Em Em Em Ghét Anh


Biên tập: Min
Trong xe tĩnh mịch ba giây.
Tư Dao mới hoàn hồn khỏi cơn trống rỗng, cả người nóng hừng hực lên: “Không, không không phải!”
“Cháu, cháu không phải đi…” Cô xấu hổ và tức giận muốn chết, “Bọn cháu không phải, không phải có quan hệ này.”
Tài xế nghe mà như lọt vào sương mù, “Gì, hai cháu không phải một đôi ư?”
Nếu như sốt mà không có nhiệt độ cực hạn.
Thì có khi từ đầu đến đuôi của cô đã nóng hừng hực như một con tôm bị luộc dưới nhiệt độ 180 rồi.
“Bọn cháu là,” Tư Dao nào còn dám nhìn sang bên cạnh, giải thích cật lực, “Là bạn, anh ấy, anh ấy chỉ đi theo giúp đỡ cháu thôi.”
Tài xế nghe thế là hiểu, gật đầu à một tiếng, cười, “Bạn cháu giúp cháu đi khám thai sản.”
“….”
Tư Dao lắp bắp đóng kín mồm.

Dáng vẻ tuyệt vọng nóng bừng lên.
Giản Ngôn Từ bên cạnh bèn chen lời: “Em ấy sốt, cháu tiện đường đưa em đi bệnh viện thôi.” Âm thanh của anh nhạt nhẽo vươn ý cười, lễ phép, “Chú lái xe đi.”
“À à được rồi.” Vừa hay hết đèn đỏ, tài xế khởi động xe, “Vậy à, làm chú tưởng hai đứa là một đôi cơ đấy.”
“Không phải.”
Vừa dứt lời, Tư Dao chợt khựng lại.
Khoảng thời gian sau đó, không ai trong xe lên tiếng nữa.
Cô xoay cổ, nhìn dòng người đi đường lướt qua bên ngoài cửa sổ, ngón tay vô thức căng lên siết góc áo cũng dần thả lỏng, nhiệt độ trên mặt cũng vơi đi.
Xe đến bệnh viện, Tư Dao chậm rì rì theo sau Giản Ngôn Từ vào cửa phòng khám.
Hai người lấy số, rồi phải xếp hàng.
Giản Ngôn Từ đi nhận một cuộc điện thoại vẫn chưa về lại.

Cô bèn ngồi ở một góc đại sảnh, chán chết lấy điện thoại ra lướt lướt.
Wechat, Tống Nhụy nhắn cho cô một tin nhắn, nói là chiều nay sẽ về, hỏi cô tối nay có muốn đi ăn cùng nhau hay không.
Tư Dao đáp lại câu được đó.
Đợi gần hai mươi phút sau, lúc Giản Ngôn Từ quay lại, trong tay còn có thêm một bao nilon.
“Đàn anh, anh,” Giản Ngôn Từ nhìn anh đặt túi qua bên cạnh mình, ngơ ngác ngẩng mặt lên, “Anh vừa đi siêu thị ạ?”
Giản Ngôn Từ ừ một tiếng: “Mua cho em chút đồ, nhìn thử có dùng được cái nào không?”
Trong túi có mấy chai nước uống, một ít đồ ăn vặt, cô lật lật, bất ngờ phát hiện ra có vài miếng dán nhiệt.
Tư Dao hoang mang: “Đàn anh, anh lạnh ư?”
“Mua cho em dùng.” Giản Ngôn Từ nhận một miếng, tiện tay xe rách nó ra, nâng mí mắt lên, “Không phải nói là đau eo sao? Dán một hồi là sẽ thoải mái thôi.”
Cô ngây ra: “Dạ?”
“Tiệm đó không còn loại khác, tạm dùng loại này một lần nhé.” Giản Ngôn Từ lại lần tìm trong túi ra một cái khăn lông, lột miếng dán nhiệt ra xong để trên tay, hỏi cô, “Cần tôi giúp em à?”
“….”
Tư Dao đảo mắt qua khăn lông, “Không, không cần, em tự làm.”
Cần cổ cứng đờ đỏ hồng cả lên, cô ấn khăn lông nguyên lành vào sau eo.
Không bao lâu sau, có người gọi tên cô vào.
Không biết là tác dụng từ tâm lý hay vì gì khác, mà sau khi đứng dậy, chợt thấy thắt lưng ổn hơn thật.
— Nhưng mắc cái gì, mà, cái, mặt, cô, nóng, thế!
Đi vào đo nhiệt độ, đã nóng đến gần 39 độ.

Bác sĩ viết đơn thuốc ra rồi nói Tư Dao đi lấy thuốc.
“Đàn anh, có phải anh còn bận việc không?” Chờ khi cả hai đi vào thang máy, cô nhìn đơn thuốc trong tay Giản Ngôn Từ, nghĩ rồi mới nói, “Em tự đi lấy được rồi, anh đi trước đi.”
Giản Ngôn Từ ấn nút xuống lầu: “Không vội, chờ em xong xuôi rồi chúng ta sẽ cùng về.”
Tư Dao ngây ngốc, vội phản ứng lại: “Không cần… Bạn cùng phòng của em nói là chiều nay cậu ấy về rồi, lát nữa em sẽ tự bắt xe về nhà, không đến chỗ anh nữa đâu.”
Giản Ngôn Từ thoáng cúi đầu nhìn cô, rồi hỏi: “Không muốn đến?”
Đầu nóng cháy làm cô cứ như lọt vào cõi mộng, Tư Dao trì trệ hai giây, nghe những lời này của anh… cứ quái quái.
“….

Muốn, muốn gì cơ?” Cô cứng đờ cả người lại, rồi hỏi tiếp, “Tại, tại sao em lại muốn đến chỗ của anh chứ?”
Dừng lại một chập, Giản Ngôn Từ mới tiếp lời: “Tôi những tưởng…”
Tư Dao căng thẳng đến độ sắp sửa xù lông: “Tưởng gì?”
“Tôi tưởng là,” Bốn phía đều là người, dáng vẻ nhàn hạ của Giản Ngôn Từ dần hạ thấp xuống, khẽ khàng giải thích, “Em còn phải về chỗ tôi lấy đồ nữa chứ.”
Tư Dao đớ ra.
“Bạn nhỏ này, áo ngủ của em còn ở chỗ tôi đấy.” Anh cười, “Không lấy đi sao?”

“….”
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra.
Giản Ngôn Từ đi được một đoạn, lại xoay người, buồn cười như vẻ tránh mình như tránh tà của bạn nhỏ, đứng cách anh xa xa.
Hai má Tư Dao cháy rực đỏ ửng lên, vẻ mặt uất ức tức giận cách người kia càng thêm xa hơn.
Cô có chút hoài nghi—
Nếu mà ở cạnh người này lâu thêm chút nữa, cơn sốt của cô, khẳng định, chắc chắn, không thể nào tốt được.
Hai giờ sau, Tư Dao lấy thuốc ở bệnh viện xong, hai người gọi xe đi về.
Vào đến cổng chung cư, cô đến nhà Giản Ngôn Từ trước để lấy đồ ngủ.

Tòa nhà của anh cách chỗ cô rất gần, đi bộ chỉ chừng mười phút có lẻ.
Về đến nhà trọ, Tống Nhụy đã về.

Mở cửa cho cô.
“Ui Tư Dao này, có phải đêm qua cậu không về không?” Tống Nhụy đang ngồi ở phòng khách xem phim, rút một bên tai nghe ra, hỏi, “Vừa nãy đi vào tớ thấy chìa khóa của cậu đặt ngay tủ giày này.”
“Ừm.” Tư Dao yên lặng cầm chìa khóa lên cất vào, rồi đẩy cửa đi vào phòng của mình, “Tớ ở nhờ nhà bạn cả đêm.”
Bên ngoài truyền đến âm thanh của Tống Nhụy: “Cậu nói sớm là được mà, có khi tớ sẽ về…”
Tư Dao vừa mới vào phòng, đang định tắm rửa thì chợt nhìn lên bàn, là hộp bánh trung thu mà hôm qua dì ở căn tin tặng.
Cô chia món tráng miệng ra, câu có câu không với Tống Nhụy: “Tớ còn tưởng phải đến tối cậu mới về cơ.”
“Đêm qua tớ và bạn trai cãi nhau, hôm nay tớ chạy về nhà trước luôn.” Tống Nhụy nói, “Sớm biết thế, lễ trung thu tớ về nhà cho rồi, phiền muốn chết.”
Tư Dao ồ.
Cô ngồi chồm hổm trước bàn máy tính, lay tay một chập, lấy hai hộp bánh trung thu lớn ra.
Mở ra, nghiêm túc chọn lựa từng cái một, rồi đứng vội dậy.
“— Tớ đi ra ngoài một lát.”
Sau hai giờ, ánh trời chiều rọi vào cửa sổ, biếng nhác phản chiếu ánh sáng rực rỡ trên mép màn hình máy tính.
Điện thoại đặt bên cạnh vang lên những tiếng ngắt quãng suốt mười phút.

Cho đến khi Giản Ngôn Từ xử lý xong mọi chuyện, liếc mắt nhìn xong rồi mới nhận.
Bên kia đầu dây, Giản Kinh Thân trầm mặc một hồi, mới lên tiếng: “Sao không nhận điện thoại?”
“Vừa rồi đang bận.” Giản Ngôn Từ hỏi, “Ba có chuyện gì không?”
Rồi lại một hồi yên lặng ngắn ngủi.
“Qua hai ngày nữa ba và mẹ con dự định sẽ làm thủ tục,” Giản Kinh Thân nói, “Tối ngày mai con về cùng ăn một bữa cơm, cũng thuận tiện để con xem cái hợp đồng kia nữa.”
“Ngày mai con không rảnh.” Giản Ngôn Từ đóng máy tính lại, lễ phép đáp lời, “Hai người quyết định ký xong đi rồi gửi sang cho con, con sẽ ký.”
Người một nhà cùng một mái hiên hơn vài thập niên, cảm tình lại ít đến đáng thương.
Cuối cùng, ngay cả chuyện ly hôn mà cũng tiến hành trong sự bình tĩnh không chút gợn sóng nào.
Lúc này, dẫu có muốn nói thêm đôi câu, cũng chẳng thể đào ra được đề tài nào khác.
“Cũng được, đến đó ba sẽ cho người đưa sang cho con.” Trước khi tắt máy, Giản Kinh Thân hiếm khi lại bất đắc dĩ thế này, chêm thêm một câu dư thừa, “Dù có ly hôn, thì trong lòng ba mẹ đều có con.”
Im lặng trong giây lát.
Giản Ngôn Từ bật cười, bình thản trả lời: “Con biết.”
Cúp điện thoại.
Sự ràng buộc đầy miễn cưỡng cuối cùng ấy duy trì trong biết bao nhiêu năm, cũng đã lặng lẽ đứt đi.
Giản Ngôn Từ cứ ngồi như thế một hồi, nét mặt nhạt nhẽo không có chút cảm xúc nào khác.
Không biết qua bao lâu, sở Luật gọi điện thoại đến, nói rằng có một cuộc họp quan trọng.
Anh chuẩn bị đi ra ngoài.
Thang máy đang tăng, sau đó là một tiếng ‘ting’.

Bên trong, bạn nhỏ hãy còn đỡ đầu gối thở hổn hà hổn hển.
Tư Dao chạy chậm cả đoạn đường, gương mặt và cổ vì sốt mà vốn đã đỏ ửng lên bấy giờ còn đỏ hăng hơn, vừa nhìn thấy Giản Ngôn Từ, mới chịu thả lỏng sức lực.
Cô thấy dáng vẻ sắp đi ra ngoài của Giản Ngôn Từ, anh đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa ấy lộ nét kinh ngạc.
“Quên đồ nào nữa ư?”
“Không, không phải,” Cô không khỏi phân bua, đưa túi nilon lên cho anh, vừa thở phì phò vừa nói, “Cho anh này.”
Giản Ngôn Từ khựng lại.
“Vì em, em thấy hình như chỗ của anh không có bánh trung thu.” Tư Dao giải thích, “Mẹ em gửi đến nhiều lắm, để chỗ em ăn không hết.”
Hơn phân nửa túi to chỉ toàn bánh trung thu, trên tay còn có một hộp chừng mười cái.

Giản Ngôn Từ hạ mắt nhìn, rồi nhận lấy.
“Em cũng không biết ngon không nữa.” Vừa nãy lúc đi đường, Tư Dao tìm từ hết nửa đường nên hiện tại mới nói năng lưu loát được như thế, nét mặt khách khí, “Hôm qua quên nói mất, lễ Trung thu vui vẻ nhé.


Và, cảm ơn anh đã giúp em.”
Vốn là, theo như dự đoán anh sẽ khách sáo nhận bánh trung thu như một nghi thức giao tiếp.
Nhưng ngay sau đó, cô lại nghe được Giản Ngôn Từ bâng quơ hỏi: “Sao lấy nhiều thế này?”
Tư Dao có chút mơ màng, không hiểu, hỏi lại: “… Anh không thích ăn sao?”
“Ý tôi là,” Giản Ngôn Từ cười, “Một lần mà lại nhận nhiều bánh trung thu của em như thế….”
Tư Dao ngơ ngác.
“Tôi không biết là,” Anh cụp mắt rủ mi nhìn cô, ánh mắt nhìn chằm chằm có chút không nói nên lời, như mê hoặc lòng ai, khẽ khàng nói tiếp, “Nên báo đáp em như thế nào mới phải.”
“….”
Tên này—không phải chỉ là nhận bánh trung thu thôi ư.
Sao lại có thể, cười đẹp muốn xỉu như thế chứ.
Bình thường nếu con gái mà tặng anh món gì gì, thì càng không phải sẽ….
“Tư Dao,” Bỗng nhiên, Tống Nhụy đứng bên cạnh cầm một chậu hoa, hỏi, “Cậu thấy loài hoa này đẹp không?”
Tư Dao ngay lập tức hoàn hồn, cẩn thận nhìn thật kỹ càng, gật đầu: “Đẹp lắm đó.”
“Vậy được, không thì chọn chậu này đi.”
Buổi tối cô và Tống Nhụy đi ra ngoài ăn cơm, nhân tiện mua một chậu hoa mới, bù đắp vào chậu hoa ngày hôm qua bất cẩn bị bể nát.
Mua hoa xong, hai người lại tìm một nhà hàng ở trung tâm thương mại, ăn cơm.
Vì là ngày nghỉ nên các địa điểm chung quanh trường đại học Thanh Hoa có rất nhiều sinh viên.

Vừa ăn chưa được bao lâu, bàn kế bên có một nam sinh vẻ mặt thấp thỏm đi đến, hỏi rằng có thêm add nick wechat của Tư Dao hay không.
Nhai nhai, nuốt nuốt viên thịt trong miệng cho xong, mới từ chối.
“Sao lại không thêm hả? Tớ thấy bề ngoài cậu ta ổn áp phếch mà,” Tống Nhụy khẽ nói, “Có thể thử xem như nào mà, nhỡ đâu thì sao, dù sao hiện tại cậu cũng không có bạn trai còn gì.”
Nhớ đến ban nãy.
Vẻ mặt chờ mong ấy, Tư Dao lắc đầu: “Tớ không thích kiểu người như thế.”
Tống Nhụy tò mò: “Vậy cậu thích kiểu gì?”
Tư Dao nghĩ hơn nửa ngày, buông đũa xuống, vẫn lắc đầu.
“Tớ còn không biết nữa là.”
“Không phải chứ,” Tống Nhụy cũng đã ăn xong, bèn chuyển sang trò chuyện phiếm cùng cô, “Thế kể nghe xem, trước kia cậu từng thích ai chưa?”
Yên lặng, rồi cô lại nhẹ gật: “Có… đó.

Năm cấp ba.”
Tống Nhụy hỏi: “Kiểu người thế nào?”
Tư Dao lại không chịu nói.
“Dù sao thì, trước kia cậu thích kiểu người như nào, thì bây giờ cậu sẽ thích kiểu người như thế ấy.” Tống Nhụy uống một hớp nước, “Hoặc không thì, hiện tại cậu đã không còn thích kiểu như anh ta nữa chăng?”
Tư Dao cắn ống hút, suy tư một hồi lâu mới do dự nói: “Tớ cũng không biết nữa.”
“Sao lại không biết được?” Tống Nhụy cũng bị cô làm cho hồ đồ, “Thích hay không, không rõ sao?”
Lại nhớ về một loạt những lúc cô và người ấy gặp nhau trong khoảng thời gian này, Tư Dao thả ống hút ra, muốn nói lại thôi.
“… Thì là,” Cô châm chước thật lâu, mới bật ra được một câu, “Tớ cũng không biết là, có nên thích anh thêm lần nữa hay không.”
“Hả?” Tống Nhụy nắm lấy trọng tâm vấn đề, “Bây giờ cậu và chàng trai đó còn liên lạc sao?”
“….”
Tống Nhụy hít một hơi thật sâu: “Không phải anh ta cũng học cùng trường với mình đấy chứ?”
“….”
“Trời má—không phải là, cậu vì anh ta nên mới thi vào trường này đấy chứ?”
Chết trận ngay trong ba câu.
Tư Dao yên lặng thật lâu, cảm giác nhiệt độ vừa mới vơi đi lại lần nữa bốc lên trên cổ.
“… Không, không phải mà, tớ cũng không biết.” Cô cường điệu mấy lần, cứng cổ một chập, sau lại tức giận luôn, “Trước kia… đúng là tớ có thích anh ấy thật.

Nhưng sau này, khoảng thời gian ấy, tớ cũng muốn thi vào trường này nữa.”
“Sau đó thì sao?”
Sau đó à,  cô biết Giản Ngôn Từ có bạn gái, có cuộc sống mới.

Rồi Tư Quế Trân lại tra ra được căn bệnh nọ.
Tư Dao mới nhận ra, dường như từ trước đến nay điều cô theo đuổi không có điểm dừng, người ấy chưa bao giờ đứng tại chỗ chờ cô.


Anh đi nhanh hơn cô rất nhiều, hai người chỉ có thể càng đi càng xa nhau.
Vậy nên mới xóa đi mọi phương thức liên lạc với anh.
Như là, rất nhiều người rồi sẽ trải qua rất nhiều chuyện vào cuối thời kỳ trước khi trưởng thành, niềm yêu thương ấy rồi cũng sẽ hóa thành nuối tiếc.
Trong khoảng thời gian học lại, thật ra Tư Dao chỉ nghĩ rằng phải vào được đại học Thanh Hoa.

Nhưng bản thân lại không biết rõ, rốt cuộc là vì cớ gì.
Có chăng là nỗi tiếc nuối suốt khoảng thời cấp ba, nếu như thi vào được đại học Thanh Hoa, thì cũng xem như là viên mãn ước mơ tuổi vị thành niên.

Ít nhất cũng không khiến cho những năm trung học của cô quá đáng tiếc đến nhường ấy.
Cô không rõ, trong đấy có bao nhiêu phần là vì Giản Ngôn Từ.
Đến hiện tại đã trưởng thành rồi, cũng trở nên lý trí hơn.
Biết được có một số chuyện là không thể nào, biết được theo đuổi một người mệt biết bao nhiêu.

Muốn yêu đương thì phải suy xét đến rất nhiều chuyện.
Cô dần lớn lên, ngược lại càng nhát gan.
— Như một số chuyện.
Chỉ là khó chịu một lần rồi thôi, không dám tái phạm, không dám nếm trải thêm lần thứ hai.
Kỳ nghỉ quốc khánh, Tư Dao không về nhà.
Cô ở lại Diên Thanh, ban ngày thì đến thư viện tự học, buổi tối sẽ về chung cư livestream chơi game.
Tống Nhụy về nhà cậu ấy, vậy nên mấy ngày nay trong phòng chỉ có mỗi một mình cô.

Đôi lúc livestream xong không có ai để nói chuyện, cũng có chút nhàm chán.
Đúng dịp có một đàn chị của một bộ môn tổ chức bữa tụ họp, hỏi Tư Dao.

Cô nghĩ ngợi rồi cũng đồng ý.
Buổi tối, cả đám người quen đến tiệm cơm nước xong xuôi, lại sang một quán bar gần đấy, uống rượu trò chuyện.
Tư Dao đã tham gia mấy buổi tụ họp rượu như này rồi, mọi lần đều vùi một cục, tận đến khi kết thúc vẫn uống không đến một ly rượu, muốn đóng cục tàng hình không ai chú ý đến.
“Úi chà chà, Tư Dao thua nữa rồi.” Đối diện có một nam sinh da đen mở nắp hộp ra, lần thứ mười gọi tên cô, “Cả chị Hân nữa này, đến đây đi, lẹ lẹ nào.”
Ôi, phiền quá, phiền quá đi—-
Mạnh Hân Nghi ngời cạnh quyết đoán uống cạn một ly, lúc thả ly xuống còn cười nói, “Hoàng Vũ, chờ đó.”
Trò chơi lại thêm một vòng mới, Tư Dao thua mấy bận.

Cảm giác có chút lâng lâng, phản ứng cũng chậm đi nửa nhịp.
Lúc này cầm ly rượu cũng ngơ ngác mất mấy giây.
“Chúng ta đã nói rồi, thua là phải chịu,” Hoàng Vũ hãy còn bô bô, “Cậu không uống là khinh thường tớ.”
Tư Dao thong dong phản ứng lại, thong dong uống hết ly, lại thong dong nhìn thẳng vào cậu trai kia.

Nhìn nhau chừng vài giây, bật lên chút căm hờn tức giận.
“Tớ có uống…” Cô ngừng lại, rồi nghiêm túc nói tiếp, “Cũng vẫn khinh thường cậu nhé.”
Chung quanh cười rộ lên.
Lại một vòng game mới, Tư Dao thấy có chút khó chịu vì uống quá nhiều, bèn tìm cớ đi toilet.
Ủ bụng chơi xong một ván này nữa sẽ về, điện thoại chợt nhảy ra một tin nhắn mới.
Giản Ngôn Từ: 【Ngày mai có rảnh đi ăn cơm không】
Cô trì độn cầm điện thoại lên, bình tĩnh thật lâu mới nhận ra rằng.
Lần trước lúc cô tặng bánh trung thu cho anh xong, người nọ lại bảo muốn mời cô đi ăn cơm.
“Ôi Tư Dao này….”
Tư Dao không sao nhịn được nửa, cầm điện thoại lên lấy cớ rời đi: “Tớ… đi gọi điện thoại.”
Điện thoại vừa được bắt.

Cô dựa vào thành quầy bar, ậm ờ cất tiếng chào ‘đàn anh ơi’.
Cách giây lát, mới nghe thấy Giản Ngôn Từ bên kia đầu dây hỏi lại: “Em đang ở đâu?”
Cô cũng trả lời rất thành thật: “Đang uống rượu với bạn học.”
“Ở gần trường à?”
“Dạ.”
Tư Dao báo tên quán bar, rồi lại nhắc về chuyện ăn cơm.
Không nhớ rõ đã chốt được cửa hàng nào, nhưng mí mắt cô thì ngày một nặng trĩu.
Giữa cơn buồn ngủ, Tư Dao nghe thấy bọn Hoàng Vũ đang không ngừng gọi cô quay lại, trong đầu cô thong dong nhảy nhót một loạt gân xanh: “Đàn anh, em còn đang chờ… chờ anh nói cho rõ ràng đấy.”
Cúp điện thoại.
Buồn ngủ lên đến cực hạn, cứ thế nằm bò lên mặt bàn quầy bar ngủ gật.
Không biết bao nhiêu lâu sau mới bị đánh thức.
Có chăng là đã về khuya, quán bar náo nhiệt hơn ngày thường không ít, ngay cả vị trí bên cạnh quầy bar cũng đầy người.
Hoàng Vũ ngồi xuống bên cạnh, chống tay lên nhìn cô: “Ôi Tư Dao này, cậu ngủ hơn nửa tiếng rồi đấy.”
Tư Dao hãy còn mơ màng, quay đầu nhìn sang: “Mọi người đâu rồi?”
“Họ còn chơi trò chơi bên kia.”

“… Ồ.”
Hoàng Vũ gọi hai ly rượu, dịch một ly đến: “Uống thêm ly nữa chứ?”
Tư Dao: “Không.”
“….”
“Vậy tám với tớ đi.” Hoàng Vũ bèn kéo ly về lại, “Cậu không biết thôi, chứ tớ còn muốn nói chuyện với cậu nhiều nhiều cơ.”
Cô khẽ ờ một tiếng: “Tớ cũng chả muốn biết.”
“…”
Hoàng Vũ bị chọc cho tức cười: “Thôi, không tám nữa vậy, uống rượu là được rồi.”
Thế là ly rượu lại được đẩy sang.

Lần này thái độ cậu ta cứng rắn hơn trước mấy phần, Tư Dao không động đến ly rượu, cậu ta lại dám đẩy đến.
Phản ứng chậm nửa nhịp, Tư Dao cũng có chút bực mình, vừa định đứng dậy đã bị đối phương túm lấy cổ tay.
Theo phản xạ có điều kiện, cô vặn lại.
Một âm thanh ‘xoảng’ vang lên.

Là vì vô ý huơ phải một đống ly rượu, qua vài giây, chầm chậm đi xuống ghế, muốn nhặt lên.
“Ôi này cậu đừng dọn, không sao đâu…”
Hoàng Vũ cũng hạ thắt lưng xuống theo, sớm nắng chiều mưa, muốn chuyển hướng sang cầm cổ tay Tư Dao.
Quán bar ầm ĩ tối tăm.

Không một ai để ý đến một góc sáng sủa.
Cậu ta còn chưa vươn tay ra được, bỗng nhiên bị ai đó bắt lấy cánh tay.
Vừa ngẩng đầu lên.

Chợt sững sờ.
“Anh là ai đấy?”
Nghe thế, Tư Dao cũng chậm rãi ngẩng đầu lên, trên tay còn cầm một miếng thủy tinh vỡ.
Khá bất ngờ chạm phải ánh nhìn của Giản Ngôn Từ ngay trước mắt, cô mơ màng.
Ngay sau đó, Giản Ngôn Từ cũng hạ lưng xuống theo, ngón tay thon dài vươn ra: “Đưa tôi nào.”
“… Ồ.”
Tư Dao ngoan ngoãn đưa miếng thủy tinh ấy cho anh.
Giản Ngôn Từ vừa lật tay lại, miếng thủy tinh liền rơi xuống.
Mà cánh tay Hoàng Vũ còn đang bị túm lấy.
Cậu ta bị kéo xuống mà eo cong lại, không cân bằng được tướng ngồi, thế là lảo đảo ngã xuống từ trên ghế.
Hoàng Vũ bị kéo ngồi xổm xuống, đột nhiên giãy giụa: “Anh làm gì thế?”
Chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Cậu ta bị người đàn ông này kéo xuống, ngay lập tức nhìn rõ được gương mặt nọ, sững sờ.

Nhất thời nào rảnh lo toan sự khốn đốn.
Dáng vẻ người ấy vô cùng đẹp đẽ, làn da thì sáng loáng, nhìn từ góc nghiêng này còn có chút cà lơ phất phơ.
Anh cất lời dò hỏi: “Vừa rồi cậu muốn giúp em ấy nhặt à?”
“Sao cơ?”
Người nọ cười khẽ, nét u ám trong đôi mắt biến mất, hiển hiện lên chút ánh sáng sắc lạnh, có chút… hờ hững khó nói nên lời.
Hoàng Vũ bỗng chốc có hơi… sợ hãi.
Còn chưa kịp phản ứng nên cái gì.
Lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn bén nhọn.

Cậu ta nhìn xuống—–
Người đàn ông kéo tay cậu ta xuống.

Thong thả không cho phép giãy dụa, ấn tay cậu ta thật chặt vào đống thủy tinh vỡ nát kia
Ra khỏi quán bar.
Tư Dao đi được vài bước, cơn men bên dưới xồng xộc lên, muốn nôn.
Theo bản năng cô vội bịt kín miệng, căng cứng cả người, quay đi tìm thùng rác.
Nhìn láo liêng, khóe mắt lại thấy Giản Ngôn Từ chầm chậm thả bước đi đằng trước.
Vừa định lên tiếng xin sự giúp đỡ.
Giản Ngôn Từ đã xoay người, chầm chậm gọi tên cô: “Tư Dao.”
Tư Dao dừng lại.
Dưới ánh đèn đường.
Người ấy nhìn cô một chập, đôi mắt đào hoa được ánh sáng mạ đến trong veo, một hồi lâu sau, mới thản nhiên hỏi tiếp: “Thích kiểu người như cậu ta?”
“….”
Nuốt về..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui