Em Đứng Trên Cầu Ngắm Phong Cảnh


Chương Tranh Lam ngồi trên sô pha, gác chân lên bàn, cầm điều khiển ti vi chuyển kênh liên tục, người trong lòng ra ngoài làm việc rồi, một người đàn ông như anh mà phải ở nhà thì đúng là buồn bực, đương nhiên không phải anh không muốn đi theo mà là người ta không cho anh theo. Trước khi ra khỏi cửa, người ta còn nói một câu: “Em biết đường đi”, nghĩ lại thấy thật đau lòng, bạn gái đi một mình, anh tự nguyện hạ mình làm tùy tùng mà cô còn chê bai. Đúng là bi ai quá!
Chương lão đại bi ai quăng điều khiển, đứng dậy đi lại trong phòng khách. Những ngày cuối tuần trước đây, giờ này anh đang còn ngủ, phải đến chiều mới dậy, sau đó có rất nhiều bạn bè, chiến hữu hẹn đi chơi, anh sẽ tùy theo tâm trạng để quyết định có đi hay không. Bây giờ, trong đầu anh chỉ nghĩ về bạn gái, điện thoại đổ chuông mà không phải của Thủy Quang gọi, anh cũng lười chẳng buồn nghe.
Die nda nl equ ydo n
Cho đến khi Đại Quốc gọi đến lần thứ ba, Chương Tranh Lam mới lười nhác nghe máy. “Chuyện gì?”
“Lão đại, không phải anh quên rồi chứ? Một giờ chiều hôm nay, anh phải tham gia một hội nghị của cục Khoa học công nghệ thành phố, anh còn có một bài diễn thuyết nữa.”

Chương Tranh Lam nhớ ra đúng là có việc này. “Tôi biết rồi.”
“Lãnh đạo người ta gọi điện thoại cho em hai lần rồi, anh là người nói chuyện chính, nể mặt chút, đừng có đến muộn đấy!”
“Được rồi, tôi biết chừng mực.”
Khi kết thúc cuộc gọi, Đại Quốc đã nghĩ, lão đại, anh làm việc toàn dựa vào hứng thú, có bao giờ biết chừng mực đâu!
Chương Tranh Lam cũng muốn tìm việc gì đó để làm nên trả lời rất dứt khoát, nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ rồi, chuẩn bị đi là vừa.
Còn Thủy Quang, vì đã hẹn trước nên khi cô qua đó, các nhân viên đều đã đến. Lão Trần ở công ty của Chương Tranh Lam đến hỗ trợ chỉ đạo hình ảnh cũng đã chờ từ lâu. Nói thực lòng, lão Trần nhìn thấy Thủy Quang là lại có chút “trở ngại tâm lý”, bởi lần trước thấy cô ấy nhập nhằng với lão đại nhà mình, nhưng suy đoán này lại bị đồng nghiệp trong công ty phản bác rằng, trên một vài phương diện, ông chủ vẫn rất có nguyên tắc, nhất là quan hệ với đối tác luôn rất trong sạch, hơn nữa bạn gái cũ của anh ấy cũng đã quay về, lúc này diễn màn kịch gương vỡ lại lành dường như hợp tình hợp lý hơn, nên lão Trần cũng cảm thấy có thể mình đã nghĩ nhiều rồi.
Sau khi Thủy Quang đến liền bị đưa đến phòng hóa trang. Vẫn là cô gái lần trước dẫn cô đi, cô ta còn nói có thể hôm nay phải tăng ca, vì đơn hàng này đã kéo dài khá lâu, tuy bên A nói không gấp nhưng bọn họ vẫn hy vọng có thể hoàn thành nhanh một chút, không biết cô có vấn đề gì không?
Thủy Quang cũng muốn làm cho xong vụ này, liền nói “được”.
Lão Trần thầm nghĩ, công ty mình không gấp khi nào chứ? Chẳng phải bây giờ đang cần ảnh để quảng cáo trò chơi mới ra thị trường sao? “Không gấp”, ngoài sếp tổng ra, còn ai dám nói câu này? Lẽ nào lão đại dùng quyền làm việc riêng?

Đây là lần thứ hai Thủy Quang đến phòng hóa trang nên cũng không còn lạ lẫm, Nhân viên trang điểm nhìn thấy cô liền vẫy tay, nói: “Hey, người đẹp, đợi cô lâu quá rồi!”
Nhân viên trang điểm mà người ta gọi là A Mo vẫn nhớ mãi nhan sắc của Thủy Quang, lần này chủ động đến dẫn cô đi vào phòng thay đồ. “Người đẹp, lần trước vì mặc trang phục đơn giản nên chúng tôi trang điểm trước rồi mới thay trang phục, nhưng trang phục lần này khá phức tạp nên phải để A Lâm thay trang phục cho cô xong thì chúng tôi mới trang điểm. Nói nghe này người đẹp, sắc mặt cô hôm nay thực sự tốt hơn lần trước nhiều đấy.”
Thủy Quang sững sờ, liên tưởng đến điều gì đó, trên mặt bỗng có vẻ ngượng ngập.
Đối phương không hề chú ý thấy điều đó, lại hỏi: “ Bình thường cô dùng sản phẩm chăm sóc da gì vậy? Hai mươi mấy tuổi mà làn da vẫn mịn màng như cô thế này rất hiếm có đấy. Đúng rồi, cô có thường xuyên trang điểm không?”
“Hả?” Thủy Quang ngẩn người, một lát sau mới lắc đầu, nói: “À, không.”
A Mo vốn có ý định mời cô làm người mẫu trang điểm dài hạn ình nhưng thấy cô có vẻ không thích nói chuyện và cũng không có hứng thú với trang điểm, nên có lẽ chuyện này khó thành rồi.
Nhân viên phục trang A Lâm và trợ lý đã chuẩn bị xong trang phục. Thủy Quang nhìn thấy bộ quần áo diêm dúa không biết được mô phỏng theo phục trang của triều đại nào thì mặt mày khổ sở. A Lâm nhìn ra sự khó xử của cô, cười nói: “Chẳng còn cách nào, khách hàng muốn ảnh phải mang màu sắc võ hiệp.”

Thủy Quang định tự đi thay trang phục nhưng khi nhìn thấy nó thì lập tức cảm thấy nếu chỉ có một mình thì không thể nào mặc được, mà trên người cô còn có vài dấu vết mờ ám, đương nhiên không muốn để người khác nhìn thấy, sau đó lại bực bội nghĩ đến tên đầu sỏ tội đồ, cũng chính là “đối tác” của cô.
“Trang phục đơn giản giống như lần trước không được sao?” Thủy Quang đắn đo.
A Lâm cười, nói: “Cô Tiêu, cô mặc bộ trang phục này chắc chắn sẽ đẹp hơn rất nhiều so với bộ lần trước!”
“… Tôi không cần đẹp.”
“Cái gì?” A Lâm không nghe rõ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui