Sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người ngồi xuống cùng trò chuyện với Dương Thị trong chốc lát, rồi từng người liền rời đi.
Hôm qua Dương Thị cùng các con dâu chơi mạt chược thâu đêm, bây giờ bà cũng đã mệt mỏi, vì thế mọi người cũng không dám ở lại đây quấy rầy bà nghỉ ngơi.
Lý Lệnh Uyển cùng Tiểu Phiến đi chậm rãi quay về phía Di Hoà Viện. Tuy rằng cả buổi tối hôm qua Lý Lệnh Uyển nói sẽ thức đêm cùng Lý Duy Nguyên, nhưng nào ngờ nàng ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay, thậm chí còn ngủ rất ngon nữa.
Hơn nữa hiện giờ trong lòng nàng chuyện mà bấy lâu nay nàng lo lắng đã được giải quyết tốt đẹp, cho nên nàng cảm thấy cả người tinh thần đều sảng khoái đến cả khuôn mặt cũng tươi tắn hơn hẳn.
Nhưng chỉ khổ thân Tiểu Phiến cả buổi tối hôm qua chẳng ngủ được một chút nào. Tuy rằng nàng ta luôn ngồi sưởi ấm bên cạnh chậu than nhưng kế bên còn có một toà băng sơn ngàn năm, cho dù chậu than có ấm đến đâu cũng không thể làm tan chảy khối băng đó.
Vì thế cả đêm Tiểu Phiến đều cảm thấy bất an, thì làm sao nàng ta dám đi ngủ? Chẳng qua là khi trời gần sáng nàng ta chịu đựng không được nữa mới chợp mắt một chút.
Trong lòng Lý Lệnh Uyển cũng hiểu được nguyên nhân cả người Tiểu Phiến thiếu sức sống như vậy.
Nàng liền nói với Tiểu Phiến: " Hôm nay ta cũng không có việc gì để làm, ta cho ngươi nghỉ một ngày, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi."
Tiểu Phiến liền hỏi: " Tiểu thư người muốn đi đâu?"
" Hôm nay là ngày đầu năm mới, ta muốn đi đến thăm mẫu thân. Ngươi quay về nói với Tiểu Ngọc một tiếng, bảo nàng ta trực tiếp đi đến chỗ mẫu thân tìm ta."
Trong lòng nàng vốn không tín nhiệm Hoạ Bình, cho nên nha hoàn nàng luôn dẫn theo bên người chỉ là Tiểu Phiến hoặc là Tiểu Ngọc, nàng sớm đã đem cái đại nha hoàn Hoạ Bình này vứt qua một bên từ lâu rồi.
Vì thế nàng để cho Họa Bình ngày ngày nhàn hạ trong Di Hoà Viện. Nàng nghĩ có lẽ Họa Bình cũng chẳng để tâm đến chuyện này đâu, bởi vì Họa Bình luôn tìm đủ các lý do để xin nghỉ.
Cũng giống như hôm nay vậy, Họa Bình nói muốn đón năm mới cùng mẫu thân của mình, cho nên xin Lý Lệnh Uyển nghỉ một ngày, nghe xong nàng liền đồng ý ngay.
Hoạ Bình là loại người nhiều chuyện lại hay khua môi múa mép, không có nàng ta bên cạnh chính là một việc tốt.
Nhưng Tiểu Phiến vẫn không cảm thấy an tâm để Lý Lệnh Uyển đi một mình, vì thế nàng ta liền đưa Lý Lệnh Uyển đến nơi ở của Chu Thị rồi mới quay trở về Di Hoà Viện kêu Tiểu Ngọc đến đấy.
Nơi ở của Chu Thị được gọi là Lạc Mai Cư, bên trong trồng bốn năm cây hoa mai. Hiện tại tuyết rơi nhiều phủ kín những đóa hoa mai đỏ ửng, hương thơm của hoa cũng lan toả khắp nơi.
Chu Thị đang ngồi ở noãn các, nàng ta dựa vào cửa sổ nhìn Thải Vi cùng hai tiểu nha hoàn bên ngoài sân viện nhặt những đóa hoa mai rơi trên sân.
Các nàng đem những bông hoa mai bị gió tuyết thổi rớt xuống gôm chúng lại bỏ vào khăn buộc kín chôn dưới tàng cây chờ sang năm sẽ lấy ra, dùng những cánh mai đó pha trà thì nước trà sẽ có mùi vị thơm của hoa mai.
Bỗng nhiên một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào. Thải Vi thấy thề liền quát lớn: " Ngươi chạy nhanh như thế làm gì? Cẩn thận quấy rầy thái thái nghỉ ngơi."
Hôm qua cả đêm Chu Thị đều cùng lão thái thái chơi mạt chược, Chu Thị cũng đã mệt mỏi, chẳng phải bây giờ nàng ta nên nghỉ ngơi một chút sao?
Tiểu nha hoàn nghe Thải Vi nói thế liền dừng bước chân nhưng vẻ mặt cực kỳ vui vẻ nói: " Thải Vi tỷ tỷ, tiểu thư đến đây, người đang đứng trước cửa viện."
Lạc Mai Cư gồm có ba phòng lớn, đại phòng dùng để tiếp đãi khách khứa, còn những sinh hoạt hằng ngày của Chu Thị đều ở nhị phòng.
Thải Vi vừa nghe xong cũng bất ngờ. Nhất thời nàng ta buông việc trong tay vội vàng phân phó tiểu nha hoàn: "Ngươi còn không mau đi đón tiểu thư đến đây. Ta đi báo việc này cho thái thái biết."
Nói xong Thải Vi chạy như bay vào phòng. Trên người Chu Thị đang đắp chăn ấm dựa đầu vào cái gối đặt trên đầu giường.
Nàng ta đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Thải Vi bước chân nhẹ nhàng đi đến, nhẹ giọng gọi: " Thái thái, thái thái."
Chu Thị nghe Thải Vi gọi cũng không mở mắt lên, chỉ nhẹ nhàng hỏi: " Có chuyện gì? Ngươi đã nhặt hết số hoa mai đó rồi sao?"
" Còn chưa xong ạ" Thải Vi nhẹ giọng trả lời. Nhưng ngay sau đó nàng ta nói to hơn một chút: " Tiểu thư đến đây."
Chu Thị đột nhiên mở mắt ngồi thẳng người lên nói: " Ngươi vừa nói cái gì? Tiểu thư nào tới đây?" Vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc cùng bộ dạng dường như không tin lời Thải Vi nói.
Dừng một chút, Chu Thị chần chừ hỏi: "Chẳng lẽ ngươi lại muốn gạt ta? Uyển Uyển làm sao có thể tới nơi này của ta?"
Lý Lệnh Uyển sinh ra không bao lâu thì phụ thân Chu Thị đã chết, nhà mẻ đẻ bắt đầu thất thế, tất nhiên nàng luôn buồn rầu không vui.
Lão thái thái thấy bộ dạng nàng như vậy liền nói nàng suốt ngày chỉ biết trưng bộ mặt như đưa đám, khóc lóc cho ai xem?
Lại nói Chu Thị là kẻ không biết chữ nghĩa sẽ không dạy dỗ tốt cho Lý Lệnh Uyển, cho nên bà liền sai người bế Lý Lệnh Uyển đi không cho nàng chăm sóc nữa.
Sau này khi Lý Lệnh Uyển lớn lên, lão thái thái mỗi ngày trước mặt Lý Lệnh Uyển nói xấu nàng, vì vậy Lý Lệnh Uyển vẫn luôn không muốn thân cận cùng nàng.
Cho dù Lý Lệnh Uyển biết Chu Thị sống ở Lạc Mai Cư này, nhưng chẳng bao giờ nàng muốn bước chân đến đây gặp Chu Thị cả.
Vì thế khi nghe Thải Vi nói Lý Lệnh Uyển đến đây, trong lòng Chu Thị liền nghi ngờ Thải Vi lừa mình.
Thải Vi nghe Chu Thị hỏi như thế, trong lòng cũng có chút xót xa. Mặc dù tiểu thư do thái thái sinh ra, nhưng kết quả lại bị lão thái thái bắt tiểu thư đem đi ngăn cách tiểu thư cùng mẫu thân của mình.
Hiện tại khi thái thái nghe tin nữ nhi của mình đến nơi này thăm mình, tất nhiên trong lòng thái thái sẽ không tin điều đó là sự thật.
Nhưng Thải Vi vẫn cười vui vẻ nói: " Nô tì làm sao dám lừa gạt thái thái? Đó là sự thật, mới vừa rồi Tiểu Thanh vội vàng chạy vào thông báo nói là tiểu thư đang đứng trước cửa viện, chẳng phải nô tì lo lắng tiểu thư đứng chờ ở bên ngoài quá lâu, cho nên nô tì đã sai người mời tiểu thư vào đó sao? Nếu thái thái không tin, nguời có thể đứng trước cửa sổ nhìn xem thì biết liền."
Chu Thị vội vàng đi đến cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn lúc nàng nhìn ra thì Lý Lệnh Uyển đã đi vào nội viện.
Trên người Lý Lệnh Uyển khoác áo choàng lụa màu hồng nhạt, xung quanh cổ chính cái khăn choàng làm từ lông hồ ly màu trắng, càng tô lên vẻ trong sáng đáng yêu của nàng.
Nước mắt Chu Thị liền rơi. Nàng vừa khóc vừa ném cái chăn trên người qua một bên, nhanh bước xuống giường gỗ đi ra ngoài đón Lý Lệnh Uyển.
Chỉ là nàng vừa mới bước đến trước cửa phòng thì Lý Lệnh Uyển đã đi tới.
Chu Thị vội vàng qua đón nàng, Chu Thị muốn ôm nàng nhưng không dám, bởi vì Chu Thị sợ nàng sẽ không vui, cho nên Chu Thị chỉ biết đứng yên tại chỗ mà thôi.
Nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi chẳng tài nào ngăn lại được, Lý Lệnh Uyển vừa bước vào liền nhìn thấy Chu Thị như vậy khiến cho nàng hoảng sợ. Sau đó nàng liền hỏi: " Mẫu thân, người làm sao vậy?"
Chu Thị vừa nghe nàng mở miệng gọi mình là mẫu thân nước mắt lại rơi cnhiều hơn, Chu Thị khóc đến không nói nên lời.
Thải Vi nhìn thấy Chu Thị như vậy, nàng ta cũng muốn khóc theo. Sau đó nàng ta vội vàng giải thích thay Chu Thị: " Tiểu thư, thái thái là đang vui mừng quá đó thôi. Từ lúc người lớn lên tới bây giờ chưa bao giờ người bước chân tới đây thăm thái thái cả, mà bỗng nhiên bây giờ thái thái nhìn thấy người đến trong lòng thái thái rất vui mừng, cho nên mới khóc thành như vậy."
Thải Vi nói xong liền khuyên Chu Thị: " Thái thái, tiểu thư bây giờ đã lớn rồi, người cũng hiểu trên đời này không gì có thể sánh bằng tình cảm mẹ con, máu mủ tình thâm. Chắc chắn sau này tiểu thư sẽ thường xuyên đến đây thăm thái thái mà."
Nàng ta liền quay đầu hỏi Lý Lệnh Uyển: " Tiểu thư, người nói có đúng không?"
Lý Lệnh Uyển cười ngượng ngùng nói: " Tất nhiên rồi. Mẫu thân, con là do người sinh ra con phải có bổn phận thường xuyên đến thăm người."
Nàng thực sự lại tạo nghiệt nữa rồi. Tại sao trong truyện gốc nàng lại có thể viết cho Chu Thị có một cuộc sống thê lương như thế này, sau này nàng phải tìm cách bù đắp cho Chu Thị nhiều hơn mới được.
Chu Thị vừa nghe nàng nói như vậy, ngay lập tức Chu Thị liền ôm chặt lấy nàng trong lòng, nước mắt vẫn rơi, lại giơ tay sờ tóc nàng, giọng run run kêu tên nàng " Uyển Uyển." Làm cho Lý Lệnh Uyển xém chút nữa cũng muốn khóc theo.
Cũng may Thải Vi bên cạnh liền lên tiếng khuyên: " Thái thái, hôm nay trời lạnh, người cứ ôm tiểu thư đứng ở đây mà khóc, chẳng phải tiểu thư sẽ bị cảm lạnh thì không hay? Người mau đưa tiểu thư vào noãn các ngồi đi."
Nhờ Thải Vi nhắc nhở Chu Thị mới vội buông Lý Lệnh Uyển ra, nàng nói: " Con nhìn ta xem, nhìn ta xem, ta lại quên mất Uyển Uyển của ta mới vừa khỏi bệnh phong hàn chưa lâu, trong người còn chưa khỏe hẳn, cái người làm mẫu thân như ta lại để con đứng ngoài trời lạnh lâu như vậy, thôi mau mau vào phòng đi."
Năm trước khi Chu Thị biết tin Lý Lệnh Uyển bị nhiễm phong hàn nàng vô cùng lo lắng, nhưng nàng biết được lão thái thái thường xuyên sai nha hoàn Song Hồng đi đến Di Hoà Viện chăm sóc cho Lý Lệnh Uyển.
Cho nên Chu Thị cũng không dám đến thăm Lý Lệnh Uyển, nàng chỉ có thể bảo nha hoàn ngày ngày đến đấy hỏi thăm một chút tin tức hoặc chờ đến đêm khuya vắng lặng nàng âm thầm tới xem Lý Lệnh Uyển.
