Em Đồng Ý Bán Trái Tim Cho Quỷ
CHAP 49: ANH YÊU EM…THỀ CÓ CHÚA…
- hahhahhaha…- Nó đột nhiện ngẫn đầu lên cười,hệt kẻ điên dại…
- thuần Thuần…em sao thế…
- Thuần Thuần,em bình tĩnh lại…
- Thuần…em đừng làm anh sợ
Mặc dù biết được bộ mặt thật của nó,nhưng tình yêu mà,làm sao nó ngừng là có thể ngừng yêu được…Gia Kỳ,Gia bảo và Tử Khiêm nhìn thấy bộ dạng nó bây giờ,trái tim đau hệt như chết…chỉ hận bản thân không có bản lỉnh đem đến hạnh phúc cho nó…Có lẽ tội nghiệt lớn nhất của nó kiếp này là làm cho 3 chàng trai tốt như vậy vì yêu nó mà đau đớn cả đời…
- Thuần Nhi…
- Hahaha…chị…cuối cùng thì em cũng thua chị…cuối cùng thì cái tên Du gọi…vẫn là chị…
- Thuần Nhi…
- Anh…suốt 23 năm qua,anh vẫn nhẫn tâm như thế…trong lòng anh cũng mãi chỉ có chị ta thôi…15 năm trước ũng vậy,trong mắt anh,tuy em giống hệt Đơn Đơn,nhưng trong mắt anh…chỉ có chị ấy…ngày chị ấy chết…anh nguyện dùng cả đời mình lập nên trò chơi này để trả thù cho chị ấy…cả cuộc chơi này…anh không biết bao lần đẩy em vào nguy hiểm…không biết bao lần đẩy em lên giường của người con trai khác…chỉ vì chị ấy…anh nguyện ở cạnh em…coi em là chị ấy…chưa 1 lần đặc em trong lòng…
- Thuần Nhi…nghe anh nói…
- Em không cần nghe…anh lúc nào cũng thích nói lời giả dối…tại sao…ông trời quá tàn nhẫn với tôi…chị ấy quá tàn nhẫn với tôi…anh cũng tàn nhẫn với tôi…tôi làm tất cả…chịu biết bao đau đớn…cuối cùng tôi cũng có thứ mình muốn…anh cũng không phải là của tôi…
- Thuần Nhi…
- Anh đừng gọi tên em…em nói cho anh biết…thực ra món nợ này…em đã quên từ rất lâu rồi…em chỉ muốn giúp anh trả thù cho chị ấy…để anh có thể quên chị ấy…chấp nhận sự thật là chị ấy đã chết…còn người luôn bên cạnh anh…là em…để 1 ngày anh nhìn em…vì em là em…không phải là ai khác…em vì 1 ngày có thể ở bên anh mà đánh đổi mọi thứ…em yêu anh…yêu hơn bất cứ ai…nhưng anh chưa từng nhìn thấy em…Tình yêu thật nhẫn tâm…vì anh…vì tình yêu này…em đã làm mọi thứ…nhưng anh…anh không hề yêu em…1 chút cũng không có…
- Thuần Nhi…không phải vậy…
- Chị…chị thật tàn nhẫn…em đồng ý bán trái tim cho quỷ…đồng ý bán linh hồn cho chị…nhưng chị vẫn không trả anh ấy cho em…xin lỗi mọi người…xin lỗi nhân gian…nơi đây còn gì lưu luyến…
- Không…Thuần Nhi…
- Thuần Thuần
- thuần
- Thuần Thuần…
- Thuần Nhi…đừng mà…
Nó nhắm mắt,để những giọt nước mắt này chảy ngược vào trong,để tình yêu này nằm sâu trong đáy tim…Nhân gian nói đúng…khi yêu 1 người chính là trao cho họ cái quyền làm đau mình…Người nào yêu nhiều hơn…thì trong tình yêu,là người đau khổ hơn…Đánh đổi tất cả chỉ vì 1 ánh nhìn…nhưng căn bản trong tim người đó mình không có chổ…chi bằng đừng tồn tại nữa…
- Vĩnh biệt anh…vĩnh biệt nhân gian này…vĩnh biệt nơi đầy nỗi đau và nước mắt…vĩnh biệt anh…Du…tình yêu của em…- Nó nhìn thấy 1 chiếc xe taxi lao tới,nó lao ra trước xe,tại sao lại không đau,mình chết rồi sao,như vậy thật tốt,nhưng không…máu…đau quá…không phải là đau thể xác mà đau ở tim…Tình yêu của em…anh không còn là quỷ…anh trở thành thiên sứ khi nào thế,anh tung cánh bay lên trời cao…máu,máu nhuộm dưới đất…không…không phải vậy…không muốn vậy…làm ơn…KHÔNG…
- DU…KHÔNG…- Nó ôm chặc lấy thân hình thiên sứ nằm trong tay mình,máu,máu thấm đẩm chiếc váy của nó…không biết đâu là màu đỏ của váy…đâu là máu…nước mắt,cứ rơi,rơi không ngừng trên gương mặt Du,những giọt nuớc mắt thật sự,những giọt nước mắt chảy từ tim…- KHÔNG…DU…ĐỒ NGỐC…TẠI SAO LẠI LÀM VẬY…TẠI SAO…TẠI SAO MUỐN CHẾT THAY EM…
- Đừng khóc Thuần Nhi…anh không muốn nhìn thấy Thuần Nhi khóc…- Du với bàn tay trắng nõn nay đã đẩm máu lên sờ lên má nó,lau đi những giọt nước mắt của nó…
- DU…TẠI SAO LẠI LÀM VẬY…ANH MUỐN CÙNG CHỊ TA RỜI KHỎI EM NHƯ VẬY PHẢI KHÔNG…
- Khờ quá…anh đi đâu được chứ…anh phải này ngày dõi theo bảo vệ Thuần Nhi của anh chứ…Thuần Nhi nhỏ bé không có anh…sẽ bị bắt nạt…Thuần Nhi của anh thật yếu đuối…Thuần Nhi…không thể không có anh đâu mà…
- Đừng…Du…đừng nói nữa…đừng mà…
- Ngoan…Thuần Nhi từ bé cứ hay khóc…Thuần Nhi khóc thì Du sẽ không cho kẹo đâu…sẽ không dẫn Thuần Nhi đi chơi…ngoan…Thuần Nhi nghe lời Du nhất mà…- Nó bây giờ như nhìn thấy Du ngày bé của nó,1 Du lần đầu gặp nhau,1 Du đưa cho nó cái kẹo mút vào 1 buổi chiều đông…bây giờ Du của nó toả sáng…toả sáng như thiên sứ ngày đầu nó gặp mặt…1 thiên sứ có đôi mắt biết cười và nụ cười trong veo như nước…
- Không…DU…ĐỪNG XA THUẦN NHI MÀ THUẦN NHI SẼ KHÔNG CẢI DU NỮA…
- Thuần Nhi ngoan đừng khóc…Du…sẽ…không…rời xa…
- DU…DU ĐỪNG NÓI NỮA…TẠI SAO…TẠI SAO KHÔNG YÊU MÀ CÒN CỨU EM…
- KHÔNG…SAI RỒI…YÊU…ANH YÊU EM…THỀ CÓ CHÚA…
- Anh lại nói dối…
- Không…đây chính là điều thật nhất anh từng nói…15 năm qua đã yêu…bây giờ vẫn yêu…có chết vẫn yêu…
- Anh nói dối…
- Không…
- Anh sao anh không nói là “ đúng” như mọi khi…tại sao…tại sao như vậy…đồ ngốc à…
- Thuần Nhi…yêu anh không…
- Yêu…rất yêu…chưa bao giờ ngừng yêu cả…
- Anh….cũng…rất…yêu…em…- Du của nó không nhìn nó nữa,,toàn thân anh mềm nhũng bàn tay đan vào tay nó không còn sức nữa…không…không thể thế nữa…Du của nó…Du là của 1 mình nó…nó không cho bất cứ ai…kể cả ông…thần chết…
- KHÔNG…DU…TRỜI ƠI…LÀ TÔI SAI…LÀ TÔI…ĐỪNG TRỪNG PHẠT DU…TRỜI ƠI…ĐỪNG CƯỚP DU CỦA TÔI…- tại sao kia chứ bọn nó rõ ràng rất yêu nhau,nhưng lại không ngừng làm khổ nhau…rỏ ràng rất yêu đối phương,nhưng không hề cho đối phương biết…rõ ràng rất hiểu đối phương…nhưng lại không biết đối phương yêu mình hơn ai hết…là trừng phạt…chính là trừng phạt…- LÀM ƠN…GỌI CẤP CỨU ĐI…LÀM ƠN…CỨU DU CỦA TÔI…
Đọc tiếp Em đồng ý bán trái tim cho quỷ – chương 50 (end)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...