Em, Em, Em Thích Anh, Anh, Anh!

Lục Nhung được Khương Thiệu bế lên lầu.

Cậu mềm nhũn nằm trong lòng Khương Thiệu, cảm thấy xung quanh có người nhìn hai người, không khỏi dúi mặt vào sâu trong ngực Khương Thiệu.

Khương Thiệu ôm Lục Nhung đi tắm.

Có lẽ tại trên xe dằn vặt cậu không ít, nên động tác của Khương Thiệu dịu dàng hơn rất nhiều. Nhưng Lục Nhung vẫn run, sợ hãi sự đụng chạm của Khương Thiệu.

Khương Thiệu hôn lên mi mắt ướt át của cậu.

“Đừng khóc nữa, cậu còn khóc là tôi không nhịn được đâu.”

Lục Nhung khó hiểu nhìn anh.

Khương Thiệu hôn cậu “Không nhịn được mà ăn sạch cậu từ trong ra ngoài.”

Mặt Lục Nhung đỏ bừng.

“Khương, Khương Thiệu.” Lục Nhung không nhịn được gọi tên anh.


Khương Thiệu nhìn cậu chăm chú.

“Tính, tính cách của tôi, có, có phải khiến người ta rất ghét không?” Lục Nhung lấy dũng khí hỏi “Tôi, tôi nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt. Là một tên nhát, nhát gan, không, không có trách nhiệm. Rất, rất đáng ghét có phải hay không?”

“Đúng đúng đúng đúng, cậu còn tự biết mình biết ta lắm.” Khương Thiệu nhếch môi cười, đến gần hôn lên môi Lục Nhung. Anh hôn đến khi Lục Nhung gạt thở mới chịu dừng lại, lau khô nước trên người cậu, ôm cậu về giường.

Thân thể hai người quấn cùng một chỗ, da thịt những nơi tiếp xúc nóng bừng.

“Ưm.” Lục Nhung nhỏ giọng rên rỉ, hơi mệt mỏi, mắt díp lại không mở ra được. Cậu cảm thấy có chút buồn, nhưng lại cảm thấy mình không có lí do gì để buồn. Khương Thiệu ghét cậu là đúng. Cậu tồi tệ như thế, còn dám học theo đám người ngoài kia đòi bao dưỡng Khương Thiệu.

Cậu, cậu đúng là đồ bỏ đi.

“Tôi còn tưởng gan cậu bé như vậy, sẽ vĩnh viễn không có can đảm nói kết thúc với tôi.” Khương Thiệu nắm eo Lục Nhung “Không ngờ, tình yêu lại khiến cho con người ta trở nên dũng cảm như vậy.”

“Không, không phải vậy đâu?”

“Không phải vậy? Cái tên học sinh kia của cậu không thích cậu sao?”

“Không, không thích.” Lục Nhung nói “Cậu, cậu ta quá cô đơn, cha mẹ cậu ta không, không quan tâm đến cậu ta. Cậu ta không thiếu tiền, nhưng, nhưng rất cô đơn, cho nên mới, mới thế. Cậu ta vẫn thích con gái. Cậu ta còn, còn từng vẽ tranh khỏa thân cho bạn gái cậu ta.” Rất nhiều chuyện Lục Nhung không nói ra, nhưng cậu đều nhìn thấy cả.

Khương Thiệu hỏi “Khỏa thân?”

Mặt Lục Nhung đỏ lên.

Khương Thiệu hung hăng cắn tai cậu một cái.

“Đau…” Mặt Lục Nhung đang đỏ thoắt cái trắng bệch.

“Cứ như cậu ấy, bị người ta ăn cũng không biết. Sau này đừng đến cái lớp bồi dưỡng đó nữa.” Khương Thiệu nói “Đưa số điện thoại của đàn anh cậu ra đây, tôi nói giúp cho.”

Lục Nhung im lặng.

“Tôi quen một người mở phòng tranh, cậu thích vẽ thì qua đó mà vẽ.” Khương Thiệu dẫn dụ “Gần đây cô ấy mời nhà quốc họa nổi tiếng Việt Khánh Vân về làm việc chung, không phải cậu vẫn muốn học quốc họa (*) à?”


[Quốc họa của Trung Quốc là tranh thủy mặc.]

“Thật, thật không?” Mắt Lục Nhung sáng rực lên.

Giống như một con chó con.

Khương Thiệu nói “Đương nhiên là thật.” Anh ghé sát lại, ngậm lấy tai Lục Nhung cắn tiếp. “Nhưng mà, tôi đổi ý rồi, cậu đồng ý quá muộn, giới thiệu miễn phí không còn nữa, giờ phải thu phí.”

“Tôi, tôi hết tiền rồi.” Lục Nhung nói.

“Vậy lấy thịt trả cũng được.” Khương Thiệu bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài, kiểu như thôi thì để tôi chịu thiệt vậy. Khương Thiệu kéo tay Lục Nhung, để Lục Nhung sờ lên thứ vừa khiến cậu khóc lóc cầu xin “Cậu tự ngồi lên làm nó bắn, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Hai tai Lục Nhung nóng bừng.

Cậu lúng túng nói “Tôi, tôi hết sức rồi.”

“Vậy khi nào cậu có sức thì gọi điện cho tôi, tôi đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể đến. Nhờ kĩ, gọi sớm một chút, nếu không, cậu mà dây dưa mấy tháng, thầy Việt đi mất đấy.” Khương Thiệu hôn khóe môi Lục Nhung “Nếu cậu đồng ý, tôi có thể cho phép cậu dùng vị dâu tây.”

Lục Nhung “…”

Lục Nhung nghiêm túc gật đầu.

Khương Thiệu lại nói “Thế nên, đưa số của đàn anh cậu đây?”


Lục Nhung ngoan ngoãn lưu một dãy số vào máy của Khương Thiệu.

Khương Thiệu dỗ dành “Ngủ đi.”

Lục Nhung nhắm mắt lại, cảm thấy mình được một hơi thở quen thuộc bao lấy, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Khương Thiệu không ngủ.

Anh cầm điện thoại, mở ra cái tên xa lạ mà Lục Nhung vừa nhập vào.

Đàn anh?

Không cần nhiều thành phần vớ vẩn như vậy đâu.

Khương Thiệu ném điện thoại sang một bên, quay đầu nhìn Lục Nhung đang ngủ say.

Lục Nhung, cái người yếu đuối dễ bị lừa này, làm gì có gan dám chia tay với anh? Chắc chắn là do đám vớ vẩn này ở bên giật dây. Như đàn anh, hay là Ngưu Cảm Đương gì đó.

Một tên hai tên cũng đều không phải loại tốt đẹp gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui