Em Đến Vào Ánh Nắng Mùa Hạ
Trong phòng ngủ của Từ Y Vân có một căn phòng riêng nằm bên phía đối diện cửa sổ, đó là một căn phòng bí mật mà bà ngoại đã âm thầm cho người xây nên dành tặng cho đứa cháu Từ Y Vân vào lúc tài năng hội hoạ của cô được bộc lộ.
Từ Y Vân bước đến mở cửa phòng "bí mật" ấy, bên trong chứa toàn bộ những bức tranh vẽ của cô, từ tranh sơn dầu cho đến tranh cát hay là tranh chì, tất cả đều được treo và sắp xếp ở trong căn phòng này.
Từ Y Vân ngồi vào chiếc ghế, trước mặt cô là giá đỡ tranh và một tờ giấy trắng, bên cạnh là dụng cụ vẽ và bảng màu nằm không gọn gàng cho lắm.
Cô cầm lên cây cọ vẽ, muốn phát hoạ lên giấy những nét vẽ đầu tiên.
Không sai, Từ Y Vân đang muốn vẽ lại dáng vẻ của Chu Quang Viễn.
Cô dùng mười giây đầu nhắm mắt lại để hồi tưởng lại dáng vẻ của anh, làn da của anh, ánh mắt của anh và cả đôi môi mỏng bạc tình kia.
Từng cử chỉ cô chạm vào anh, từng ánh mắt và xúc giác cả hai giao nhau tê rần lên từng lỗ chân lông trên cơ thể.
Ánh mát của Chu Quang Viễn có nét gì đó rất nặng nề, là ánh mắt của người từng trãi qua sóng gió, từng trãi qua rất nhiều chuyện.
Ánh mắt ấy phức tạp lắm, ánh mắt ấy anh nhìn Từ Y Vân cô mang rất nhiều lời muốn nói nhưng lại kết thúc bằng một cái chớp mi.
Lúc đó Từ Y Vân thật sự muốn hỏi Chu Quang Viễn những năm tháng trước khi cô gặp anh thì anh có sống tốt không? Nhưng rồi lại thôi, vì nếu mà sống tốt thì anh lại chẳng thể mang một ánh mắt như thế đâu.
Mười giây kết thúc, Từ Y Vân mở mắt ra, lần này cô muốn vẽ Chu Quang Viễn bằng màu sơn dầu, cô muốn tô điểm lên cho anh dáng vẻ của màu sắc chứ không phải đơn thuần là những nét chì đen trông lạc lõng kia.
Bật bài nhạc giao hưởng của Beethoven lên, từng nét vẽ của Từ Y Vân không nhanh cũng không chậm nhưng lại giống với tốc độ của dòng nước suối chạy dọc theo ven bờ.
Những nét vẽ giao nhau giống như làn nước suối va vào đá rồi lại trôi tuột theo cơn dốc lao thẳng xuống.
Cho đến khi bức tranh chỉ còn vẽ thêm đôi môi nữa là hoàn thành thì Từ Y Vân lại không vẽ tiếp nữa.
Cô bạo dạng muốn được chạm vào đôi môi của anh một lần để có thể hình dung chân thực nhất sự mềm mại của nó, hình dung rõ nét từng cảm giác mà đôi môi ấy mang lại.
Từ Y Vân không biết là dư vị mà nụ hôn của Chu Quang Viễn dành cho cô có ngọt ngào như kẹo mút không? Hay là ngọt liệm như mật ong trên tổ.
Tất cả những sự tò mò ấy Từ Y Vân đặt hết trên người Chu Quang Viễn, là cảm giác tò mò của sự trưởng thành khám phá trái cấm trong vừa địa đàng mang theo sự khao khát của tuổi trẻ nổi loạn.
Hai mươi ba tuổi, cái tuổi có thể nói là vượt qua sự nổi loạn của thiếu niên rồi nhưng một cô bé chưa từng thử "trái cấm" ấy lại cực kỳ hứng thú với chuyện được giải phóng linh hồn.
Từ Y Vân muốn rằng "trái cấm" đi vào nghệ thuật tranh vẽ mang một giá trị chữa lành hơn là vô tri trong từng nét vẽ.
Người cần được chữa lành ở đây chính là Chu Quang Viễn, ánh mắt của anh cho Từ Y Vân cảm thấy bên trong cốt lõi anh bị tổn thương rất nặng nề.
Nhất là chiếc nhẫn được cất kỹ trong một góc của ngăn kéo bàn, đó là một chiếc nhẫn nữ.
Từ Y Vân cô là một người rất nhạy cảm, tận sâu bên trong cô là một tấm thuỷ tinh mỏng rất dễ bị phá vỡ.
Đêm qua nhìn thấy chiếc nhẫn ấy thì cô cũng phần nào hiểu được vì sao Chu Quang Viễn lại độc thân một thời gian dài.
Gác cọ vẽ lên đế, Từ Y Vân bỗng nhớ ra một người có thể giúp cô biết về quá khứ của Chu Quang Viễn.
Đêm nay là một đêm rất dài đối với Từ Y Vân, cô mang trong tâm trí hình bóng của Chu Quang Viễn mà mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ ấy Từ Y Vân nghe văng vẳng bên tai giọng nói của Chu Quang Viễn gọi tên cô.
"Y Vân".
Cô mơ thấy bờ môi anh thốt ra câu nói: "Tò mò quá không tốt đâu!"
Giọng nói khàn khàn trầm ấm lại pha một chút giọng điệu đùa cợt bên tai Từ Y Vân.
Bàn tay anh chạm vào hong của cô nhẹ nhàng vuốt ve từ từ dời vị trí cao lên.
Gương mặt của anh trước mắt cô vừa mờ ảo mà vừa chân thật đến mức cô không phân biệt được là mơ hay là thật.
Từ Y Vân cảm thấy từng tất da thịt của mình được bàn tay có vết chai sạn mang chút sần sùi anh chạm qua đều như bị điện giật tê rần lên.
Anh thì thầm nhỏ vào tai cô, hai người đang tiếp xúc ở một khoảng rất gần.
Hình như đó là một loại cảm giác! Đột nhiên.
Từ Y Vân giật mình tỉnh giấc, máy điều hoà bật ở nhiệt độ hai mươi lăm nhưng lưng của cô ướt sẫm.
Lúc này Từ Y Vân mới nhận thức được cô vừa trãi qua một giấc mộng xuân.
Quả nhiên như câu nói ngày nghĩ gì đêm mơ đó, Từ Y Vân khẽ thở dài đứng lên đi đến cạnh cửa sổ mở rèm ra.
Đồng hồ trên bàn đã điểm bảy giờ sáng, ánh nắng ban mai không còn được tấm rèm cản trở đã trực tiếp rọi vào phòng của Từ Y Vân..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...