Mộc Tiêu cố ý đến dưới tòa nhà công ty Giang thị sớm hơn nửa giờ.
Cô không có lên kế hoạch kỹ càng. Hôm nay tạm thời đi đến đây chút, lỡ như cô vận khí tốt gặp được Giang Cận, cũng có thể mượn cơ hội này gây ấn tượng một chút, mở đường cho sau này.
Chỉ đáng tiếc là sự thật đã chứng minh, dù có bàn tính tốt đến đâu thì cũng không thể ngăn được hiện thực trượt xuống vực sâu không thể vãn hồi.
Một công ty lớn như Giang thị, tuy lúc này là buổi chiều nhưng vẫn đông người. Mộc Tiêu chọn một vị trí có ánh sáng tốt để ngồi xuống, cố tình để cho ánh hoàng hôn chiếu lên người cô một vầng ánh sáng nhạt. Sau đó cô đặt túi xách lên trên đầu gối, làm ra vẻ đang đợi người. Ánh mắt cô toát ra vài phần hồn nhiên, còn có chút mất mát không dễ phát hiện.
Thiếu nữ ngây thơ nhà bên mới tới một chỗ xa lạ, chắc là sẽ biểu hiện ra một chút bỡ ngỡ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu ngồi đúng chỗ sáng, lại thêm vẻ bề ngoài thực sự xinh đẹp, khiến cho nhiều người đàn ông đi ngang qua thường xuyên quay đầu lại nhìn cô.
Cô có chút e thẹn mà cười với bọn họ.
Sau đó lập tức có người lại đây hỏi cô có chuyện gì.
Mộc Tiêu nhỏ giọng nói: “Em chờ một người bạn.”
Người nọ thực tích cực mà bày tỏ: “Người đó ở bộ phận nào, tên là gì vậy? Anh giúp em đi gọi một chút, cũng sắp đến giờ tan làm rồi.”
Mộc Tiêu dư quang nhìn qua, còn chưa nhìn thấy bóng dáng Giang Cận, cô hơi xua tay: “Không cần đâu, em chờ một chút thôi.”
Người nọ nói: “Không sao đâu…”
Người nọ nói còn chưa dứt lời liền đột nhiên im bặt. Mộc Tiêu giương mắt nhìn về phía sau anh ta.
Một người đàn ông anh tuấn mặc áo vest giày da đang từ từ bước xuống cầu thang, theo sau anh là đội thư ký giỏi giang. Thoạt nhìn, khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Nhanh như vậy liền phải diễn kịch với đối phương sao?
Mộc Tiêu bỗng nhiên có chút khẩn trương.
Bất kỳ ai đối mặt với lĩnh vực mình không quen thuộc đều sẽ có một chút thấp thỏm. Mộc Tiêu ban đầu tiếp nhận các vụ việc phần lớn đều là loại hình treo tra nam lên đánh. Đối với chuyện thực sự đi quyến rũ một người đàn ông thì cô chả có kinh nghiệm gì cả.
Cũng may cô đã xem qua nhiều bộ phim truyền hình Hàn Quốc, cho nên tri thức lý luận cũng phong phú.
Suy nghĩ được vài giây thì Giang Cận đã sắp đi đến trước mặt cô.
Lúc này, Mộc Tiêu cầm túi xách đứng lên khỏi ghế sô pha như thể vừa nhìn thấy người nào đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu không tính toán làm loại chuyện ngu ngốc như va chạm vào loan giá (1). Cô chỉ định để lại bóng dáng của mình trong mắt Giang Cận tại thời điểm gặp thoáng qua.
(1) loan giá: xe của vua đi.
Nếu Giang Cận có hứng thú đối với loại hình mẫu này thì nhất định sẽ biểu hiện ra một chút.
Cho dù anh có che giấu cảm xúc, người khác không dễ phát hiện, nhưng tuyệt đối không thể trốn khỏi đôi mắt của Mộc Tiêu. Bởi vì cô là hoạ bì, nghiên cứu thần thái của con người chính là bài tập cả đời của cô.
Năm bước, bốn bước, ba bước…
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh tựa hồ không còn nữa. Mộc Tiêu nuốt nước miếng, rũ đôi mắt xuống.
Đúng lúc này, có một người đàn ông vội vã chạy tới. Trong lòng ngực anh ta ôm một chồng văn kiện, vừa chạy vừa gọi: “Giang tổng, Giang tổng chờ một chút!”
Có lẽ là do chạy quá vội nên anh ta không chú ý tới người phụ nữ đứng ở đối diện nên đã đâm sầm vào.
Đau quá.
Đây là phản ứng đầu tiên sau khi ý thức của Mộc Tiêu hồi phục lại.
Xung quanh có vẻ hơi ồn ào, đầu óc Mộc Tiêu bị choáng váng. Sau khi cô mở mắt ra, phải mất mấy giây sau mới có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mặt.
Có người đứng ở trước mặt cô thăm hỏi: “Cô gái, cô có sao không?”
Hóa ra cô còn nằm trên mặt đất.
Bên tai Mộc Tiêu nổ vang. Cô xoa trán, cảm giác bản thân có một vạn lời nói không văn minh muốn tuôn ra. Nhưng thật bất đắc dĩ, cô phải tiếp tục duy trì hình tượng thỏ con Khương Vi.
Lúc này cũng không thể trông cậy được vào chuyện Giang Cận động tâm.
Cô bị quăng ngã thành cái bộ dạng hình chữ X này, phỏng chừng ở trong lòng Giang Cận cũng không để lại ấn tượng tốt gì với cô.
Thật là xuất sư bất lợi (2), cô phải về nhà đổi khuôn mặt để tái chiến mới được.
(2) xuất sư bất lợi: bất lợi ngay từ đầu, vừa xuất binh đã gặp bất lợi.
Đúng lúc này, bên tai cô có chút hơi ngứa, còn có hơi thở ấm áp. Cô đưa mắt nhìn qua thì thấy đó là một con chó con lông mượt. Bộ lông mềm mại của nó cọ vào sườn mặt cô.
Hình như là chó con của Giang tổng.
Đôi mắt đen lúng liếng của nó nhìn cô, nghiêng nghiêng đầu. Sau đó nó tiến lên một hai bước, tìm một cái tư thế thoải mái nhất rồi nằm yên.
Mộc Tiêu một tay chống đỡ mặt đất, cẩn thận nhích qua một bên, chuẩn bị đứng lên. Trong phòng tuy rằng đã bật điều hòa, nhưng sàn đá cẩm thạch vẫn lạnh lẽo làm cho tay cô chợt run lên.
Đúng lúc này, có một bàn tay thon dài trắng trẻo đưa ra trước mặt cô.
Mộc Tiêu ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt của Giang Cận.
Ánh mắt anh vẫn luôn không mang theo độ ấm, thâm thúy sâu xa không thể đoán được.
Cô vô thức đưa tay ra. Giang Cận liền nhẹ nhàng nắm lấy rồi kéo cô đứng lên.
Hàng cúc áo kim loại trên cổ tay áo vest của anh nhìn qua tinh xảo mà lạnh băng. Nhưng độ ấm trên tay anh lại cực kỳ dễ chịu, khiến cho Mộc Tiêu tự dưng có chút quyến luyến khi buông tay ra.
Cô nhận thấy bản thân suýt nữa thất thố (3), hơi hít cái mũi một chút.
(3) thất thố: sơ suất, sai phạm, thiếu giữ gìn ý tứ trong hành vi hoặc nói năng.
Thật con mẹ nó đau.
Nhân viên hồ sơ lỗ mãng hấp tấp kia đã sắp lấy cái chết tạ tội: “Giang tổng, xin, xin lỗi! Tôi tôi tôi không phải cố ý.”
Giang Cận đút tay vào túi quần tây, hơi nâng mí mắt. Tuy rằng anh không mở miệng, nhưng ai nấy cũng đều nhận thấy được giờ phút này tâm trạng anh đang không vui.
Cái người nhân viên hồ sơ này làm việc vặt lỗ mãng đã không phải ngày một ngày hai, không phải hất đổ cà phê thì cũng là làm ngã ghế. Bởi vì năng lực công tác của anh ta tốt nên Giang tổng ngày thường mắt nhắm mắt mở, cũng không hỏi đến.
Nhưng hôm nay, mọi người rõ ràng cảm giác được nhiệt độ quanh người Giang tổng đột ngột giảm xuống.
Mà tất cả nguyên nhân của chuyện này hình như là vì người phụ nữ kia.
Cô ấy trông còn rất trẻ, chắc chỉ tầm 24-25 tuổi, mặc một chiếc áo khoác màu sáng và cầm một túi xách nhỏ. Giờ phút này chắc là bởi vì bị đâm ngã đau quá, nên hốc mắt cô sắp hơi đỏ lên, lại nỗ lực kìm nén, trông cô càng hiện lên vẻ yếu đuối đáng thương.
Nhóm nhân viên nam lập tức nảy sinh ý muốn bảo vệ. Nhóm nhân viên nữ thì đấm ngực, âm thầm đau lòng mắng bản thân không đi con đường này sớm hơn, để tiểu hồ ly tinh nhanh chân đến trước.
Giang Cận lúc này mở miệng: “Suy nghĩ cho kỹ, nên xin lỗi với ai.”
“Vâng vâng vâng,” Người nhân viên hồ sơ lại vội vàng quay sang phía Mộc Tiêu, cúi đầu thật sâu, “Dạ… Tôi thực xin lỗi cô. Nếu cô cần đi bệnh viện, tôi sẽ chi trả tiền thuốc men.”
Mặc dù cả người Mộc Tiêu đều đau đớn, nhưng cô vẫn chuyên nghiệp mà phát huy kỹ thuật diễn. Cô xua xua tay, lùi về sau một bước: “Không, không cần, tôi không sao hết.”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dễ nghe, làm người nhân viên hồ sơ nghe đến ngây ngẩn cả người, ngơ ngác mà nhìn cô.
Lúc này, tổng giám đốc của bọn họ dường như lại có điểm bất mãn khác. Anh tiến về phía trước vài bước, nhìn như không chút để ý, lại vừa lúc đứng cách giữa hai người.
“Đi bệnh viện, tôi dẫn cô đi.” Anh nói.
-
Tại bệnh viện hạng ba của thành phố.
Mộc Tiêu ngồi trên hành lang dài chờ gọi tên, đứng bên cạnh cô là một nữ thư ký. Giang Cận một mình đứng ở cách đó không xa, chỉ để lại cho cô một bên sườn mặt cương nghị. Ánh hoàng hôn xuyên qua cửa kính, đem bóng dáng của anh kéo ra thật dài.
Thật là cảnh đẹp ý vui.
Trách không được người đi ngang qua đều liên tục nhìn về phía anh.
“Cô Khương có muốn uống nước ấm không?”
Người thư ký đeo kính không gọng, trên mặt tươi cười vô cùng ân cần. Mộc Tiêu lễ phép mà lắc đầu: “Không cần, cảm ơn, kỳ thật tôi ngã không bị thương.”
Thư ký vẫn mỉm cười lịch sự: “Vẫn nên kiểm tra một chút đi. Công ty chúng tôi lần trước có một nhân viên ngã từ trên cầu thang xuống. Lúc đó còn đứng dậy phủi mông trở về nhà, kết quả đêm đó bị chảy máu nội tạng, trực tiếp đưa đi cấp cứu.”
Mộc Tiêu: “…”
Này… đáng sợ như vậy sao?
Thời điểm hai người nói chuyện với nhau, Giang Cận như có như không mà nhìn thoáng qua bọn họ, tựa hồ muốn nói “cô dám đi thử xem”. Vì thế Mộc Tiêu ngoan ngoãn ngồi yên.
“Số 33, Khương Vi.”
Nghe được tên của mình, Mộc Tiêu đứng lên đi đến phòng khám bệnh. Khi cô đi ngang qua bên người Giang Cận, anh nhẹ nhàng gật đầu với cô.
Mộc Tiêu mỉm cười đáp lại. Cô thầm nghĩ, thoạt nhìn Giang Cận đối với “Khương Vi” có ấn tượng rất tốt, chắc là thích hình mẫu trong sáng đáng thương.
Cô đặt cược đúng rồi.
Cứ theo tiến độ này, cô sẽ sớm có thể xác định được hình mẫu ngoại hình mà Giang Cận thích.
Mộc Tiêu mới vừa ngồi xuống ở trong phòng khám, cô còn chưa có mở miệng, liền nhận thấy ánh sáng ở chỗ cửa tối sầm lại. Cô theo bản năng ngước mắt nhìn qua, liền nhìn thấy người đàn ông có thân hình cao lớn bước chân đi vào. Bác sĩ đẩy kính lão: “Người trẻ tuổi à, xếp hàng bên ngoài nha…”
Giang Cận kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Mộc Tiêu, bình thản nói: “Tôi là người nhà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...