư Hoài Ninh bá gia là Dung Dung nói chuyện với nhau, nàng liền tiến đến đưa tay hung hăng đẩy Dung Dung một phen, làm cho Dung Dung té ngã.

Dù lão thái thái Dương Thị trách mắng khuyên bảo như thế nào, tuyệt đối nàng cũng không đến xin lỗi Dung Dung, nhưng tại sao hắn chỉ nói một câu nàng liền xin lỗi?

Đợi đến khi Lương Phong Vũ hồi thần thì Lý Lệnh Uyển đã lôi kéo Lý Duy Nguyên rời đi. Nơi này thật sự không nên ở lâu.

Vừa rồi nàng lo lắng Lý Duy Nguyên sẽ đột nhiên ra tay đánh Lương Phong Vũ, nàng cũng sợ người trong tiền viện nghe thấy lại chạy đến.


Mặc dù việc Lương Phong Vũ va phải nàng, hoàn toàn là do hắn sai, nhưng hắn vẫn là thế tử của Quảng Bình hầu phủ, nàng có thể làm gì hắn.

Hơn nữa hôm nay hắn còn là khách của Lý gia, chỉ sợ rằng người khác sẽ không trách hắn, ngược lại sẽ trách nàng và Lý Duy Nguyên. Cho nên trốn nhanh vẫn là thượng sách.

Nàng cũng sợ Lý Duy Nguyên sẽ quay lại gây sự với Lương Phong Vũ, vì vậy suốt dọc đường đi nàng đều nắm chặt tay hắn không buông. Lý Duy Nguyên cũng vậy.

Chờ sau khi đi đến Di Hoà Viện, Lý Lệnh Uyển liền mời Lý Duy Nguyên vào bên trong: "Ca ca, huynh có muốn vào trong ngồi nghỉ chút không? Muội kêu Tiểu Phiến lấy điểm tâm ngon cho huynh ăn nha." Lý Duy Nguyên lắc đầu.

Từ lúc xảy ra chuyện đó đến bây giờ, hắn vẫn luôn trầm mặc, Lý Lệnh Uyển nhìn hắn như vậy thật sự làm nàng rất lo lắng.

Nhìn vẻ mặt hắn dường như không vui, nàng suy nghĩ thật cẩn thận mới hỏi hắn: " Ca ca, huynh làm sao vậy? Không vui sao?"

Nàng vội trấn an hắn: " Huynh không cần phải tự trách mình. Muội chỉ té ngã một chút thôi, muội không sao cả, bây giờ đã không còn đau nữa." Nhưng thật sự là đau muốn chết, cái ót của nàng còn sưng một cục kìa.

Tất nhiên Lý Duy Nguyên cũng biết nàng cố tỏ vẻ để hắn đừng lo lắng, cho nên hẳn càng cảm thấy không vui.

Tại sao Lý Lệnh Uyển cứ phải cẩn thận trước mặt hắn như vậy? Rốt cuộc nàng sợ điều gì ở hắn? Lúc này trong lòng hắn vừa tức giận cũng đầy hổ thẹn.

" Uyển Uyển." Hắn nhẹ giọng kêu nàng.

Lý Lệnh Uyển nhanh chóng vâng một tiếng, hơn nữa còn cười thật xán lạn. Không có ai ngoài Lý Duy Nguyên gọi nàng là Uyển Uyển, có thể làm nàng vui như vậy.

Nhưng nàng đợi nửa ngày vẫn không thấy Lý Duy Nguyên nói tiếp. Nàng nhịn không được, liền hỏi hắn một câu: " Ca ca, huynh muốn nói gì với muội?"

Lý Duy Nguyên cảm thấy việc này thật khó mở lời. Nhưng sau đó vẻ mặt hắn mang theo kiên quyết nói với nàng: " Uyển Uyển, về sau ta sẽ bảo vệ thật tốt cho muội, sẽ không để bất kỳ một ai tổn hại đến muội." Nói xong hắn liền quay người rời đi.

Vẻ mặt Lý Lệnh Uyển vô cùng khiếp sợ, nàng ngây ngốc đến đứng yên tại chỗ. Bất quá sau khi khôi phục lại tinh thần nàng cảm thấy mừng đến phát điên.

Ai nha mẹ ơi, lúc trước nàng chỉ cầu mong sau này Lý Duy Nguyên đừng cắt lưỡi nàng, đứng bắt nàng uống đoạn trường thảo đã là may mắn lắm rồi, nhưng nàng không ngờ tới hôm nay hắn còn nói sẽ bảo vệ nàng.

Tương lai hắn sẽ trở thành người một tay che trời, hắn còn nguyện bảo hộ nàng như vậy, sau này nàng đi đến đâu cũng không phải lo lắng.

Lý Lệnh Uyển rất muốn hai tay chống nạnh, ngửa đầu lên trời cười to ba tiếng. Sau đó lại lớn giọng nói, tương lai sau này ta chẳng còn sợ ai nữa.

Nhưng cuối cùng nàng vẫn chỉ đưa tay sờ sau ót, trong miệng kêu đau một tiếng, nàng liền bảo Tiểu Phiến: " Chúng ta mau vào phòng thôi, ngươi giúp ta xoa cái ót một chút."

Tiểu Phiến liền đáp ứng, nhanh tay cẩn thận đỡ nàng vào cửa viện. Sau khi vào phòng, Tiểu Phiến liền tìm thuốc tan máu bầm Dược Cao Tử đem đến, bôi trên tay chậm rãi xoa phía sau ót nàng.

Tiểu Phiến vừa xoa, Lý Lệnh Uyển vừa kêu đau. Thấy nàng kêu như vậy Tiểu Phiến cũng không dám xoa nữa, nước mắt liền tuôn rơi.

Lý Lệnh Uyển đành phải an ủi nàng ta: " Ai nha, Tiểu Phiến ngươi đừng khóc mà. Không phải là do ngươi làm ta đau, ngươi xoa như vậy thật là thoải mái, thật đó."

Nàng nói đến ba lần, Tiểu Phiến mới chần chừ giúp nàng xoa tiếp. Nàng đau đến mức hận không thể cào tường, nhưng nàng vẫn không dám kêu rên sợ dọa đến Tiểu Phiến.

Tiểu Phiến xoa cho nàng một lúc, liền cảm thấy cục u kia đã bớt sưng còn xẹp đi nhiều, nàng ta dừng tay, sau đó bỏ thuốc Dược Cao Tử trở lại hộp, muốn đi rửa tay.

Lúc này Lý Lệnh Uyển lấy ra mấy thỏi bạc vụn, còn có một tờ giấy, đem tất cả chúng đưa cho Tiểu Phiến: " Ngươi mau đi đến nhị môn tìm Nhị ca của ngươi, bảo hắn ra ngoài mua những thứ ta viết trong giấy đem đến đây."

Lại dặn dò: " Nhớ cẩn thận, đừng để người khác biết."

Tiểu Phiến vâng một tiếng, liền tiếp nhận bạc cùng tờ giấy nàng đưa, xoay người đi tìm Nhị ca của mình.

Lý Lệnh Uyển cảm thấy thật vui sướng, còn vô cùng hài lòng với những lời nói vừa rồi của Lý Duy Nguyên.

Hắn nói, hắn sẽ bảo vệ nàng sẽ không để cho bất kỳ một ai tổn thương đến nàng. Tương lai nàng có một ca ca nắm trong tay quyền thế như vậy, nàng cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc.

————————//————-//————————

Sau bao ngày lạnh lùng con thạch sùng anh Nguyên của chúng ta đã biết đau lòng vì bé Uyển rồi. Ta cũng thầm cầu nguyện cho Lương thế tử " Cầu Chúa phù cho em" 😂😂

Mình sẽ thay đổi cách xưng hô của anh Nguyên dành cho bé Uyển một chút từ ngươi và ta, thành ta và muội cho nó thân thiết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui