Giữa tôi và cậu đã xuất hiện một khoảng cách nhất định ....._________________________________Tôi và cậu ta đã từng đi chung xe đến trường nhưng kể từ ngày tôi bệnh đến nay.
Ngoài hôm kia cậu có đến thăm tôi thì mấy ngày sau hoàn toàn mất dạng.
Tôi chỉ thấy cậu ta ở trong lớp, còn lại hầu như biến mất không tung tích .Khoảng cách giữa chúng tôi không còn thân thiết nữa mà có sự xa cách dần .Cậu chủ động đưa ra đề nghị này :"Này , Đồng Nhan , tôi đã quyết định rồi , tôi sẽ tự học thật tốt.
Cậu không kèm tôi học nữa , thời gian qua cũng cám ơn cậu nhiều.
Lát nữa , tôi sẽ đãi cậu một bữa ăn hậu hĩnh.
À mà chút nữa tôi sẽ giới thiệu một người cho cậu biết "Khi nghe cậu ta nói thế tôi cảm thấy rất buồn.
Cậu ta chấm dứt , tôi cũng chẳng còn cơ hội nhiều gặp cậu ta nữa.
Tôi cúi đầu giả vờ đọc sách :" Ừ , không thích học nữa thì tự cố gắng.
Tôi không gặp người không quen ""Không được , cậu phải đi.
Người này rất đặc biệt với tôi.
Tôi chỉ giới thiệu với cậu đầu tiên thôi "Tôi thở dài :" Thôi được.
Hẹn địa điểm đi , sau giờ học tôi đến "Cậu vui vẻ :" Được , tôi sẽ nhắn địa điểm cho cậu "Sau giờ học , tôi phải đi theo hướng dẫn đee tìm đến nơi cậu ta hẹn.
Tôi thắc mắc , rốt cuộc là ai mà bắt tôi phải gặp mới được .Tới đúng nơi hẹn , tôi vào quán đánh mắt tìm người.
Tôi dừng ánh mắt ngay tại bàn trong góc .Thì ra cậu ta hào hứng đến thế đều có lí do cả.
Người ngồi đối diện cậu chẳng ai khác chính là cô gái Giang Hạ kia .Lòng tôi chùng xuống có hơi do dự không muốn thấy cô ta.
Cuối cùng tôi gạt hết suy nghĩ , vẫn bước đến chỗ họ .Trần Hàn thấy tôi liền kéo ghế ra cho tôi , tôi gật đầu cám ơn.
Gương mặt cậu có vẻ rất hào hứng , nhanh chóng giới thiệu người ngồi trước mặt tôi :"Cô ấy là Giang Ánh , học sinh mới đến lớp ta.
Chắc cậu cũng quen rồi ""Ừ , tôi biết ""Thật ra , chúng tôi đang quen nhau.
Cậu là bạn thân nhất với tôi nên tôi nghĩ giới thiệu với cậu trước "Tôi nhìn cô ta chẳng hứng thú quan tâm lắm , hỏi ngược lại cậu :" Sao cậu không giới thiệu với gia đình cậu , giới thiệu với tôi trước làm gì "Cậu ta cười , ánh mắt có vẻ cưng chiều nhìn cô ta :" Mình đợi vài hôm nữa sẽ dẫn cậu ấy đến nhà mình "Cô ta thấy tôi không hào hứng lắm liền nở nụ cười tươi với tôi :"Chúng mình chung lớp với nhau , tôi rất hâm mộ cậu.
Mong cậu sau này giúp đỡ nhau nha "Khoé miệng tôi nhếch lên tạo một nụ cười nhẹ :" Không dám , tôi không quen giúp đỡ người lạ mà không có lợi ích gì cho tôi "Cô ta nghe thế liền cảm thấy cứng họng , vẻ mặt lúng túng nhìn sang Trần Hàn cầu cứu.
Cậu ta đương nhiên ý thức được lời nói của tôi , cũng chẳng phản bác gì , vỗ vai động viên cô ta :"Cô ấy không hay giúp đỡ người khác nên chuyện này cũng không thể ép"Cô ta tỏ vẻ hiểu chuyện gật đầu , nhìn tôi với ánh mắt chịu tủi nhục :"Xin lỗi cậu , tôi sẽ chú ý ""Ừ , xong chưa tôi đi đây "Trần Hàn nhíu mày nhìn tôi :" Tôi mời cậu dùng bữa còn chưa dọn món lên mà "Tôi đứng dậy , nhìn họ bình thản nói :" Tôi không thích phá đám bữa tối của hai người.
Tôi có chuyện đi trước đây "Tôi bước nhanh ra cửa quán , chẳng quay đầu nhìn lại.
Tôi ngước mắt nhìn lên bầu trời , hơi nước mắt cũng vì vậy mà biến mất.
Hoàng hôn dần xuống núi rồi nhưng tâm trạng rối bời của tôi lại không muốn về nhà lúc này .Tôi đi dọc trên vỉa hè , đến trạm xe bus.
Bình thường , tôi được người đưa đón nên cũng chưa bao giờ đi xe bus cả.
Tôi từng nghe một câu nói của Lạc Ân nói :'Khi nào tâm trạng không vui hãy thử đi một chuyến xe bus có thể làm tâm trạng bạn thoải mái hơn 'Tôi theo dòng người bước lên xe.
Tôi ngồi tận hai tiếng đồng hồ , quan sát cả những chuyển đổi của khung cảnh.
Tâm trạng tôi trở nên bình ổn và thoải mái.
Ngắm cảnh đêm thành phố thật ra cũng có nhiều cái hay và thú vị .Tôi xuống xe , đi bộ ngang qua một cửa hàng giày.
Một đôi giày cao gót của nhãn hàng Christian Louboutin được trưng trên kệ nhìn rất vừa mắt tôi , tôi suy nghĩ rồi quyết định mua nó .Tôi cầm túi giày trên tay , quay đầu bước đi.
Bước chân tôi khựng lại bên một con hẽm kế bên cửa hàng.
Tôi nghe thấy tiếng la của ai đó.
Tôi tò mò đi vào trong ngõ hẽm , vừa đi tôi vừa nghe rõ câu nói của người đó :"Mày ....khô..ông ...!được đánh tao.
Ba tao sẽ không tha cho mày ...đồ chó .."Một giọng nói khác vang lên , có vẻ đang khinh miệt lời nói của người kia :" Mày xem giờ đã ra cái dạng gì rồi mà ở đó lên mặt.
Tưởng mình còn là thiên kim cao quý sao ""Mày im miệng ....mày biết cái gì ...""Haha , ai bây giờ chẳng biết nhà họ Đường mới nhận lại đứa con ruột.
Đứa con rơi như mày giờ bị đuổi ra khỏi nhà , xem coi đàn em mày bây giờ còn không dám vác mặt tới ""..Im miệng ...im miệng hết đi""Hôm nay , tao xem mày còn có thái độ kênh kiệu lên mặt với tụi tao nữa không ""Á ..đồ khốn ...á..cứu, cứu "" Không phải bình thường thích hành hạ tụi tao lắm sao.
Sao hôm nay , thử đổi vai hài lòng chứ ""Á ..buông ra , cứu tôi với ..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...