Em Em Em Ghét Anh


Biên tập: Min
Gần như là giây sau nói ra câu này, Tư Dao đã hối hận ngay.
Tự cho rằng bản thân có thể siêu độ cho bệnh nhân tâm thần quỷ ma trước mắt này, thà là cô tự siêu độ bản thân còn hơn.
Anh ăn mì tôm và bọt biển để lớn à? Sao sức tay lại-mạnh-thế!
“Siêu độ…” Giản Ngôn Từ lặp lại lần nữa, vẻ mặt lễ phép như thể người đang nắm mắt cá chân cô không phải anh vậy, ngữ điệu thờ ơ, “Sao lại chửi người nữa rồi.”
“Không, không có chửi.”
Giản Ngôn Từ lại trao cho cô thêm một cái tội: “Còn nói dối.”
Hốc mắt Tư Dao đỏ thêm—
Lần này không phải bị dọa sợ, mà là nghẹn.
Mắt cá chân của cô là vùng dễ bị ngứa nhất.
Nếu những người khác sợ bị cù vào lòng bàn chân, thì Tư Dao sợ nhất là bị sờ vào mắt cá chân và ghét nhất là khi bị người khác cầm thế này.
Năm cấp ba có một lần cô chạy bị trật chân, lúc giáo viên y tế cúi người sát trùng cho, cô đá giáo viên y tế đó như một phản xạ, suýt chút nữa đã bị viết bản kiểm điểm.
Còn lúc này, Tư Dao đang rất cố gắng ngăn lại phản xạ tự vệ của bản thân.
Muốn đá quá đi.
… Mà không có dám.
“Đàn, đàn anh, vừa, vừa nãy em,” Cô lắp ba lắp bắp muốn nói lên ý nghĩ của mình, “Không phải chửi, chửi anh.”
“Sao lại không phải anh?”
Giản Ngôn Từ cười: “Hình như nơi này trừ anh và em ra, thì không còn người sống nào mà.”
Tư Dao nhất thời thấy lành lạnh.
Lúc nói chuyện, anh còn dịch sang nơi có ánh sáng, véo cổ chân cô, ý bảo: “Nhìn xem.”
“Cái, cái cái gì?”
Đôi hàng mi của người này dài và đen, lúc giương mắt nhìn cô, ánh trăng đổ bóng dày đặc dưới hốc mắt anh, nhìn xuyên qua hệt như một cảnh quay trong một bộ phim ma—hơn nữa còn là một con ma lắm lời, ngữ điệu không nhanh không chậm.
“Nhìn cho rõ, rồi nói cho anh nghe xem, sao anh lại giống hồ ly tinh.”
“…..”
Tư Dao khóc không ra nước mắt.
Anh đi mà lấy tấm gương rồi soi mặt mình, xem lúc này có chỗ nào mà không giống không!?
Mắt cá chân bị niết ngứa ngáy không thôi, còn có chút đau.
Có thể vì nhịn quá khổ, hốc mắt Tư Dao đỏ nguyên một vòng, vẻ mặt ấm ức và giận dỗi, giống hệt như trên trán có mấy chữ hu hu hu chạy qua.
Giản Ngôn Từ rốt cuộc cũng buông mắt cá chân của cô ra, mở điện thoại lên thì thấy đã 10 giờ 30 rồi: “Bạn nhỏ.”
“A.” Tư Dao nhanh chóng rụt hai chân về, cuộn cả người lên trên bệ cửa sổ, rất ư là cảnh giác.
“Trễ thế này em lên gác chuông làm gì?”
“Em….”
“Em” Không ra ngoài được.
Cũng không thể nói là do mình ngu quá mới bị nhốt ở trong này.
Tư Dao nhìn điện thoại anh với vẻ mong chờ: “Có thể cho em mượn, mượn điện thoại của anh, anh gọi điện thoại được không?”
Tranh thủ lúc Giản Ngôn Từ chưa khóa điện thoại, cô cứng người lùi về sau một tí, lần nữa chui vào trong hốc gác chuông.
Cách một bức tường, Tư Dao lay cửa sổ, cúi đầu duỗi tay ra cẩn thận nhận điện thoại Giản Ngôn Từ đưa cho, rồi nhanh chóng lùi vào trong.
Gửi cho Tư Quế Trân một tin nhắn xong, lại mở app ghi chú ra, bắt đầu gõ chữ.
Hai phút sau.