Sau đó Chu Thị vội nắm tay Lý Lệnh Uyển đi đến noãn các, bảo Lý Lệnh Uyển ngồi lên giường gỗ gần cửa sổ, liền phân phó Thải Vi nhanh tay đi pha trà tới đây.
Chu Thị có vẻ đẹp thanh thuần thoát tục, nàng đẹp tựa như đóa hoa hạnh Giang Nam đầu xuân tháng hai.
Trong đôi mắt nàng giống như ẩn hiện một tầng hơi nước, ánh mắt nhìn người khác cực kỳ nhu hoà. Nhìn là biết Chu Thị thuộc dạng người tính tình ôn nhu điềm tĩnh.
Lý Lệnh Uyển cảm thấy thổn thức, từ lúc xuyên đến nơi này nàng vẫn luôn cảm thấy có lỗi với hai người, một là Lý Duy Nguyên, hai chính là Chu Thị.
Nàng tại sao lại nghĩ cho Chu Thị một cái kết cuộc bi ai thế này, bị chính nữ nhi mình yêu thương hại chết đau lòng biết bao nhiêu, trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc áy náy khó tả.
Nhưng hiện tại sẽ không còn giống như trong truyện nữa, bởi vì nguyên thân đã chết nàng lại là người xuyên đến thay thế nguyên thân, cho nên tất nhiên nàng biết rõ những chuyện xấu sau này sẽ phát sinh với Chu Thị, vì thế nàng quyết tâm phải bảo vệ tốt cho Chu Thị.
Nói tóm lại, nàng nhất định sẽ đối với Chu Thị thật tốt để bù đắp những đau khổ mà Chu Thị đã phải chịu đựng mấy năm qua.
Vì thế Lý Lệnh Uyển liền đứng dậy, bước xuống giường quỳ xuống dập đầu với Chu Thị, sau đó nàng ngẩng đầu lên nhìn Chu Thị cười nói: " Mẫu thân, năm mới tốt lành."
Chu Thị vội vàng đỡ nàng dậy kéo nàng ngồi lên mép giường, lại hỏi nàng: "Mới vừa rồi ở chỗ tổ mẫu của con chẳng phải con đã dập đầu lạy ta năm cái rồi, sao giờ con còn lạy nữa thế?"
" Cái đó không giống nhau," Lý Lệnh Uyển cười tươi nói: " Vừa rồi ở chổ tổ mẫu con chỉ mới bái lạy mà chưa có dập đầu lạy mẫu thân nha."
Vừa rồi ở Thế An Đường nàng chỉ quỳ lạy với lão thái thái mà thôi, tiếp theo nàng hướng đến trưởng bối của đại phòng cùng nhị phòng chỉ là hành lễ, nhưng không có dập đầu lạy đến phiên Chu Thị nàng cũng không có làm như vậy.
Vì nàng biết nếu nàng dập đầu với Chu Thị, lão thái thái nhìn thấy sẽ không vui.
Vành mắt Chu Thị lại phiếm hồng, nhưng nàng ta cố nén nước mắt lại, Chu Thị nhẹ nhàng vuốt tay Lý Lệnh Uyển nói: " Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan của ta. Chỉ cần trong lòng con có ta là được rồi ta không quan trọng những lễ tiết đó đâu."
Lý Lệnh Uyển thầm thở dài. Kiếp này chắc Chu Thị là người được làm từ nước, hễ động một chút lại rơi lệ.
Lúc này nàng liền lấy khăn tay trong tay áo của mình ra, dùng khăn lau nước mắt trên mặt Chu Thị, nũng nịu nói: " Mẫu thân, người đừng khóc nữa nhìn người khóc làm con cũng muốn khóc theo đây này."
Chu Thị nghe vậy vội nói: "Thôi, thôi, ta không khóc nữa. Hai mẫu tử chúng ta ngồi nói chuyện thật tốt nhé."
Một bên Chu Thị vừa vuốt ve tay nàng, vừa nói chuyện thật vui vẻ cùng nàng. Ngoài cửa sổ ánh nắng sáng ấm áp, hoa mai đua nở, hương thơm khắp nơi.
———————————///———————————-
Tội cho Chu Thị quá 😭 thương con gái biết bao nhiêu. À mà sr các bạn vì t7 mình đã không up chương mới, bởi bữa đó tâm trạng mình đang ko vui🤧 hiện tại mình quay lại rồi này!! Nhớ ủng hộ mình nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...