Biên tập: Min
Tục ngữ có câu, sau mưa sa còn có bão táp.
Chuyện Tư Dao trốn học không thoát được qua một đêm.
Tối hôm đó, Tư Quế Trân vừa ra khỏi nhà hàng đã nhận được cuộc điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi đến tố cáo.
“Cô Tư à, tôi là Đông Huy đây.” Cả hai đều là giáo viên ở THPT Số 4, bình thường hay trò chuyện với nhau nên Thẩm Đông Huy đi thẳng vào vấn đề luôn, “Tôi thấy cả chiều nay Tư Dao không đi học, bị bệnh rồi ư?”
“— Sao lại thế được?!”
Người đàn ông đi bên cạnh đang tiễn hai ông bà cụ ra khỏi nhà hàng, Tư Quế Trân chỉ đành giấu đi kinh ngạc, nở nụ cười.
“Ui chao, cảm ơn thầy Thẩm, tôi biết rồi.”
Nói một lát là kết thúc.
Tề Văn Từ đóng gói lại đồ ăn rồi cầm lên trên tay, săn sóc hỏi han: “Có chuyện gì thế?”
Tư Quế Trân lắc đầu cười: “Không có gì đâu, anh đưa ba mẹ về trước đi.”
Sau đó lại gọi điện thoại cho Tư Dao, bắt máy.
Tư Quế Trân lo lắng sốt ruột chạy về nhà, đến lúc vào phòng ngủ thấy con gái bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Tư Dao đã về THPT Số 4 lấy sách vở, còn không quên chép lại bài tập trên bảng.
Lúc này đang bù đầu ngồi trên ghế làm bài tập bổ sung.
“Dao Dao, chiều nay con đã đi đâu vậy?” Biết con không có chuyện gì, lòng nôn nao cũng nhẹ đi, Tư Quế Trân lại có hơi tức giận, “Mẹ nghe thầy Thẩm nói con bỏ học cả buổi chiều, sao lại thế?”
Tư Dao ngoan ngoãn ngẩng mặt lên, không định tìm lý do lý trấu gì: “Vì con con không muốn đi học.”
“Sao lại không muốn đi? Thầy cô phê bình con ư?” Tư Quế Trân nhớ về những chuyện trong quá khứ, mặt biến sắc, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói mẹ nghe nào.”
Tư Dao vùi một cục trên ghế, ngón tay xoa xoa đầu bút, không nói nên lời.
Chỉ đơn giản là mâu thuẫn giữa đám con gái, không phải chuyện lớn lao gì cho cam.
“…….
Con, con và bạn cùng bàn cãi, cãi nhau.”
“Quý Thù Nghi?” Tư Quế Trân biết bạn cùng bàn của cô là nữ sinh, cũng thở nhẹ ra, “Sao lại cãi nhau?”
Chuyện này trăm phần trăm là liên quan đến Giản Ngôn Từ rồi.
Tư Dao có thể cảm nhận ra được đấy là lý do Quý Thù Nghi thay đổi thái độ với cô.
Lại nhớ đến nụ cười gây tai họa của nam sinh kia, cô siết chăt bút lông, con tiểu nhân trong đầu nháy mắt phun ra mấy cái gân xanh.
“Là chuyện chuyện nhỏ.”
Không hỏi ra được gì, Tư Quế Trân đành nghiêm khắc hơn, “Vậy cũng không được trốn học.
Không có lần sao nữa đâu đấy, biết chưa?”
“Dạ.”
Hai mẹ con lại tán gẫu đôi ba chuyện, Tư Quế Trân đi hâm nóng đồ ăn vừa gói về, cho Tư Dao ăn khuya.
“Dao Dao, mẹ nói với con chuyện này.” Trên bàn ăn, Tư Quế Trân suy nghĩ một hồi, vẫn lên tiếng, “Đầu tháng sau chúng ta….
Mẹ và chú Tề con có thể sẽ đi làm giấy đăng ký.”
Tư Dao sửng sốt: “A?”
“Có điều nếu như con không đồng ý thì chúng ta sẽ không làm nhanh như vậy.” Tư Quế Trân châm chước, “….
Con thấy sao?”
Tư Dao không biết nên nói gì, im lặng một hồi lâu mới gật đầu: “Ồ.”
Tảng đá trong lòng Tư Quế Trân cũng đã rơi xuống, vui mừng cười tươi thật tươi.
“Con yên tâm đi, chú Tề con tốt lắm, sẽ không—” Nhận ra là hớ lời, Tư Quế Trân nhanh chóng đổi nửa câu sau, “Sẽ không xem con như người ngoài đâu.”
Tư Dao chọt một viên cá viên, mặt phồng lên nhai chầm chậm, không hé răng.
“Nếu như con đồng ý, tuần sau đến tết Thanh Minh, chúng ta cùng ra ngoài ăn một bữa, được không?”
“….
Vâng, được ạ.”
“Chờ đến tháng Năm có lẽ chú ấy sẽ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian.” Tư Quế Trân nói, “Căn nhà của chú phải bán đi, chúng ta sẽ nhanh chóng đổi sang căn nhà mới, sau này không còn chật chội như vậy nữa.”
Trong phòng ngủ mờ tối.
Tư Dao ôm con bạch tuột đắp chăn lại, nghe âm giọng cố đè thấp của Tư Quế Trân bên ngoài đang nói chuyện điện thoại, nghe rất dịu dàng.
Cô rầu rĩ vùi mặt vào trong gối.
Thật ra, cô rất sợ trong nhà sẽ có thêm một người—đàn ông.
Vốn chẳng hề muốn tiếp nhận.
Chỉ là.
Tư Dao nhớ lại nụ cười ban nãy của Tư Quế Trân, từ sau chuyện ấy, đã rất nhiều năm trôi qua cô không còn được nhìn bà cười như thế nữa.
Chỉ là, bây giờ bà đang rất vui vẻ.
Lăn qua lộn lại nguyên một đêm không ngủ, sáng hôm sau tỉnh giấc, mái tóc ngắn ngủn của Tư Dao hóa thành mào gà.
Dùng nước thấm ước cả buổi trời, nhưng vẫn còn một chỏm tóc kiên cường dựng đứng giữa không trung, mào gà tung bay phơi phới.
“Áu Tư Dao…” Vừa bước vào cửa lớp, Trình Hạo đương bận làm bài tập cũng phải giương cao giọng khen ngợi, “Nữ hiệp oách nhờ! Tiết của Ngưu Ma Vương mà cậu cũng dám trốn, quá là oách luôn.”
“Cậu không biết hôm qua Vương Hải Cầm đã trông như thế nào khi biết có người trốn tiết của ông ấy đâu, làm bây giờ tớ có ngủ mơ thấy ác mộng thì chỉ toàn là ông thầy đấy thôi này…”
A phiền quá, phiền quá phiền quá đi—-
Chỏm tóc khó chịu trên đầu Tư Dao lung lay, không thấy Quý Thù Nghi đâu, bỏ ba lô xuống im lặng ngồi về chỗ của mình.
Tiết tự học buổi sáng ầm ĩ náo nhiệt, các lớp phó từng môn học đi đến thu bài tập về nhà.
“Tư Dao, bài tập Vật lý hôm qua cậu có làm không?”
Tư Dao lắc đầu, “Tớ, tớ không nhận được, được đề bài.”
“Hả? Tớ chắc chắn là đã phát rồi….” Lớp phó Vật lý gãi đầu, “Thế để tớ tìm lại xem chỗ của tớ có không, cậu bổ sung rồi gửi cho tớ nhé.”
Ngày hôm qua sau khi về lớp dọn lại sách, cũng nhìn thấy bài tập các môn trên bảng.
Nhưng trừ sách bài tập mà mình đem từ nhà đi, thì những bài thi mới phát của hôm qua, Quý Thù Nghi không hề giữ lại giúp cô lấy một môn, không biết đã ném đi đâu nữa rồi.
Tư Dao cũng không bận tâm, lại đi hỏi các lớp phó về những môn học khác, từ từ bổ sung.
Cả một buổi sáng đều vùi đầu đau khổ làm bài.
Bài tập có thể bổ sung, nhưng chuyện trốn tiết nào dễ dàng bỏ qua như thế được.
Nhất là khi Tư Dao còn trốn tiết Vương Hải Cầm quang minh chính đại như thế, thế là gọi thẳng cho cả mẹ cô.
Tư Quế Trân đang lên lớp ở THPT Số 4, đến rất nhanh.
Giờ nghỉ trưa, sắc trời u ám, không bao lâu nữa sẽ có mưa to gió lớn.
Tư Dao bị kêu vào văn phòng của giáo viên Vậy lý.
“Cô Tư, tôi bảo này…”
Thái độ của Vương Hải Cầm với học sinh rất khó chịu, uống miếng nước thanh giọng, rồi mới nói: “Đã lớp 11 rồi mà thành tích của Tư Dao vẫn không ổn hơn tí nào, tôi thấy nếu mà cứ tiếp tục như thế thì có khi bị ở lại lớp mất.”
Tư Quế Trân cũng cười theo: “Thầy Vương ạ, chuyện này tôi cũng biết.”
Cả quá trình, Tư Dao rất ngoan ngoãn ngồi bên cúi đầu, thái độ nhận sai rất chân thành.
“Tôi nghe nói thành tích năm cấp hai của con bé cũng tốt lắm mà, sao lên cấp ba lại không theo kịp vậy?” Vương Hải Cầm lải nhải tận nửa tiếng, còn có tư thế tiếp tục phê bình, “Chim ngu thì phải bay trước, ấy thế mà còn không chịu lên lớp nghe giảng thì thành tích sao mà lên được?”
Chim-ngu.
“Nói thật với cô, tình trạng của con bé…” Vương Hải Cầm mở miệng, “Ngay cả tốt nghiệp cấp ba còn khó, sau này sao mà so với người ta được nữa? Có đúng không?”
Tư Dao còn chưa kịp phun làn đạn trong đầu.
Lại nghe thấy Tư Quế Trân nở nụ cười đáp lại: “Có lý lắm, thầy Vương nhỉ.”
Dừng một lát, bà lại nói thêm: “Nhưng tôi cũng không trông mong vào việc Dao Dao có thể thi đậu một trường đại học tốt, có chút thành tích để tiện bề kiếm việc là được.”
“….”
Đây là lần đầu tiên Vương Hải Cầm gọi mẹ Tư Dao đến.
Nào có ngờ, những năm gần đây, dù Tư Quế Trân đảm đương vai trò ba mẹ của Tư Dao, nhưng lại bao che khuyết điểm cho con mình gấp đôi lần.
Vương Hải Cầm yên lặng thật lâu mới nói: “….
Vậy cũng không thể trốn tiết được chứ.
Giáo viên chúng ta đây bận rộn như này, sao có thể quản từng học sinh được? Phải để con bé tự giác.”
“Đúng, về nhà tôi sẽ cho con bé viết kiểm điểm.” Tư Quế Trân cười nói, “Thầy Vương cứ bận đi, chuyện viết kiểm điểm cứ để tôi trông nom cho.”
“…..”
Vương Hải Cầm co cơ mặt, tức giận đến nỗi mém đập bàn.
Có ma mới biết cô có cho con bé viết bảng kiểm điểm hay không?!
Tư Quế Trân còn ngồi trong văn phòng Vật lý nghe chuyện.
Cách giờ vào học buổi chiều mười lăm phút, Tư Dao về lớp trước.
“Cậu bị Ngưu Ma Vương mời phụ huynh mà về nhanh thế?” Trình Hạo là người đầu tiên cất tiếng chào cô, “Ỏ, giỏi đấy, chưa bị lột lớp da nào à?”
Tư Dao cũng chả muốn bận tâm, quay về chỗ ngồi.
Có chút hối hận vì nhất thời xúc động mà cúp tiết.
Nếu cô không làm thế, mẹ cũng không phải đến phòng Vật lý ngồi nhận lỗi.
Thiếu nữ nằm dài lên bàn, dí đầu vào sách giáo khoa, nét mặt mệt mỏi, tâm trạng như chìm xuống tận đáy cốc.
Vậy mà cố tình còn có người lại chọc trúng họng súng ngay lúc này.
“Ui ui Tư Dao này, còn tức giận ư?” Nhậm Gia Khải ngồi bàn trước quay đầu lại, cậu ta đã khắc sâu cơn giận dỗi ngày hôm qua của Tư Dao, “Không phải là vì tớ chọc cậu thật đấy chứ?”
Cậu ta cười cười, vừa nói vừa chọt chọt nhúm tóc vểnh lên ở trên đầu Tư Dao.
“Tóc của cậu…”
Chỉ là có tâm muốn làm nó bẹp xuống hộ Tư Dao.
Ngay một giây trước khi chạm phải, Tư Dao mẫn cảm quá đà rụt đầu lại, vung tay lên gạt tay cậu ta ra.
Có thứ gì đấy rớt xuống, rải đầy trên mặt đất.
Cùng lúc ấy, Quý Thù Nghi ở bên cạnh sợ hãi hét lên: “Tư Dao, cậu làm cái gì vậy?”
Tư Dao ngay lập tức quay đầu nhìn sang, thấy hộp bút của bạn cùng bàn rơi tán loạn trên đất.
Cánh tay của Nhậm Gia Khải bị đẩy ra nên vô ý quét trúng hộp bút của Quý Thù Nghi, rơi tan tác ra ngoài, còn có một chiếc bút máy bị văng cả mực ra.
“Ngại quá, ngại qua! Là tớ không cẩn thận,” Nhậm Gia Khải vội khom lưng, “Tớ giúp cậu nha nữ thần, đừng nóng giận.”
Quý Thù Nghi tức không thở được.
“Ai bảo cậu nhặt hả?” Cậu ta khó chịu.
“Để đấy, ai làm rớt người đấy nhặt.”
Thế là Nhậm Gia Khải không dám động nữa.
Tất cả mọi người đều chú ý tình huống bên này, quay đầu lại xem.
Âm thanh xì xào tám chuyện dần vơi đi, nhất thời chìm vào yên tĩnh.
Một hồi lâu sau.
“Tớ, tớ nhặt.” Tư Dao rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nhịn lại cơn tức, Tư Dao nhặt lên hộ cậu ta.
Quý Thù Nghi lấy khăn giấy lau bút máy, cây bút này cậu ta quý nhất, cô nàng nín nhịn nghẹn ngào, hai mắt đỏ ửng lên ướt át: “Bút rơi hỏng rồi, cậu đền cho tôi.”
Nhậm Gia Khải ngồi bên cạnh vội dỗ dành: “không sao, dù sao cũng là tớ làm rớt, lần sau tớ đưa cậu cây bút mới.”
Đây chỉ là một đoạn nhạc đệm nhỏ.
Thấy mọi chuyện đã được giải quyết, mọi người cũng làm như không có chuyện gì nữa, trong lớp lại vang lên âm thanh xì xào.
Hai cô gái trong nhóm đến an ủi Quý Thù Nghi.
“Xui muốn chết.”
“Không có gì, không có gì, hư thì bảo cậu ta đền cho cậu….”
“Này Tư Dao,” Trần Giai Mạn bỗng nhiên quay đầu lại hỏi, “Lớp 10 cậu học ở trường THPT Dục Dương mà, đúng chứ? Tôi nghe đâu cậu còn đẩy bạn cùng bàn xuống cầu thang luôn cơ mà? Có thật không?”
Tư Dao đang nằm dài trên bàn bỗng nhiên run lên.
“Hả? Thật hay giả thế?”
“Tớ đâu có nói lung tung, tớ có bạn ở Dục Dương này, cả trường ai cũng biết đến chuyện đó, cậu hỏi cậu ta là biết.”
“Trời má….
Đẩy xuống lầu? Ác vậy sao?”
Quý Thù Nghi đỏ mắt, chửi một câu: “Vô giáo dục.”
Vừa dứt lời.
Âm thanh kéo ghế ngồi vang lên thật chói tai, Tư Dao đẩy bàn ra, đứng dậy.
“Cậu ta sẽ không làm thế với tớ….”
Một từ ‘chứ’ còn nghẹn trong miệng Quý Thù Nghi chưa nói ra, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô vòng qua cái bàn đi sang đây, từ trên nhìn xuống, đôi mắt đen lay láy, mắt đối mắt, nhìn chòng chọc vào mình.
Hai bên má cô còn vết hằn đỏ vì ngủ, môi mím chặt như thể đã nhẫn nhịn đến cực hạn, ngay cả cần cổ cũng phiếm đỏ.
Và đỉnh đầu còn có một nhúm tóc vểnh lên, như con thú nhỏ xù lông.
Quý Thù Nghi: “Cậu, cậu làm gì…”
“Không, phải, cậu….”
Tư Dao cố gắng nói lưu loát ra ba chữ, rồi lại căm giận mím môi, không nói thêm nữa.
Trong lòng bé nói lắp hùng hổ bắn ra làn đạn chửi mắng gần như đầy ắp.
Cô ghét cãi nhau, ghét nhất là những lúc như thế này.
Một khi mở miệng, ngay cả chửi cũng không lưu loát, chưa chi đã thua sạch phần khí thế rồi.
Vậy nên Tư Dao không nói thêm gì nữa.
Nhưng Quý Thù Nghi lại đọc hiểu ánh mắt của cô.
—- Không phải cậu muốn biết sao?
—- Rằng trước kia tôi đẩy ngã bạn cùng bàn như thế nào.
Câu ‘vô giáo dục’ kia đã đánh tan giới hạn cuối cùng trong Tư Dao.
Không đơn giản chỉ vì hộp bút.
Cô cầm lấy ba lô ở chỗ ngồi của Quý Thù Nghi lên, cô nàng chỉ kịp thét lên một tiếng hốt hoảng.
Ngay khoảnh khắc các bạn học chưa kịp phản ứng.
Cô đi ra khỏi lớp học, đến nơi hành lang thưa thớt học sinh, gọn gàng mở ba lô Quý Thù Nghi ra.
Dưới trời mưa to xối xả, quẳng thẳng đồ bên trong từ tầng năm xuống.
Sau cùng là chiếc ba lô, cũng bị ném vào màn mưa.
“— Cái đcm!”
Dãy dạy học đối diện, vì trời mưa nên Chu Thường Diệp không đi đánh bóng như ngày thường mà nằm bò lên hành lang, thấy toàn bộ quá trình.
“Ha ha ha ha ha á đù, ai thiếu đạo đức thế? Chơi trò quăng đồ từ trên cao à!”
Cậu ta giương giọng, trên hành lang càng đông người tụ lại.
“Đối diện là dãy lớp 11 nhỉ?”
“Ngầu thế, còn chưa thi đại học đã bắt đầu rải sách vở rồi cơ.”
Dưới lầu đối diện là một bồn hoa, ba lô sách vở trắng tinh rơi vãi lung tung dính đầy bùn đất.
Trên hành lang của tầng năm có một nữ sinh đang đứng, rồi nhanh chóng có ai đó vội chạy ra theo, đứng ngay ngoài hành lang sôi nổi hóng hớt.
Cách một khoảng giữa hai lầu cũng có thể cảm nhận được đàn em kia rất tức giận.
“Ôi cha? Không phải thi trượt nên mới vậy đấy chứ?”
Giản Ngôn Từ vừa lấy bài tập từ phòng giáo viên ra, bị mấy cậu con trai khác lôi kéo: “Thần Giản, lát nữa hết mưa rồi có đi chơi bóng không?”
“Được.” Giản Ngôn Từ cười, “Bây giờ các cậu đang chờ thời à?”
“Không phải, bọn em đang nhìn đàn em lớp dưới ném cặp sách, cô em kia—“ Chu Thường Diệp vừa hóng hớt vừa chỉ, bỗng dưng hoảng hốt, “Á đm, anh lại xem này, đấy không phải em gái kia sao?”
“Tên là Tư gì ấy nhỉ….”
Cách màn mưa, Giản Ngôn Từ nhìn cô bé tóc ngắn đứng bên kia hành lang.
Thân hình mảnh khảnh lẻ loi.
Dù không thấy rõ mặt nhưng vẫn có thể đoán được nét mặt của cô bây giờ đang như thế nào.
Lâu ơi là lâu trước kia.
Cũng vào một ngày mưa như thế này.
Tại một tòa nhà xây dựng bị bỏ hoang, cùng với tiếng thét chói tai đầy ngắn ngủi của cô gái, một nam sinh bị đẩy từ trên lầu hai xuống dưới.
Hơn hai mươi cái bậc thang, cậu trai kia lăn xuống dưới thì toàn thân không rõ đã gãy bao nhiêu chiếc xương sườn rồi.
Dính đầy bùn đất, trong lớp đồng phục học sinh, logo cam của trường THPT Dục Dương cũng bị ngâm trong nước mưa và bùn đất.
Lúc ấy Giản Ngôn Từ vừa mới diệt tàn thuốc, cúi đầu lột một viên kẹo.
Vừa nghe được tiếng động đã đi ra khỏi bóng tối.
Nam sinh ấy nhận ra đồng phục trường THPT Số 4 của anh, phun ra một ngụm máu, giãy dụa vươn tay với anh:
“Bạn, bạn học…”
Giản Ngôn Từ chỉ cụp mắt hỏi rất lễ phép: “Cậu sao thế?”
“Cậu… Giúp tôi với…”
Giản Ngôn Từ không đáp lại nam sinh mà nâng mắt lên, hiển nhiên là thấy hứng thú với người đẩy nam sinh hơn nhiều.
Trên cầu thang, mái tóc dài của cô gái xõa tán loạn, trên thân người vận đồng phục trường Dục Dương, đứng từ xa nhìn xuống dưới.
Cô đã đẩy người rồi, đôi tay ôm mặt dọa cho tái nhợt, cả người căng cứng nhưng nét mặt lại rất trấn tĩnh.
Không hề trốn tránh.
Rất dũng cảm.
Viết kiểm điểm là chuyện không thể tránh.
Lần này ngay cả chủ nhiệm khoa cũng bị dọa cho hoảng hốt.
Giáo viên chủ nhiệm Thẩm Đông Huy gặp dịp bắt lấy làm tấm gương, tức giận mở một buổi họp lớp để níu lại sự hòa thuận, không thiên vị, cưỡng chế hai con nhóc này viết bản kiểm điểm.
Ba ngàn từ, Tư Dao phải mất hai buổi tối mới xong, vành mắt thâm đen giao nộp cho Thẩm Đông Huy.
Cô viết kiểm điểm là vì ném sách vở của bạn cùng bàn.
Còn Quý Thù Nghi thì nghiêm trọng hơn, là vì ăn cắp vặt.
Chết cái là lúc ba lô bị quăng xuống lầu, hai người trong cùng tổ vội vã chạy xuống nhặt đồ giúp Quý Thù Nghi, lại thấy trong đống đồ rơi rớt ấy có máy MP3 và vòng tay đã mất từ lâu của mình, và cả ít đồ lặt vặt khác nữa.
Dù không đáng nhắc đến, nhưng tình đồng chí vững chãi của cả ba chắc chắn đã sụp đổ.
Tư Dao cũng thay đổi bạn cùng bàn.
Là một nữ sinh đeo mắt kính, một năm bốn mùa buộc tóc đuôi ngựa, tên Trần Tĩnh Tĩnh, người như tên, không thích nói chuyện cho lắm.
Một tuần trôi qua rất nhanh.
Lễ Thanh Minh sắp đến, nhà trường cho tan học vào thứ sáu, Tư Dao nằm dài trên bàn ngẩng đầu chép bài tập về nhà.
Các bạn học sinh trong lớp lục tục tan lớp hơn một nửa, lớp phó thể dục Trịnh Nghi Ninh dọn ba lô xong thì đi đến, hỏi: “Tư Dao, hôm nay cậu cũng khóa cửa lớp chứ?”
“Ừm.”
“Vậy tớ đi đây, bái bai.”
Hôm nay cô phải đi ăn cơm cùng chú Tề kia, nhưng Tư Quế Trân hãy còn có tiết dạy, vậy nên cô phải chờ rất lâu.
Lầu dạy học đèn hành lang dần tắt, Tư Dao dọn sách vở xong thì đi đến WC.
Vừa xoay người định bụng đi ra ngoài, còn chưa được bao bước thì cô khựng người lại.
Hình như nghe thấy tiếng động gì đó.
Mỗi một tầng ở THPT Số 4 đều có WC nam nữ riêng, nhưng hai WC này không hề kề cạnh nhau mà cách một không gian nhỏ hẹp ở giữa.
Vào khoảnh khắc này.
Trong không gian nhỏ ấy truyền ra một loại âm thanh kỳ quái.
Tiếng một nữ sinh đang thỏ thẻ, ngữ điệu vừa nũng nịu vừa yểu điệu: “Anh đừng….”
“Mấy giờ rồi… Không còn ai nữa đâu.”
Giọng nam sinh.
Tư Dao thong thả xoay đầu lại, đại não trống rỗng cứng đờ tận mấy chục giây.
Bỗng nhiên, bàn tay dính đầy nước cô cũng quên khuấy việc phải lau, động tức cứng đờ đơ ra giữa trời, vẻ mặt như nhìn thấy yêu quái.
Cái cái cái quỷ gì?!
Âm thanh quái gở vẫn còn tiếp tục.
Vành tai Tư Dao đỏ bừng, nóng lên, sau một hồi lúng ta lúng túng, trong một giây nóng vội muốn tung cửa chạy trốn ra ngoài này—
Hai tai chợt lạnh.
Có người ở sau lưng vươn tay ra, che hai bên tai của cô.
Tư Dao bị dọa mém chút nữa đã nhảy dựng lên.
Nháy mắt ấy, da gà da vịt thay nhau nhảy nhót.
Như chú hamster bị hoảng sợ, một hồi lâu sau bàn tay mới khô ráo, nhưng vẫn không động đậy.
Âm thanh cả thế giới bị che lấp, trong khoang mũi chỉ còn ngửi thấy mùi hương nước xả vải thơm ngát mát rượi.
Ngay khoảnh khắc Tư Dao gần như hoảng hốt đến cực hạn, những ngón tay của người kia mới thả lỏng ra đôi chút.
Và rồi, một âm thanh sạch sẽ mượt mà vang lên bên tai—-
“Bạn nhỏ.”
Có thể vì không muốn ồn ào đến người bên kia, hơi thở của anh rất nhẹ, phất hờ qua những sợi lông tơ sau vành tai cô.
Chầm chậm cất lời: “Nghe trộm gì thế.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...