Từ gác chuông ló ra một cái điện thoại sáng màn hình.
Dòng thứ nhất: 【Đàn anh Giản】
Dòng thứ hai rất hùng hồn và đầy lý lẽ: 【Anh đã xem Phong Thần Diễn Nghĩa chưa?】
【Sau khi Đát Kỷ bị con hồ ly tinh ngàn năm nhập vào người, thì mang cái dáng vẻ đó đó】
【Ở trước mặt người khác thì rất bình thường, nhưng thật ra nội tâm u ám và đen tối】
“…..”
Lại chính nghĩa: 【Vậy nên vừa rồi em không có chửi anh, mà em đang vạch trần sự thật】
Rồi nghiêm túc: 【Em không phải lén lút trốn ở đây nhìn trộm anh, em đến lớp lấy sách bài tập】
Nghĩ rằng Giản Ngôn Từ đã đọc xong hết, Tư Dao lại trả điện thoại cho anh rồi nhanh chóng lui ra sau.
Trọn bộ động tác như mây bay nước chảy đến là sinh động và lưu loát.


Cô cuộn mình ngồi xổm trong gác chuông, dựa lưng vào tường mãi không chịu lộ đầu, lo lắng đề phòng, chờ đối phương rời đi.
Một hồi sau, nghe thấy bên dưới gác chuông truyền đến một tiếng cười khẽ khàng.

Không biết có phải bị chọc cho tức cười không nữa.
Giản Ngôn Từ cười, lại gõ gõ cái chuông: “Xuống đây.”
“…….”
Tư Dao ngồi trên bệ, kiên định thỏ thẻ: “Em, em không.”
Dừng vài giây.
“Sợ độ cao à?”
Tư Dao không chịu nhận, thẳng sống lưng xanh mặt đáp: “Là em không, không muốn nhìn, nhìn thấy anh.”
“Anh mà ở, ở dưới.” Cô nói rất chắc nịch, “Em, em không xuống đâu.”
Bên ngoài yên tĩnh trong một hồi lâu.
Yên lặng đến nỗi cô những tưởng Giản Ngôn Từ đã đi rồi.
Đột nhiên, chàng trai hỏi thành tiếng: “Em có nặng không?”
“….

Em, em mới,” Tư Dao vừa xấu hổ vừa giận dỗi, “Bốn, bốn mươi hai phẩy, phẩy bốn ký thôi!”
Giản Ngôn Từ lại nói: “Còn biết giữ số lẻ cơ.” Giọng nói của anh đã qua thời kỳ vỡ giọng từ lâu, trong sạch sẽ còn có chút từ tính, nhạt nhẽo và lười nhác như thể đang nói chuyện phiếm, “Sao không làm tròn đi?”
“Bốn mươi, mươi hai phẩy bốn là, là bốn, bốn hai phẩy bốn!” Cô nhẫn nhịn nhắc lại.
Làm tròn thì sẽ là 42.5 ký, không được, dù chỉ béo thêm 0.1 ký cũng không được.
Giằng co một hồi.
Bỗng dưng ở xa có âm thanh tám chuyện mơ hồ truyền đến.
“Thần Giản! Chờ cậu lâu lắm rồi đấy, sao đi lâu thế?”
“Tìm được đồng hồ chưa? Rớt ngoài sân bóng à….”
“Đứng ở đây làm gì thế?”
“Tôi đang chờ người.” Giản Ngôn Từ cất giọng.
Tư Dao ngừng thở.
Giản Ngôn Từ: “Tư Dao, em xuống đây.”
“…..”
“Sao đấy?” Chu Thường Diệp đứng bên cạnh mờ mịt nhìn chung quang, “Tư Dao gì?”
“Là đàn em lần trức tỏ tình mà thẹn thùng quá hóa cà lăm ấy à?”
“Đm nhớ ra rồi, là người cắn cậu đúng không!”
Tư Dao cảm thấy bản thân bị bịa đặt và sỉ nhục quá thể đáng.
Cả đám nam sinh nhàn nhã trò chuyện,.

Chu Thường Diệp chợt nhìn thoáng qua gác chuông, chầm chậm nhìn thấy một cái đầu xù của cô nàng nào đó.
Cậu sợ đến nỗi phun câu ‘đậu mợ’, mới phản ứng lại: “— Bạn học!? Sao bạn bị nhốt trong chuông thế?”
Tư Dao bò lên bệ cửa, nhìn đám người đầu sỏ đang bịa đặt cô kia bằng một ánh mắt sâu kín.
Đầu sỏ gây tội nhìn cô cong môi, có lễ có phép nói: “Không sao đâu, em đừng sợ.”
Giản Ngôn Từ; “Xuống đây.”
“……”
Tư Dao khựng lại.
“Em nhảy xuống, anh đứng đây sẽ đón được em, không rơi đâu.” Giản Ngôn Từ đút điện thoại vào túi quần, hỏi người bên cạnh mượn bộ đồng phục sạch sẽ, duỗi tay ra, kiên nhẫn hỏi: “Thử xem nhé?”
Bốn bề lặng ngắt như tờ.
Vẻ mặt của Chu Thường Diệp rất khoa trương, nhướng mày đến nỗi mặt nhăn mày tít, tầm mắt điên cuồng di chuyển— Cái đcm, tình huống quể gì vậy?
Gió đêm thổi qua mái tóc của Giản Ngôn Từ, cũng làm cho nét mặt anh đượm phần dịu dàng trong veo vốn có của cậu thiếu niên.
Đàn anh đứng trước mặt đây, và người năm phút trước niết mắt cá chân của cô, quả thật như hai người khác nhau.
Tư Dao yên lặng nhìn gương mặt anh.   
Dưới ánh trăng, cười mà cũng phải canh góc môi và lộ răng sao cho vừa đúng mực nữa cơ, tựa như sinh ra để cười vậy, đẹp ơi là đẹp, rất rất có tính lừa gạt.
Đột nhiên, cô dời mắt theo bản năng, không biết nên tin vào ai mới đúng.
….

Hồ ly tinh.
Về đến nhà đã qua 11 giờ.
Tư Quế Trân nửa lo nửa bực hỏi mãi, Tư Dao giải thích đôi câu, ngoan ngoãn cam đoan một nùi chuyện mới được đi về phòng mình.
Điện thoại tắt nguồn từ lâu, sạc vài phút mới khởi động được máy.

Màn hình sáng lên, lập tức nhảy ra mấy tin nhắn từ QQ chưa đọc, tất cả đều đến từ Quý Thù Nghi, và có cả của Trần Giai Mạn nữa.
Khỏi phải đoán, chắc chắn là nhóm nhỏ nhắn tin đến chất vấn đây mà.
Lật mặt thật rồi.
Hít một hơi thật sâu, Tư Dao xóa hết những tin nhắn chưa đọc, khi chuyển sang phần thông báo khác thì khựng lại
Một cuộc gọi nhỡ, một số điện thoại bản địa xa lạ—nhưng cô biết đó là ai.
Một giờ trước, đàn anh hay nhướng mày kia đã lấy điện thoại Giản Ngôn Từ gọi sang cho cô.
“Ui cha đàn em này! Đây là số điện thoại của anh Giản, khi nào khởi động lại máy thì nhớ lưu lại nha.”
“Đừng liếc anh chứ, anh chỉ có thể giúp được đến đây thôi—-“
Các nam sinh cười ầm lên.
“Thần Giản của bọn anh bị em làm bẩn rồi, em không định chịu trách nhiệm à?”
Cổ Tư Dao nhất thởi đỏ bừng.
Nhưng mắng không lưu loát, phản bác cũng không được.
….

Vì bẩn là sự thật.
Đêm nay lúc cô thử nhảy xuống khỏi gác chuông, Giản Ngôn Từ đã tiếp được cô.

Nhưng lúc đầu khi Giản Ngôn Từ dang hai tay ra, cô lại dán ba chữ ‘không tin tưởng’ to tướng lên trên mặt, biểu cảm cứng đờ vô thố, lề mề cả buổi.
Giản Ngôn Từ hình như đã cười khẽ, hoặc chăng là thở dài.
Tư Dao tức giận, còn đang tự hỏi xem có phải là anh châm biếm mình không, giây sau, nam sinh cởi áo khoác đồng phục trường ra, đến gần tường.
Dưới ánh mắt của bàn dân thiên hạ, vô cùng tự nhiên khom lưng sụp xuống.
Chiếc áo ngắn tay màu trắng rộng thùng thình kéo thẳng vài nếp nhăn trên người anh, phác họa nên đường cong bờ vai và sống lưng có hình dáng vừa chững chạc vừa trẻ trung.
Cô nhớ rất rõ câu nói sau đó của Giản Ngôn Từ: “Em giẫm lên lưng anh đi xuống, được không?”
….
Hỗn loạn.

Cuối cùng Tư Dao bám vào vách tường, giữ khung cửa sổ bước xuống—giẫm chân lên lưng Giản Ngôn Từ để lấy thế leo xuống.
Chiếc áo đồng phục ngắn tay kia của Giản Ngôn Từ, in hai dấu chân bẩn ơi là bẩn chói lọi….
Tiếng đập cửa cắt ngang hồi ức.
Tư Dao nhanh chóng nhét điện thoại xuống sách bài tập, cầm bút lên giải đề toán.
“Dao Dao—sao thế này?” Tư Quế Trân vừa mở cửa vào đã sửng sốt, “Mặt con sao đỏ thế?”
“Có hơi, nóng ạ.”
Thử đo nhiệt độ trên trán Tư Dao, bấy giờ Tư Quế Trân mới an tâm.
Bà ngồi xuống giường, nhìn vẻ có chút khó xử, châm chước một hồi mới lên tiếng: “Là thế này, mẹ muốn bàn với con một chuyện.”
Tư Dao buông bút xuống: “Sao, sao vậy mẹ?”
“Tối thứ tư tuần sau mẹ không ở nhà, cơm tối mẹ sẽ chuẩn bị hết, đặt trong tủ lạnh cho con, hâm lên là ăn được rồi.” Tư Quế Trân nói, “Ngày hôm đó, ba mẹ của… chú Tề con đến đây, mẹ phải đi ăn với họ một bữa.”
“Sẵn tiện thương lượng… về chuyện sau này chúng ta sẽ ở chung với nhau.”
Tư Dao trố mắt.
Nhất thời không biết nên nói gì, một hồi lâu sau mới ‘ồ’ một tiếng.
“Con có muốn đi cùng mẹ không? Chỉ gặp mặt thôi, con với chú Tề vẫn chưa gặp nhau nữa.”
Tư Dao mím môi, lắc đầu: “Con không, không đi.”
Tư Quế Trân khựng lại, thở dài, đành thôi: “Vậy cũng được, vậy con nhớ ăn cơm đúng giờ đấy.”
Tán gẫu thêm vài câu nữa, Tư Quế Trân cầm ly sữa bò đã uống xong đi ra ngoài, đóng cửa phòng thay cô.

Tư Dao yên lặng rủ mi, yên lặng nhìn đề bài véc tơ, nhất thời không có tâm tư làm nữa.
Cô lấy điện thoại dưới sách ra, lưu lại số của Giản Ngôn Từ, rồi lại nằm úp sấp xuống, dán mặt lên tờ giấy nháp.
Một hồi lâu sau, cô lại ngồi thẳng lưng lên.
“….

Chào, chào chú Tề.”
Tư Dao nhỏ giọng thử lại: “Chào chú, chú Tề.”
“….”
“Chào… chú Tề.” Dừng một hồi lâu, “Chào cả nhà, ông nội, bà nội.”
Cứ lặp đi lặp lại như thế mấy lần.
Nhưng vẫn chẳng thể nói lưu loát được.
Tư Dao mất kiên nhẫn, lại nằm úp về bàn, có chút mệt mỏi.
Thôi bỏ đi.
Nhóm nhỏ cô lập nhanh chóng xuất hiện.
Thứ hai vừa đến lớn, Tư Dao nhận thấy rất rõ Quý Thù Nghi đang nhằm vào mình.
Tiết thể dục cuối cùng của buổi sáng, là khoảng thời gian hoạt động tự do, chỉ có một mình cô.
Mấy người Quý Thù Nghi không rủ cô theo chơi, Tư Dao tìm một vị trí trên bậc thang ở sân thể dục ngồi xuống, mở sách tiếng anh ra, cắm tai nghe vào vừa hát theo vừa làm bài.
Giữa trưa đến căn tin cũng chỉ có một mình cô, bèn tìm một góc không người ngồi, chọc chọc miếng cà chua nhỏ.
Lần này may sao vẫn nhịn hết một học kỳ mới lật mặt nhau.
Một mình cũng chả sao, quen rồi. 
Cũng may hôm nay không có ai đếm hỏi thăm Tư Dao.
Chuyện tuần rồi Giản Ngôn Từ bị cắn truyền đi mấy ngày liền, đến cuối tuần, hết thú vị rồi thì các bạn học sinh cũng có đề tài mới.
Nhoáng cái đã đến thứ tư, giờ nghỉ trưa.
Trong lớp ồn ào náo động, học sinh chia thành tốp ba tốp năm tụ tập tám chuyện. 
Bên cạnh có Hứa Sân và Trần Giai Mạn kéo hai cái ghế đến, Tư Dao nằm bò lên bàn ngủ, nghe được đôi ba câu, họ đang thảo luận với Quý Thù Nghi về bộ phim truyền hình đang hot gần đây.
Bên cạnh phát ra hàng loạt tiếng cười, cô vùi mặt vào khuỷu tay, lộ cái gáy với bạn cùng bàn, mắc điếc tai ngơ.
Tiếng cười bên tai vẫn không dứt, cái bàn đột nhiên bị đụng phải làm rung lên.
Tư Dao không nhịn nổi nữa ngửa mặt lên: “Các, các cậu có thể, đừng…”
“Bọn này làm sao?” Quý Thù Nghi cuối cùng cũng chờ được phản ứng của cô.
Tiếng cười im bặt.
Tư Dao nhíu mày: “Đừng, đừng đẩy bàn.”
Hứa Sân vô tội: “Bọn tớ không đẩy à.”
“Bọn tớ chỉ đến tán gẫu chút thôi.” Trần Giai Mạn hát đệm, “Đâu ai ra quy định giờ nghỉ trưa không được nói chuyện phiếm đâu? Chả hiểu ra sao.”
Nói có một câu, mấy cậu ta đã phản bác lại mấy câu.
Tư Dao cũng tức lên: “Tôi đang, đang nói cậu—“
Hứa Sân nhỏ giọng: “Nói cho lưu loát rồi hãy nói chuyện với người ta.”
Bầu không khí hoàn toàn lạnh tanh.
Đúng lúc này, lớp phó Ngữ văn Chung Tư Hiểu ôm một xấp bài tập đi đến, cười nói: “Thù Nghi, các cậu nộp bài thi hôm qua nha.”
“Bài, bài thi gì?”
“Hôm qua có phát ra mà, giữa trưa phải nộp cho thầy Nguyễn.” Chung Tư Hiểu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tư Dao, “Ơ, tớ không chia cho cậu sao? Tớ nhớ rõ chiều hôm qua tớ đã phát rồi mà.”
Tư Dao ngẩn người.
Hôm qua sau tiết Ngữ văn cô không có ở trong lớp, cũng không nhận được đề bài gì.

Tư Dao nhìn về phía người ngồi cùng bàn: “Có phải, là cậu không….”
Quý Thù Nghi: “Không liên quan gì đến tớ cả à nha.”
Bỗng nhiên cửa sau của lớp truyền đến âm thanh ồn ào nhốn nháo, đúng lúc đám con trai vừa chơi bóng về.

Bàn trước Nhậm Gia Khải mướt mồ hôi ngẩng đầu lên trời, uống một hớp to nước lạnh, sau đó mới chợt nhận ra vẻ mặt bạn bàn sau khá kỳ lạ, vội nheo mày.
“Ui cha nữ thần, cậu không vui hả?”
Quý Thù Nghi: “Không phải là vì Tư Dao à.”
“Cậu ấy làm gì?” Phản ứng đầu tiên của Nhậm Gia Khải là phải dỗ nữ thần vui vẻ, thế là cũng dỗi theo, “Ui Tư Dao này, sao cậu lại chọc nữ thần của tớ tức giận thế hả? Tớ đau lòng siết bao…”
—-Két!!
Chiếc ghế bị kéo ra, ma sát lên mặt đất phát ra một tiếng chói tai.
Tư Dao đột ngột đứng dậy, động tĩnh này làm tất cả các bạn trong lớp giật nảy mình.
“Đm…..”
“Tư Dao sao, sao vậy?” Nhậm Gia Khải hoàn toàn bị bất ngờ, trước nay đâu đã được thấy Tư Dao tức giận, “Giận thật ư? Ui ui ui cậu chờ—“
Tư Dao không quay đầu lại, đẩy mạnh cửa đi ra khỏi lớp.
Trận đấu trên màn hình rất kịch liệt, đã bước vào thời khắc căng thẳng nhất, Tư Dao liên tục click chuột, thao tác thành thạo.
Đang giờ làm việc buổi chiều nên tiệm net không có mấy ai.


Chỉ hai ba người, nhàn hạ vắt chân lên bàn, vừa hút thuốc vừa đánh Poker.
Chỉ có môt góc nho nhỏ có một thiếu nữ biểu cảm rất chuyên chú, chơi game vô cùng nghiêm túc.
Bộ đồng phục bận ngược quen thuộc, sữa bò dâu tây quen thuộc.
Đại ca xăm tay tiến vào, nhìn thoáng qua đã chú ý đến cô.
“Úi chà chà nhóc con! Lại gặp phải nhóc nữa rồi.” Sau lưng Tư Dao bị đập một cái, nghe ra giọng đàn ông ồm ồm, “Mấy ngày này không đến nhỉ?”
Tư Dao: “Ờm.”
“Đến chơi game nữa à?”
“….Ừm.”
“Trốn học ra? Chậc, tuổi còn nhỏ mà không lo chăm học hả.” Đại ca xăm tay thấy cô đeo headphone bên hai tai rất chuyên chú, thấy thú vị bèn kéo ghế đến bên cạnh ngồi xem, “Được được được, đánh đi.”
Khỏi phải nói, chơi cũng khá hay đấy.
Tư Dao mạnh mẽ trút xả cảm xúc của mình, ngón tay thon dài mảnh khảnh nhạy bén thao tác chuột và bàn phím, số người giết được không ngừng tăng lên.
Đại ca xăm tay xem đến mê mẩn, bỗng nhiên vang lên mấy tiếng la hét ầm ĩ, cửa kính vang lên tiếng loảng xoảng, một nhóm người từ ngoài bước vào.
“**, ồn ào cái mẹ gì!?” Đại ca xăm tay cáu kỉnh.
Đám người này bị chửi mà đớ ra.
Anh ta vừa nhấc đầu, mới chợt nhận ra sai ở đâu mất rồi.
“** lại xem?” Cửa ra vào là nhóm người mặc đồng phục cảnh sát, dẫn đầu là một chú cảnh sát dường như bị chọc cho tức cười, “Mấy người còn dám ngạo mạn.”
Thao tác tay của Tư Dao run lên, chết cả trận.
Cảnh sát: “Được rồi, tất cả theo chúng tôi một chuyến.”
“……..”
Thật sự xui xẻo, không phải là lật mặt với đám bạn xem mình là thiểu năng.
— Mà là lần đầu tiên trốn học chơi game, lại đúng dịp gặp phải cục Văn hóa đến niêm phong tiệm net ẩn.
Cuộc đời Tư Dao, đây là lần đầu tiên bị xách vào đồn.
Ghi chép, chụp ảnh, cảnh sát giáo dục nửa ngảy, cuối cùng thì bảo cô gọi điện thoại cho phụ huynh.
Tư Dao siết chặt điện thoại, vô cùng căng thẳng: “Cháu, cháu có thể, tự, tự mình về….”
“Thế sao được, không có phụ huynh đến đón, bọn chú không yên tâm để cháu về được.

Nhỡ đâu cháu lại chạy đến một cái tiệm net nào nữa thì phải làm sao?” Cảnh sát hỏi, “Gọi điện thoại cho mẹ xem mẹ ở đâu?”
Tư Dao: “Mẹ, mẹ không ở đây.”
“Không có mẹ ở nhà? Vậy ba cháu đâu?”
“Cũng, cũng không có.”
“…..”
Cảnh sát nhận ra Tư Dao đang kích động: “Bạn này, cháu đừng sợ, để chú gọi cho ba mẹ cháu đến đón,  không sao hết.”
Tư Dao mím môi, bướng bỉnh lắc đầu: “Không, không có.”
“Ba mẹ không ở đây?” Cảnh sát cũng phải bất đắc dĩ, “Thế ông, bà cháu đâu? Anh trai chị gái gì có không?”
Phụ huynh không đến thì sẽ không thả cho về.
Chung quanh hỗn loạn, kẻ đến người đi, Tư Dao lẻ loi ngồi ở văn phòng trong đồn cảnh sát, cúi đầu mở điện thoại lên vào danh bạ.
Nhìn chữ ‘mẹ’, đây là lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế.
Tối nay Tư Quế Trân có bữa hẹn tối riêng, cô không muốn kiếm chuyện cho bà đến đây.
Sao lại, sao lại xui xẻo đến thế chứ.
Cả tuần này những chuyện phiền lòng liên tiếp kéo đến.
Phiền quá, phiền quá, phiền quá đi—
Lướt xuống tiếp, Tư Dao ngừng lại ở một cái tên.
Cô dừng lại trước ba từ ‘hồ ly tinh’ thật lâu, lướt xuống rồi lại trở ngược lên.

Lên xuống mấy chục lần.
Ma xui quỷ khiến thế nào, gọi đi.
Trái tim hoang mang.
Điện thoại không nhanh không chậm vang lên tiếng tút tút.

Quả bóng trong lòng cô cũng dần căng đến cực hạn, chỉ cần có người chọt nhẹ chút thôi….
Có người nhấc máy.
Bên ấy, âm thanh dễ nghe của cậu trai vang lên bên tai: “A lô?”
—- Sẽ hoàn toàn chọc bể.
Tư Dao siết thật chặt điện thoại, vừa mở miệng đã khóc thút tha thút thít, ấm ức như thể trời sập đến nơi.
“Anh, anh ơi….”
Cô khóc như là chứa cả hồ nước mắt, giọng mũi ướm đợm, hổn hà hổn hển nói:
“Cứu, cứu, cứu em với, hu hu hu hu—-“.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận