Em đến là để ôm anh

Vân Chức chịu dày vò tới chiều ngày thứ tư thì cuối cùng cũng đã đến khi sự kiện chính thức được bắt đầu.
 
Khoa hàng không có lịch sử lâu đời ở Thanh Đại, với vô số những nghiên cứu trọng điểm vươn đến cấp quốc gia, lại thêm có rất nhiều tên tuổi tai to mặt lớn thần kỳ trong lĩnh vực này nên luôn được coi trọng, không thiếu tiền, càng chịu chi tiền hơn, một sự kiện của đoàn khoa thôi mà đã vung tiền để tổ chức như một hội nghị thượng đỉnh quốc tế.
 
Sự kiện được diễn ra vào lúc 2h30 chiều, chưa đến hai giờ Vân Chức và những sinh viên nữ chịu trách nhiệm phần tiếp đón khách mời đã chuẩn bị trang điểm, cuối cùng là tập dợt lại một lần nữa theo lịch trình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi người phụ trách đi lên trước nói chuyện thì phía dưới có người nhỏ giọng bàn luận: “Các cậu xem, sắc mặt của cô nghiêm nghị như vậy, tớ có cảm giác có lẽ Tần thị không chỉ có mỗi Tần Chấn xuất hiện đâu.”
 
“Uy quyền của Tần Chấn cũng đã đủ nặng kí rồi, nếu không thì còn có thể là ai nữa.” Người trả lời lại cũng là khoa hàng không, nên rất hiểu tình hình đế chế sản nghiệp thuộc về Tần thị, cô ấy nói với giọng rất bất an, “Tần Nghiên Bắc dù sao cũng không thể đến? Cái vị thái tử gia đó ai mà tiếp đãi cho nỗi?”
 
Còn chưa đợi họ tám được mấy câu đã bị tiếng hét của người phụ trách cắt ngang, chúng ta phải thực hiện nghiêm túc công việc tiếp đãi chu đáo trong hôm nay.
 
Hai người lè lưỡi nhìn nhau rồi nháy mắt với mọi người, ý bảo họ quả nhiên không đoán sai, tuyệt đối có một vị khách mời đặc biệt đến dự hôm nay, nếu không thì cũng chẳng đến mức như vậy.
 
Sau khi giải tán, trên đường đi đến những khu vực được chia ra để phụ trách, Đường Dao khen ngợi nhan sắc khi đã trang điểm của Vân Chức, cô huýt cánh tay vào người Vân Chức, tò mò hỏi: “Chức Chức, bây giờ cậu cũng coi như là đã có thể tiếp xúc với tình báo số 1 rồi, có tin tức gì không, Tần Nghiên Bắc có đến không?”
 
Vân Chức hơi khựng lại rồi lắc đầu: “….Không có tin tức gì của anh ấy, nhưng tớ đoán là anh ấy sẽ không đến, kiểu sự kiện như này chắc chắn là anh ấy không thích mà cũng không có hứng thú.”
 
Nói xong cô cúi đầu xuống nhìn chiếc sườn xám màu hồng nhạt cô đang mặc trên người, dù đã một ngày kể từ hôm cô nhận được tin nhắn của trợ lý Tần Nghiên Bắc, nhưng cô vẫn không thể hiểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau tự nhiên lại nhắc đến sườn sám, còn nhấn mạnh là anh rất ghét cái này, cô cũng đâu có mặt nó rồi chạy đến trước mặt anh đâu.
 
Đường Dao tò mò một chút thì mỗi thứ biết được một chút, cô khoác tay với Vân Chức rồi tiếp tục nói: “Lần này trường cũng tốn không ít công sức rồi, hi vọng thái tử gia này có thể tới, nghe nói hôm qua còn đặc biệt gửi thư mời và các tài liệu liên quan đến. Ngay cả sân khấu, bao gồm cả hình ảnh chúng ta tập dợt cũng để vào trong, tớ thấy bên đoàn trường ít nhiều cũng có hơi ngây thơ rồi, nếu mà Tần Nghiên Bắc có thể bị cảm động bởi những thứ này thì cũng quá kì quặc rồi. Cơ bản là chẳng có gì có thể thu hút được anh ta.”
 
Vân Chức ngơ ngác, đoán chừng là bức ảnh đã chụp trúng cô nên bị Tần Nghiên Bắc nhìn thấy rồi.
 
Cô đã có thể tưởng tượng ra phản ứng cau mày của anh lúc đó, thái tử gia cảm thấy phiền tới mức độ nào rồi mới bảo trợ lý phải đi nói với cô một tiếng.
 
Vân Chức níu chặt góc váy, khó tránh khỏi chút hoài nghi.
 
…..Trông khó coi đến vậy sao?
 
Dù cách một chiếc điện thoại mà cũng bị ghét bỏ nữa.
 
May mà hôm nay Tần Nghiên Bắc không đến, Đường Dao nói câu đó cô cũng thấy có lý, Thanh Đại thật sự không có thứ gì có thể thu hút được anh.
 
Vân Chức và Đường Dao được chia đứng cùng một khu, tiếp đón đầu tiên ở sảnh lớn trước hội trường, công việc này nặng hơn.
 
Nhân lúc tạm thời chưa có người đến, Vân Chức kéo Đường Dao ra phía sau tấm màn cách đó không xa rồi gọi điện thoại video cho nhân viên bán hàng trong phòng tranh, họ muốn kiểm tra tình hình của Nhạn Nhạn một hút.
 
Chú mèo đã ốm đi rất nhiều sau khi bị thương, cả ngày đều nhõng nhẽo muốn được yêu thương, mà mấy ngày nay Vân Chức bận rộn ở trường nên căn bản là không có thời gian để qua đó thăm nó.
 
Trong màn hình, chú mèo nhỏ còn đang làm nũng, quay đầu qua một bên không chịu cho nhìn, rõ ràng là đang giận dỗi.

 
Vân Chức bất lực dỗ dành vài câu nó mới nể mặt cô một chút, ậm ừ meo meo vài tiếng.
 
Dù sao thời gian cũng có hạn, không tiện để nói nhiều, nên vội vội vàng vàng cúp máy.
 
Vân Chức nhớ nhung Nhạn Nhạn, trong lòng khó tránh hơi buồn bã, cố gắng xoa dịu một chút rồi nói với Đường Dao: “Ba, bốn ngày không gặp Nhạn Nhạn rồi, khó trách nó giận dỗi rồi. Tớ lại không có cách nào nói cho nó hiểu là tớ cũng rất nhớ nó. Nếu không phải bên trường không thể rời đi thì tớ sớm đã đi qua đó ở cùng nó rồi.”
 
Giọng nói của Vân Chức không lớn, cộng thêm hội trường có hơi lạnh lẽo, mà chiếc sườn xám cô đang mặc lại mỏng nên ít nhiều trong giọng nói của cô có chút âm mũi, nghe như thể đang nức nở.
 
Khu vực cạnh cổng được bao phủ bởi nhiều lớp rèm dày, giữa mỗi lớp có để các loại trái cây và nước giải khát phục vụ cho sự kiện, lớp trong cùng dẫn đến cửa hông của khán phòng.
 
Các đồ ăn thức uống đã được trưng lên trước tiên, bây giờ khắp bốn góc đều im lặng, khác xa sự ồn ào huyên náo ở bên ngoài, Vân Chức không bao giờ ngờ được đằng sau những tấm màn đó còn có người.
 
Người đàn ông mặc vest màu đen trông nghiêm nghị, trên đôi chân còn phủ lên một tấm chăn, đang ngồi trên chiếc xe lăn, ánh mắt lười biếng hơi cúi xuống, tay đặt lên trên đầu gối, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ từng nhịp không theo quy tắc nào.
 
Mãi cho đến khi anh nghe thấy Vân Chức hơi nấc lên khi nói chuyên, động tác anh đột nhiên khựng lại, không khí xung quanh cũng như thể bị ngưng đọng.
 
Tần Nghiên Bắc đương nhiên không phải rảnh rỗi mà muốn đến Thanh Đại tham gia cái sự kiện nhàm chán vô nghĩa này, đơn giản là vì hôm nay anh có chút thời gian muốn quay về trường thăm trường mà thôi.
 
Không muốn đi cửa chính vì không thích bị một đám người vây quanh nịnh hót, anh không thông báo với ai mà đi vào từ cửa bên hông. Nhưng chỉ là để tránh phiền phức, chứ anh không hề biết khu vực đón khách này là do Vân Chức chịu trách nhiệm.
 
Người phụ nữ chỉ vì để giành lấy sự quan tâm của anh mà cũng dám cắn rách môi mình như vậy, không đến phiền anh thì không phải càng tốt hay sao, có gì mà anh phải để tâm chứ.
 
Đôi lông mày và mắt của Tần Nghiên Bắc đã cứ nghiêm chặt lại cả bốn ngày, chiếc xe lăn di chuyển được một chút thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng như thói quen của Vân Chức.
 
Đợi đến khi anh đi lại gần thì từng câu từng chữ tỏ tình chân thành sướt mướt của cô đó đã len lỏi lọt vào tai anh.
 
Vân Chức còn đang nói: “Nhạn Nhạn di chuyển không tiện, nhất định cảm xúc sẽ yếu ớt hơn, cần phải được dỗ dành, đợi hôm nay kết thúc tớ sẽ đi thẳng qua đó xem nó chứ không quay về kí túc xá đâu.”
 
Giọng nói của người phụ nữ trong trẻo, nhẹ nhàng, cộng thêm sự đau lòng khóc không thành tiếng, chỉ số nhung nhớ như bị kéo căng ra.
 
Khóe mắt của Tần Nghiên Bắc hơi giật giật, anh bất giác nắm chặt thanh gác xe lăn, nhiệt độ trong lòng bàn tay dần dần tăng cao.
 
…Lại âm thầm gọi anh là Nghiên Nghiên, sao khi ở trước mặt anh thì không bao giờ dám gọi hả!
 
Ở trước mặt anh thì làm bộ thận trọng ngoan ngoãn, khi ở trước mặt người khác thì lại bạo gan tùy tiện tỏ tình, hoàn toàn không biết nhục, chỉ thiếu điều muốn dán ba chữ em thích anh lên trên mặt nữa thôi.
 
Trong bóng tối, yết hầu Tần Nghiên Bắc khẽ động, chiếc cúc áo cài hơi chặt khiến anh khó thở nên anh đưa tay lên nới lỏng chiếc cà vạt ra, rồi lại cởi một cúc áo. Anh ngẩng đầu lên nhìn qua tấm màn đang chắn Vân Chức, ánh mắt rất thâm sâu.
 
Vân Chức còn muốn nói gì đó nhưng có người bên ngoài đang gọi họ: “Sinh viên phụ trách bên này đâu rồi? Mau ra đây xem! Phải làm việc rồi!”
 
Đường Dao vội vàng đẩy Vân Chức ra, đợi đến khi họ chạy ra khỏi tấm màn, hòa vào đám đông rồi cô mới nhớ ra gì đó rồi hỏi Vân Chức: “Cậu đến thăm Nhạn Nhạn, vậy bên khu Nam Sơn thì làm sao, hôm nay có đi nữa không?”
 
Vân Chức hơi do dự mấy giây rồi mới quyết định: “….Thái tử gia cũng đâu có cần phải dỗ dành, cứ xếp vị trí sau đi, tạm thời không quan tâm anh ấy được.”
 

Không biết làm sao Đường Dao lại đột nhiên muốn bật cười..
 
Một thái tử của Tần gia vênh vang hóng hách trước giờ không đặt ai vào mắt, chỉ e rằng sẽ không bao giờ tưởng tượng được trong mắt Vân Chức mình lại bị đặt ở sau một con mèo.
 
Vân Chức dũi cho thẳng thớm lại chiếc quần của bộ sườn xám rồi đứng đúng vị trí của mình, cô giữ nguyên nụ cười đạt tiêu chuẩn, đôi mắt tròn và xinh đẹp cứ cảm thấy phía sau lưng có gì đó cứ như quấn chặt lấy mình khiến cô không kiềm được mà căng thẳng.
 
Cô nhân lúc rảnh quay đầu lại nhìn một lượt cũng không thấy có gì bất thường, nhưng cảm giác bị ánh mắt của ai đó nhìn chằm chằm mình thì lại càng thêm mãnh liệt.
 
Không đợi cô nghĩ nhiều, phía sau đột nhiên ồn ào náo động, không chỉ đám người ở bên đó hỗn loạn mà ngay cả lãnh đạo của đoàn trường đứng đằng xa cũng vội vàng chạy tới, nhất thời không ai để ý tới chỗ cửa ra vào.
 
