Lý Lệnh Uyển cùng Chu Thị ngồi nói chuyện một chút nàng phải quay trở về Di Hoà Viện. Nàng không thể ở quá lâu, thứ nhất nàng sợ lão thái thái sẽ biết được việc này đến lúc đó làm liên lụy Chu Thị bị lão thái thái trách mắng.
Còn chuyện thứ hai,tuy rằng trong lòng nàng quyết định phải đối xử với Chu Thị thật tốt, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là người xuyên vào đây, số lần gặp mặt Chu Thị quá ít không thể nào liền có tình cảm mẫu tử với Chu Thị ngay được. Cho nên chuyện này không thể gấp gáp chỉ có thể từ từ mà bồi đắp.
Bất quá lúc nàng đến thì đi tay không nhưng khi trở về thì có thêm nhiều đồ nữa. Chu Thị tặng nàng một hộp trang sức, còn có một túi tiền nhỏ với ít bạc vụn, cùng với một túi tiền lớn, Chu Thị nói:" Trong phủ những tiền bạc đồ đạc đều là sản nghiệp của tổ tiên, hiện tại mỗi năm lại càng ít đi, nếu đến lúc chia chúng đến tay con thì chẳng còn lại được bao nhiêu. Hằng ngày con muốn mua gì làm gì cứ cầm số bạc này của ta mà dùng. Nếu không đủ thì nói với ta, dù sao trong tay ta vẫn còn có thôn trang mấy năm nay thu hoạch cũng không tệ, có thể đủ cho mẫu tử chúng ta sống qua ngày."
Lý Lệnh Uyển một mực từ chối không dám nhận, nhưng Chu Thị cứ nhét túi tiền nhỏ vào tay nàng, còn đưa túi tiền lớn và hộp trang sức cho Tiểu Ngọc cầm lấy.
Sau đó Chu thị hơi nghiêm giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc này, ta là gì của con? Người làm mẫu thân như ta muốn nữ nhi của mình nhận đồ vật mình tặng cho cũng không được sao?"
Chu Thị vừa nói vẻ mặt có chút khẩn trương, bởi vì Chu Thị cho rằng Lý Lệnh Uyển vẫn cứ kiên trì không chịu nhận những thứ này, có phải trong lòng Lý Lệnh Uyển vẫn là không muốn thân thiết với mình hay không?
Lý Lệnh Uyển nhìn ra vẻ mặt khẩn trương của Chu Thị, nàng cũng một phần nào đoán ra trong lòng Chu Thị đang suy nghĩ những gì.
Vì thế nàng đành nhận lấy, cười ngọt ngào nhìn Chu Thị: " Con đây không phải đang khách khí với mẫu thân đâu."
Chu Thị liền kêu Thải Vi lấy năm trăm văn tiền đưa đến cho Tiểu Ngọc, phân phó nàng ta: " Sau này ngươi phải tận tâm tận lực hầu hạ tiểu thư nhà ngươi có biết không. Nếu hầu hạ tốt, ta sẽ không bạc đãi ngươi."
Tiểu Ngọc đưa tay nhận lấy, lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn Chu Thị vì đã ban thưởng cho mình.
Sau đó Tiểu Ngọc đứng lên cầm lấy hộp trang sức cùng túi tiền to kia, đứng bên cạnh Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển cáo từ với Chu Thị, Tiểu Ngọc nhận lấy áo choàng từ tay nha hoàn, nàng ta khoác lên người Lý Lệnh Uyển, cả hai người bọn họ cùng rời khỏi phòng.
Chu Thị không nỡ xa Lý Lệnh Uyển, vì thế cứ nắm chặt tay nàng, rồi tiễn nàng đến trước cửa viện.
Sau đó Chu Thị đặt tay vịn vào cánh cửa nhìn bóng dáng Lý Lệnh Uyển và Tiểu Ngọc càng ngày càng khuất xa, lúc này Chu Thị mới quay trở về phòng.
*
Khi Lý Lệnh Uyển và Tiểu Ngọc trên đường quay về Di Hoà Viện. Nàng đi chậm rãi không vội vã, dù sao khi trở về nàng cũng không có việc gì để làm, cho nên nàng vừa đi vừa nhìn ngắm phong cảnh xung quanh.
Bên trong Lý phủ thật rộng lớn. Vừa rồi lại trải qua một trận tuyết lớn, tuyết trắng đã bao phủ khắp nơi, phía xa xa còn có hàng trúc xanh, hoa mai đua nở nhìn phong cảnh như vậy lại khiến tâm tình cự kỳ thoải mái.
Lý Lệnh Uyển nhìn xung quanh, bỗng nhiên nàng lại thở dài. Cảnh sắc trước mắt này vốn chỉ là ảo cảnh, mọi người ở nơi đây cũng đều là ảo ảnh chỉ có nàng là người thật.
Nhưng nơi này đã không còn do nàng dùng những lời văn mà xây dựng lên nữa, nó đã hoàn toàn trở thành hiện thực.
Mọi người, mọi vật nơi đây đến cả một cành cây, bông hoa ngọn cỏ đều thực sự tồn tại sờ sờ ngay trước mắt nàng.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần. Nàng một đường trầm mặc trở về Di Hoà Viện. ( Ngũ vị tạp trần: ngọt mặn đắng chua cay cùng lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn)
Sau khi về đến nơi Tiểu Ngọc liền đưa tay gõ cửa, nghe thấy tiếng gõ cửa lập tức có một tiểu nha hoàn đi đến mở cửa, tiểu nha hoàn vội hành lễ với Lý Lệnh Uyển, gọi một tiếng tiểu thư.
Lý Lệnh Uyển gật đầu với tiểu nha hoàn kia, nàng nhanh chân bước vào bên trong, nhấc chân hướng về phía cửa phòng.
Khi Lý Lệnh Uyển bước vào phòng, nàng nhìn thấy Hoạ Bình đã trở lại, nàng ta đứng sai bảo Tiểu Phiến lau dọn bàn ghế trong phòng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Hoạ Bình liền quay đầu lại nhìn. Họa Bình vừa nhìn thấy Lý Lệnh Uyển đã trở về, vội vàng tiến lên đón Lý Lệnh Uyển, vẻ mặt tươi cười hỏi: " Tiểu thư, người vừa mới đi đâu về vậy?"
Lý Lệnh Uyển không trả lời nàng ta, cũng không nhìn đến nàng ta. Ngược lại Lý Lệnh Uyển nhìn về phía Tiểu Phiến, liền hỏi: " Tiểu Phiến, không phải hôm nay ta đã cho phép ngươi nghỉ ngơi một ngày sao? Tại sao ngươi lại còn ở đây lau bàn ghế vậy?"
Hơn nữa trong thau lại còn là nước lạnh, đôi tay của Tiểu Phiến đã lạnh đến mức đỏ lên hết rồi.
Tiểu Phiến nghe nàng hỏi, cũng không dám trả lời ngẩng đầu với vẻ mặt nhút nhát sợ sệt nhìn thoáng qua Hoạ Bình, sau đó lại cúi đầu.
Họa Bình cũng nhìn thấy động tác này của Tiểu Phiến, nàng ta vội vàng vừa cười vừa giải thích: " Cái tiểu nha hoàn này rất lười nhác, không đốc thúc các nàng làm việc thì các nàng liền kiếm chỗ nghỉ ngơi. Bất quá mấy ngày nay trong nhà nô tì có việc phải trở về nhà một thời gian ngắn. Nhưng tiểu thư nhìn xem bên trong phòng đã dơ bẩn đến cái dạng gì? Cho nên nô tì vừa trở lại nhìn thấy như thế lại cực kỳ bực tức, có trách mắng Tiểu Phiến vài lời bảo nàng ta lập tức lau dọn bàn ghế cho sạch sẽ."
Lúc này Lý Lệnh Uyển dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn đến Hoạ Bình. Ngươi nói Tiểu Phiến lười biếng, nhưng ngươi mới chính là kẻ lười biếng đấy.
Trong đầu nàng đang có ý định muốn tống cổ Hoạ Bình ra khỏi Di Hoà Viện, nhưng nên tìm lý do gì đây?
Nếu nàng đi đến nói với lão thái thái rằng Hoạ Bình làm nàng không vui nàng muốn đuổi Hoạ Bình đi, chỉ sợ lão thái thái sẽ nghĩ là nàng lại trở về tính tình kiêu căng ngạo mạn như ngày xưa.
Cho nên những việc nàng làm trước đây để gây thiện cảm với lão thái thái chẳng phải tất cả đều sẽ trở nên vô nghĩa sao.
Hơn nữa mẫu thân của Hoạ Bình lại còn là nha hoàn lâu năm hầu hạ trong Lý phủ, nói gì đi nữa bà ta ở đây cũng có chút thể diện, trong tay cũng có chút quyền hành, nếu chọc giận đến bọn họ chỉ sợ lại không có lợi với nàng.
Người đời có câu thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân. Cả nhà của Hoạ Bình đều chẳng phải dạng người tốt lành gì, cho nên trước mắt nàng cứ cố nhẫn nhịn Hoạ Bình một chút, sau này sẽ tìm cơ hội tốt mà tống cổ Hoạ Bình đi.
Lý Lệnh Uyển không nói gì với Hoạ Bình, nàng chỉ nói chuyện ôn hoà cùng Tiểu Phiến: " Chuyện lau bàn ghế này cứ giao cho các thô sử nha hoàn khác làm. Ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Tiểu Phiến liếc nhìn Hoạ Bình một cái, sau đó mới lên tiếng xoay người rời đi.
Nhưng Lý Lệnh Uyển gọi Tiểu Phiến lại, nàng lấy trong túi tiền nhỏ ba thỏi bạc vụn.
Lý Lệnh Uyển đưa một thỏi bạc cho Tiểu Phiến, hai thỏi còn lại nàng đưa cho Hoạ Bình cùng Tiểu Ngọc.
Sau đó nói: " Mấy năm nay các ngươi đã hầu hạ ta cũng khá vất vả. Hôm nay mùng một tết, những thỏi bạc này coi như ta lì xì cho các ngươi, chúc các ngươi đại cát đại lợi."
Sau khi nhận bạc xong ba người bọn họ liền hành lễ cảm tạ nàng. Lúc này nàng liền bảo Tiểu Phiến trở về phòng nghỉ ngơi, còn nàng đi đến giường ngồi xuống.
Tiểu Phiến đã rời đi. Hoạ Bình liền nhanh liếc mắt nhìn về phía Tiểu Ngọc, trong tay Tiểu Ngọc đang cầm một hộp gỗ đen mạ vàng, lại nhìn về Lý Lệnh Uyển trong tay cũng đang cầm cái túi tiền đỏ thắm dệt kim sa.
Nàng ta nghĩ túi tiền to như vậy bên trong chắc có không ít bạc vụn. Lại còn cái hộp trên tay Tiểu Ngọc nữa, cũng không biết bên trong đó đựng những gì.
Vì thế Hoạ Bình vươn tay với Tiểu Ngọc nói: " Tiểu Ngọc, giao cái hộp trong tay ngươi cho ta. Ta muốn thay tiểu thư bảo quản chúng."
Tiểu Ngọc không đưa cho Hoạ Bình, nàng ta quay đầu nhìn Lý Lệnh Uyển.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển cảm thấy nóng giận. Cái nha hoàn Hoạ Bình này đúng là kẻ quá phận. Vì thế nàng mở miệng, phân phó Tiểu Ngọc: " Đem cái hộp đó đến đây cho ta."
Tiểu Ngọc lên tiếng, vội vàng đi đến chỗ Lý Lệnh Uyển, cung kính đem cái hộp trong tay đến trước mặt nàng.
Lúc này Họa Bình trên mặt lộ vẻ không vui. Nhưng ngay lập tức nàng ta cười nói: "Hôm qua là đêm trừ tịch có lẽ tiểu thư có không ít tiền mừng tuổi nhỉ. Nhớ năm trước tiểu thư luôn nhờ nô tì bảo quản chúng giúp người, chờ khi nào người cần dùng liền đem tới chọn người. Tiểu thư có phải những thứ trong tay người cũng muốn đưa cho nô tì bảo quản phải không?"
Lý Lệnh Uyển cầm hộp gỗ trong tay, nghe những lời Hoạ Bình vừa nói giống như đang chế nhạo mình, nàng liếc mắt nhìn Hoạ Bình một cái.
Nếu để Hoạ Bình bảo quản những thứ này chẳng khác nào nói nàng ta chính là quản gia sao. Cũng không sao hết, những việc này nàng đã tìm ra cách giải quyết. Vì thế nàng liền cười nói: " Được thôi."
Trong lòng Hoạ Bình thầm nghĩ, tiểu thư thật dễ bị lừa. Bất quá cũng chỉ là con nít thôi, mấy thứ vàng bạc trang sức gì đó tiểu thư cũng không biết mình có được bao nhiêu, đến lúc đó nàng ta tuỳ ý lấy một vài món tiểu thư cũng không biết được.
Vì thế nàng ta tiến đến muốn lấy hộp gỗ đặt trên giường, còn có túi tiền trong tay Lý Lệnh Uyển, sau đó liền nói: "Hiện tại nô tì sẽ đem những thứ này cất giữ thay tiểu thư."
Nhưng nàng ta chưa kịp chạm tay đến liền nghe thấy Lý Lệnh Uyển nói: " Khoan đã."
Hoạ Bình đang vươn tay định cầm lấy những thứ đó liền nghe thấy những lời nói khó hiểu của Lý Lệnh Uyển nói với Tiểu Ngọc: " Đem đến cho ta hai quyển sách."
Tiểu Ngọc vâng một tiếng đi đến cầm hai quyển sách, bìa sách bên ngoài có màu xanh đậm, tiếp đến nàng ta đưa cho Lý Lệnh Uyển.
Lý Lệnh Uyển nhận lấy, sau đó nói với Hoạ Bình: " Những ngày ngươi không có ở đây, trong lúc nhàn rỗi ta cùng Tiểu Phiến, Tiểu Ngọc kiểm kê hết tất cả đồ vật trong Di Hoà Viện này, ta đã ghi chép thật rõ ràng trong quyển đầu tiên."
Dứt lời nàng liền đưa một quyển sách trong hai quyển sách đó cho Hoạ Bình xem.
Họa Bình nhận lấy quyển sách mở ra xem, thì bên trong quả nhiên là ghi lại tỉ mỉ kỹ càng những đồ vật đang có trong viện.
Chẳng những trang sức có những gì, đến những đồ vật đáng giá trong phòng đều ghi lại, có bao nhiêu cái khăn tay, chất liệu làm bằng gì, thêu hoa văn thế nào, màu sắc ra sao cũng được ghi đến rõ ràng.
Trang sau còn ghi ngày tháng năm nào, đã thu nhận những thứ gì, tỉ mỉ từng chút từng chút một, những điều đó không thể làm giả được.
Sắc mặt Hoạ Bình nhìn có chút không ổn. Sau đó Lý Lệnh lại đưa đến cho nàng ta một quyển sách khác, cười nói: " Quyển này thì dùng để ghi chép lại sau này ta chi bạc cho những việc gì. Giống như nếu ta muốn ăn mứt hoa quả cầm tiền kêu người đi mua, ngày nào tháng nào, mua mứt hoa quả hết bao nhiêu tiền. Hay là sau này nếu ta đi ra ngoài, muốn tặng đồ cho người khác cũng phải ghi chép thật kỹ càng, ngày nào tháng nào ta tặng đồ vật gì cho người đó.
Như vậy đối với hai quyển sách này, quyển thứ nhất ghi chép thu những gì, còn quyển thứ hai ghi chép ta đã chi những gì, thỉnh thoảng ta sẽ lấy chúng ra xem, làm như vậy để tránh sau này trong người ta có những thứ gì mất đi mà ta còn không biết, nếu lại giống như trước kia thì không tốt."
Hiện tại sắc mặt Hoạ Bình càng thêm khó coi. Lý Lệnh Uyển làm như vậy, chẳng phải sau này nếu nàng ta lấy trộm trang sức hay tiền bạc gì, thì Lý Lệnh Uyển đều sẽ phát hiện. Chỉ sợ đến cả từng cây kim cọng chỉ trong Di Hoà Viện này nàng ta cũng không lấy đươc.
Lý Lệnh Uyển vẫn đang cười nhìn Họa Bình nói: " Ta biết ngươi là một người tỉ mỉ mà. Nếu đã như thế, hôm nay ta nhận được những thứ gì ngươi nhớ ghi rõ ràng vào quyển sách thứ nhất nhé."
Tuy rằng Họa Bình trong lòng đang nghẹn khuất, nhưng không thể không đi lấy bút mực để ghi chép thật kỹ càng hôm nay Lý Lệnh Uyển đã nhận những gì vào quyển sách thứ nhất theo như yêu cầu của Lý Lệnh Uyển.
——————//———-//—————
Chương này không có anh Nguyên không có vui, nhưng hôm nay bé Uyển chỉnh Hoạ Bình lại làm tâm tư vơi bớt được phần nào 😒😒 À mà các cậu nhớ chuẩn bị sẵn dao nhé để giết Hoạ Bình này. Mấy chương sau Họa Bình chính là một trong những người gây tai hoạ cho bé Uyển đầu tiên đấy. 😡😡
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...