Thủy Quang bỏ đi rồi, anh vẫn đứng đó, hoàn toàn bất động.
Một thời gian dài sau hôn lễ của Nguyễn Tĩnh, Thủy Quang không gặp lại Chương Tranh Lam.
Có một ngày, Nguyễn Tĩnh gọi điện cho Thủy Quang. Trong những lời ngắn ngủi, cô đã nghe cô ấy đang lo lắng về chuyện của cô và Chương Tranh Lam. Cô nói: “Nguyễn Tĩnh, chị nói con người ta luôn phải trải qua rồi mới thông suốt được, đến giờ em coi như đã trải qua một vài chuyện… khiến em hiểu rõ rồi. Có những người dù đợi cũng không đến, có những sai lầm, thử một lần rồi thì không muốn nếm thử lần thứ hai nữa… Bây giờ em chỉ muốn sống một cuộc sống bình thản.”
Tháng Tư, cây hoa hòe ở Tây An đâm chồi nảy lộc, ngập tràn ý xuân.
Thủy Quang đỗ xe xong rồi đi vào một nhà hàng được trang trí đơn giản, tìm thấy phòng bao, bên trong đã rất nào nhiệt. Không biết vị lãnh đạo nào mời người của phòng Kinh tế họ ăn cơm, còn sắp xếp vào bảy giờ tối. Thủy Quang tam làm xong về nhà trước, cô vốn định từ chối nhưng trưởng phòng cô nói đây coi như là bữa cơm xã giao, nói đến thế này thì Thủy Quang cũng không thể từ chối nữa. Gần bảy giờ rời khỏi nhà nhưng không ngờ lại bị tắc đường nên cô mới đến muộn gần mười lăm phút.
Sau khi Thủy Quang đi vào, cũng không nhìn kỹ xem bên trong này có những ai, chỉ gật đầu nói xin lỗi. Tiểu Lý giữ chỗ ngồi cho cô, cô qua đó rồi ngồi xuống. Trưởng phong của bọn họ liền mở lời: “Được rồi, đã đến đủ rồi. Phó thống đốc Phùng, vậy chúng ta gọi đồ ăn thôi?”
Lúc này Thủy Quang mới nhìn thấy ở đầu kia của chiếc bàn tròn, gần như ngồi đối diện với cô, chính là người đàn ông cô từng lái xe cho đi nhờ một đoạn kia.
Đối phương bắt gặp ánh nhìn của cô, cười một cái, sau đó nói: “Được thôi, gọi đồ đi!”
Trong bữa cơm này, năm người cùng phòng với Thủy Quang đều đến, thêm ba người bên ngân hàng đối phương, tổng cộng là tám người, trong đó chỉ có Thủy Quang và Tiểu Lý là con gái. Người được gọi là “phó thống đốc Phùng” bảo hai cô gái gọi món, Tiểu Lý rất nhiệt tình. “Phó thống đốc Phùng, nhà tôi mở hàng ăn, để tôi gọi cho, đảm bảo sẽ không làm anh thất vọng.”
Đối phương cười ôn hòa, nói: “Vậy thì tốt quá.”
Sau đó Thủy Quang khẽ hỏi Tiểu Lý những người bên ngân hàng là ai. Tiểu Lý ghé vào tai cô, trả lời bằng giọng vô cùng thần bí: “Quản lý của ngân hàng bên cạnh, giám đốc điều hành, người còn lại là phó thống đốc của bọn họ… Khụ khụ, em nói cho chị biết nhé, anh chàng phó thống đốc đó mới hai mươi chín tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao, nghe nói còn chưa có bạn gái nữa, không biết có phải là yêu cầu cao quá nên giờ vẫn độc thân không?”
Đối với chuyện này, Thủy Quang chẳng có gì để thảo luận. Ăn được nửa bữa, những người có mặt đã uống hoắc ít hoặc nhiều rượu, bầu không khí đã tốt hơn lúc đầu rất nhiều. Tiểu Lý thoải mái nhìn trái ngó phải, thấy không có ai chúc rượu liền đứng lên nâng ly rượu về phía Phùng Dật, nói: “Phó thống đốc Phùng, tôi kính anh một ly, tôi cạn trước còn anh thì tùy ý nhé! Uống xong tôi còn muốn hỏi anh một chuyện, không biết có được không?”
Phùng Dật cũng khách khí đứng lên, cười nói: “Ngoài hỏi về ba vòng thì đều ok.”
Tiểu Lý cười hi hi, uống hết ly rượu rồi tỏ vẻ nghiêm túc, hỏi: “Xin hỏi Phó thống đốc Phùng, anh đã có người yêu chưa?”
Phùng Dật mỉm cười. “Chưa có.”
“Vậy anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Rất được.” Phùng Dật nói, ngừng một lát, vẻ mặt có chút nuối tiếc. “Nhưng… xin lỗi.”
Tiểu Lý hiểu được ý của Phùng Dật nhưng cũng không quá thất vọng, thực ra cô không hề có ý nghiêm túc, thấy đối phương khéo léo từ chối liền cười hi hi chuyển chủ đề: “Vậy nếu Phó thống đốc Phùng quen biết anh chàng nào chưa kết hôn thì hãy giới thiệu cho tôi nhé, cô gái nhỏ nôn nóng muốn lấy chồng sinh con rồi.”
Lời này khiến cho những người có mặt đều bật cười, còn Phùng Dật thì gật đầu, nói: “Nhất định rồi.”
Die nda nl equ ydo n
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...