Đường Dao nhân lúc này chạy đến bên cạnh Vân Chức, nhón chân nhìn đông ngó tây mấy cái rồi mới nắm chặt lấy cánh tay của cô mà nhỏ giọng nói: “Wtf hàng cực phẩm phương nào! Con mẹ nó đẹp trai! Hoài Thành còn có kiểu người này sao! Tớ lùng sục khắp nơi mà sao không kiếm được vậy!”
 
Vân Chức nghe cô nói đến mức thấy tò mò, đám đông bu lại đúng lúc hơi hé ra một khoảng vừa đủ để nhìn thấy một góc xe lăn, cánh tay của người đàn ông mặc bộ vest nghiêm chỉnh lộ ra, cổ tay lười biếng buông thỏng, và một vết bỏng chói mắt.
 
…. Cô nhìn lầm rồi phải không?!
 
Cổ họng Vân Chức như mắc nghẹn, cô đi lại gần phía trước, lại vô ý chạm vào ánh mắt đen láy của người đàn ông đó.
 
Anh như mặt trăng được những vì sao vây quanh, không lo đi xã giao mà còn có thời gian đến để lườm cô.
 
Vân Chức mím chặt môi, cô đoán ra được vị thái tử gia này có lẽ là đang cảnh cáo, anh không muốn bị cô tiếp cận ở nơi công cộng đông người như vậy. Thế nên cô vẫn nên biết điều một chút, đừng cậy chuyện ân tình mà đi lại gần rồi gây phiền phức cho anh.
 
Đường Dao kích động đến mức khuôn mặt cô đỏ ửng lên: “Chức Chức cậu nhìn thấy không! Mỹ vị!”
 
Vân Chức đau khổ sờ tóc rồi nói ra một sự thật tàn nhẫn: “Mỹ vị thượng hạng của cậu tên là Tần Nghiên Bắc.”
 
Đường Dao sững sờ, chết lâm sàng: “…..Ai, rốt cuộc là ai! Ai có bản lĩnh câu dẫn vị thần này đến đây!”
 
Sao mà Vân Chức biết….
 
Tần Nghiên Bắc vừa xuất hiện thì sự quan tâm của cả sự kiện này đều đổ dồn về nơi có anh, bên chỗ cửa ra vào này tự nhiên sẽ yên ắng hơn, nhưng Vân Chức vẫn phải đứng yên vị trí, không được di chuyển lung tung.
 
Cánh cửa mở ra, nhiệt độ bên trong vốn không quá cao, cơn gió lại thổi vào không ngừng nên những người được mặc quần dài áo dài còn chưa chắc chịu nỗi, huống chi là cô chỉ mặc mỗi một chiếc váy sườn xám mỏng manh.
 
Vân Chức khi bị lạnh thì mắt rất dễ đỏ lên và chảy nước mắt, cô sợ trôi lớp trang điểm nên cứ lâu lâu lại phải cúi đầu chùi khóe mắt.
 
Nhìn từ xa người con gái gầy gò trong bộ sườn xám, vòng eo bó sát không chê vào đâu được, đôi chân nuột nà, thon thả lộ ra bắp chân gầy guộc đến mức khiến người ta có cảm giác chỉ cần dùng sức một chút là sẽ gãy mất.
 
Người khác cũng mặc phong cách tương tự, nhưng chỉ có cô như đang lạc trong cơn mưa bão điên cuồng của Giang Nam, phong tình không nhiễm bụi trần. Hàng lông mi của cô thỉnh thoảng run lên và ươn ướt, và động tác lau nước mắt trong bất lực của cô như chọc ngoáy vào sâu trong trái tim của ai đó.
 
Một hàng các lãnh đạo của trường và những khách mời cộm cán đều đang đứng vây quanh chiếc xe lăn, lông mày của Tần Nghiên Bắc nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Chức. Anh lên tiếng nói với giọng lạnh lùng, ung dung: “Gần đây trường học thiếu kinh phí sao? Tại sao lại không mua nổi cho sinh viên quần áo chống rét.”
 

Lãnh đạo đều sững người, nhìn theo hướng mắt của anh, đầu nhảy số vài giây rồi cuối cùng cũng hiểu ra, mỉm cười nói: “Đâu có đâu có, là chúng tôi suy nghĩ không chu đáo, chỉ mãi lo về chất lượng sự kiện hôm nay.”
 
Ngay sau đó ông vẫy tay: “Sinh viên đó!”
 
Kêu đến lần lần thứ hai Vân Chức mới ý thức được là đang gọi mình, cô xoay người gật đầu, nhìn thấy Tần Nghiên Bắc ở đó, cô không khỏi do dự bước chân.
 
Làm sao đây, cô còn đang mặc bộ sườn xám mà Tần Nghiên Bắc thấy chán ghét, theo như tính cách của anh liệu có đanh mặt lại không, dù cho bây giờ….biểu cảm cũng chẳng tốt là mấy.
 
Vân Chức do dự một lúc, cô nhìn thấy ánh mắt của Tần Nghiên Bắc càng không dễ chịu hơn nên mới nghe lời đi lại gần.
 
Vị lãnh đạo mỉm cười tròn xoe mắt nói: “Vân Chức phải không? Hôm nay Tần tiên sinh là khách mời quan trọng của sự kiện, nhiệm vụ đón tiếp sẽ giao cho cô, hãy nói chi tiết về tình hình của khoa cho Tần tiên sinh nghe nhé.”
 
Vân Chức lén nhìn sắc mặt của Tần Nghiên Bắc, thấy anh không từ chối cô mới gật đầu.
 
Có thể được chăm sóc cho ân nhân của mình cô đương nhiên rất bằng lòng, chỉ là….
 
Tần Nghiên Bắc đưa chiếc áo khoác dài mà trợ lý đem tới cho cô, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô từ đầu đến chân: “Mặc vào, bây giờ trông cô còn ra thể thống gì hả.”
 
Vân Chức chớp chớp mắt.
 
Thái tử gia thật sự rất ghét chuyện cô mặc sườn xám, cô tin rồi.
 
Những người khác biết Tần Nghiên Bắc rất chán ghét bị vây quanh nên biết điều mà âm thầm tản ra, Vân Chức mặc chiếc áo khoác vào thì đã ấm lên không ít, hai má dần dần ửng đỏ. Cô làm theo lời căn dặn của lãnh đạo, đẩy xe lăn của Tần Nghiên Bắc đến vị trí đẹp nhất của khán phòng.
 
Gần đến thời gian bắt đầu, những âm thanh trên sân khấu và xung quanh đó đã bắt đầu bật lớn hơn, một làn sóng chấn động màng nhĩ.
 
Vân Chức nhìn thấy Tần Nghiên Bắc hơi mấp máy môi, lại bị những âm thanh phức tạp này làm cho muốn chóng mặt, vì để có thể nghe rõ cô cúi người xuống chiếc xe lăn, đầu cũng tiến lại gần anh hơn.
 
Hơi thở ấm áp và rõ ràng của cô lướt qua, và những chiếc lông cọ xát vào da khiến anh hơi ngứa ngáy.
 
Tần Nghiên Bắc ngồi thẳng người lên, khi cô đột nhiên cúi người lại gần anh thì những đường gân dưới lớp áo vest bất giác căng ra, và có một luồng nhiệt nóng không thể cưỡng lại từ mọi hướng, cố gắng xâm nhập vào cơ thể anh.
 
Anh siết chặt ngón tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào sân khấu, lúc anh hơi ngước lên, yết hầu khẽ trượt lên xuống.
 
“Tần tiên sinh.” Vân Chức nhẹ nhàng thì thầm bên tai anh, “Anh nói gì?”
 
Mùi hương trên người cô mang đến cảm giác nhẹ nhàng cứ len lỏi từng chút từng chút vào cơ thể anh.
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc rất điềm tĩnh: “Không phải bảo cô giới thiệu tình hình trong trường cho tôi nghe sao? Không muốn làm à?”
 
Vân Chức đương nhiên bằng lòng làm việc cho ân nhân, chỉ là do hiệu ứng âm nhạc ở hội trường cứ vang lên không ngừng nên cô chỉ có thể cúi thấp người, lại gần bên tai anh nói chầm chậm từng câu từng chữ về những vấn đề liên quan đến bản thảo mà ba ngày nay cô đã ngồi học.
 
Nội dung cụ thể là gì, Tần Nghiên Bắc đều nghe, nhưng không có câu nào anh thật sự để tâm.
 
Sự chú ý của anh bị xáo trộn bởi những sợi tóc vô tình xõa xuống của cô, mềm mại và thẳng mượt, từ từ chạm vào cổ anh, khuấy động từng đường gân đang rất bình ổn ẩn dưới làn da.
 
Sau lưng Vân Chức có người đi qua không cẩn thận va phải cô, cô đi giày cao gót nên hơi loạng choạng, đôi môi chỉ còn cách Tần Nghiên Bắc vài cm rồi lướt qua.
 
Hai tay đan vào nhau của Tần Nghiên Bắc đột nhiên siết chắt, khớp xương chèn ép lên nhau làm khơi dậy cơn đau.
 
Lại bắt đầu rồi.
 

Là kiềm lòng không đậu sao.
 
Cô nhung nhớ nụ hôn mấy ngày, cuối cùng có được một cơ hội tốt như vậy liền giở trò làm bộ ngoài ý muốn để thăm dò anh đây mà.
 
Anh sớm đã biết cô không dễ gì bỏ cuộc.
 
Vân Chức không chú ý đến sự va chạm ban nãy, sau khi cô đứng vững lại nho nhã nói tiếp về chuyện bản thảo, âm thanh như dây đàn đang không ngừng lôi kéo người đàn ông này.
 
Anh nghiêng đầu liếc nhìn cô, vết thương trên môi cô vẫn chưa khỏi hẳn, rất đỏ.
 
Vân Chức nghĩ rằng anh có chuyện gì muốn nối, theo bản năng cúi người thấp xuống, mùi hương của cả hai như giao hòa vào nhau.
 
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô, cổ họng khàn đi, Vân Chức sợ mình phục vụ không chu đáo khiến anh khó chịu nên ân cần hỏi: “Sao vậy?”
 
Vị thái tử gia này lại nổi giận rồi.
 
Muốn hôn anh còn giả bộ, nói đông nói tây để làm gì! Nghĩ anh không nhìn ra sao!
 
Mà sau đó Tần Nghiên Bắc nhướng mắt, lướt qua Vân Chức, rồi nhìn một bóng người đang đi về phía bên này.
 
Người chú tư của Tần gia, Tần Chấn đang mặc một bộ vest nghiêm chỉnh, vẻ mặt ôn hòa, khiêm tốn mỉm cười chào hỏi mọi người xung quanh, dù ở đâu cũng đều được đón tiếp ân cần.
 
Da tai Tần Nghiên Bắc như nóng lên rồi hạ nhiệt bớt, ánh mắt cuối cùng quét qua Vân Chức.
 
Cô gái ngoan ngoãn dựa gần cổ anh, cố gắng hết sức để tìm cơ hội hôn anh, gấp gáp như vậy, e rằng… cũng là vì Tần Chấn chuẩn bị đi đến. Làm một điệp viên đứng trước mặt Tần Chấn cô buộc phải thể hiện bản thân đã thành công tấn công anh như thế nào chứ?
 
Nếu không hôn được cô sẽ như thế nào.
 
Tần Chấn sẽ không buông tha cho cô.
 
Người phụ nữ này bị anh tùy ý nói vài câu liền bật khóc, nếu Tần Chấn thật sự giở thủ đoạn gì ra với cô, cô giải quyết được sao.
 
Mấy kiểu thủ đoạn đó của cô chỉ lấy ra để làm với anh thôi.
 
Haizzz
 
Phiền phức.
 
Hai mắt Tần Nghiên Bắc híp lại, hơi thở khô nóng cũng bắt đầu từ từ thay đổi.
 
Khi Tần Chấn bắt đầu lại gần, Vân Chức đang nghiêm túc trình bày cho Tần Nghiên Bắc nghe về xu hướng phát triển năm nay của khoa hàng không trường Thanh Đại, giọng nói của cô ấm áp và rõ ràng, nhưng lại đột ngột ngừng lại sau đó. 
 
Trong khán phòng ồn ào.
 
Trung tâm ánh đèn cũng không dám chiếu vào.
 
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng mím môi, hai mắt khép hờ, trong vô vàn những âm thanh chấn động ùn ùn kéo đến, anh hơi nhích người qua Vân Chức.
 
Đôi môi cô đúng lúc lại hạ xuống, mềm mại và ấm áp, chạm vào vành tai hơi ửng đỏ lên của anh.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận