Từ lúc nhỏ đã bị đuổi đi, người xung quanh sợ hãi, và chán ghét kêu anh là ‘con chó hoang, sớm muộn gì cũng không được chết tử tế”, anh lang bạc trên núi hoang, lớn lên với thương tích đầy mình, gặp được chú mèo đang trong trạng thái hấp hối dưới khe cửa.
Không nhà không tiền, ngay cả những lúc cơm ăn không đủ no, trái đào anh cầm lên từ dưới núi, tiền làm công ít ỏi được cũng cho cô, nuôi cô, sau này khi có tất cả mọi thứ, anh dùng tất cả những thứ tốt nhất để ôm cô và nâng cô lên tận trời.
Trước đây cùng lắm lem trong bùn đất, trong tuyệt cảnh không quen biết nhau, họ liếm láp ôm lấy đối phương để xuyên qua khoảng không mà sưởi ấm. Lúc đó dáng người anh không quá cao, nhưng vẫn sẽ ôm lấy để bảo vệ cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ lớn lên, mèo con muốn tự mình đi trú mưa, dù lưng anh có gánh vác nhiều thứ đến thế nào, anh cũng sẽ lại ôm cô từ phía sau, gánh mọi bão giông cho cô.
Anh đứng ở chỗ này, anh vẫn sống, vẫn là tường thành và tấm khiên vững chắc của cô.
Trong xe, điện thoại hai người đều reo lên, nhưng họ vẫn phớt lờ nó, Tần Nghiên Bắc cúi người ôm eo cô, bế cô ngồi lên chân mình, để cô tìm lấy tư thế thoải mái nhất, nằm trong ngực anh.
Anh ôm cô rất chặt, như thể đang ôm trọn cả thế giới của mình vào lòng, tóc cô mềm mại, rơi xuống cằm anh làm anh thấy hơi ngứa.
Xe vẫn tiếp tục đi về phía trước, địa điểm đến rất rõ ràng, sớm đã cắt đuôi đám vây quanh trong trường, nó hòa vào dòng xe xô bồ, giống vô vàn những chiếc xe trên đường khác. Nhưng bên trong kín kẽ đến mức gió cũng không lọt vào được, người ngồi sau đang ôm chặt lấy nhau, không màng đến bùn nhơ, cùng nhau gánh chịu quá khứ nhuốm máu của đối phương.
Tần Nghiên Bắc vuốt lưng Vân Chức, giọng nói cố đè nhẹ xuống: “Là anh không tốt, dù có chuẩn bị thế nào, đến cuối cùng vẫn làm liên lụy đến em, để em bị ảnh hưởng trong trường.”
Nhịp tim anh đập một cách nặng nề, đụng vào lồng ngực của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảm xúc Vân Chức vẫn chưa thể bình tĩnh lại, cô nói bằng giọng mũi nên nghe không rõ ràng lắm: “Anh muốn phân rõ ràng với em như vậy hả? Chuyện của anh không phải là chuyện của em à?”
“Ừm, không phân nữa, chúng ta giống nhau, chuyện của em là chuyện của anh, thế tại sao---“Tần Nghiên Bắc đột nhiên nghiêm nghị “Muốn một mình đối mặt với đám phóng viên đó, không gọi cho anh ngay, để anh đi giải quyết, em không sợ mình sẽ bị thương, nhưng không hề nghĩ đến anh có sợ hay không à?”
Cô ngước đầu lên từ trong ngực anh, nước mắt kìm nén từ nãy giờ lại òa ra, bây giờ cô đột nhiên quên béng đi, chỉ nhớ đến chuyện nhìn anh thôi.
Đôi mắt Tần Nghiên Bắc rất sâu, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếp tục nhẹ nhàng nói: “Gặp chuyện lớn như vậy cũng không tìm anh, muốn tự mình giải quyết, có phải là em không tin anh không.”
Anh lấn tới, nhéo hàm cô và lắc nhẹ, cố ý chọc cô: “Có phải là em không yêu anh không.”
Vân Chức vừa tức vừa gấp, dần dần cũng nhìn ra được căn bản là anh không cố ý, muốn chọc cho cô đừng bị tiêu cực nữa mà thôi.
Cảm xúc của cô cả ngày hôm nay đã bị xoay chuyển cả trăm lần, cuối cùng lại bị anh biết rõ mà còn cố ý hỏi, nhớ lại dáng vẻ muốn nghe cô tỏ tình mà lại bật cười, cô mím môi, mạnh dạn học theo anh: “Anh nói như vậy, cũng có lí đấy.”
Tần Nghiên Bắc tự chuốc bực vào mình, muốn lừa cô mấy câu để dỗ dành, ai ngời bà cô này không hợp tác, còn cố ý đâm ngược lại anh. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Khóe môi anh mím lại, tay trượt xuống, lời ngon ngọt đã bị cô làm cho nghẹn trong cổ họng, cô không quậy nữa, lại ôm chặt lấy anh, nép trong lòng anh, hơi thở phả vào vành tai anh: “Tin anh, yêu anh, vậy nên em mới muốn độc lập, muốn xứng với anh, không muốn đứng kế bên anh mà lại bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ….”
Cô vuốt ve đường nét trên đôi môi của anh: “Nhìn vị hôn thê của anh, cái gì cũng không dám, chỉ biết được bảo vệ.”
Vân Chức nghiêm túc nói: “Tần Nghiên Bắc, em cũng muốn bảo vệ anh, anh không phải là trời sinh đã buộc phải xông ra đầu sóng ngọn gió. Ít nhất anh có một người, dù so với anh thì hơi yếu ớt, nhưng cô ấy muốn cố bằng hết khả năng của mình, chắn ở phía sau cho anh.”
Tần Nghiên Bắc cụp mắt, ánh đèn bên ngoài đường lóe vào, trong màn đêm tĩnh mịch tạo thành một dòng sông sáng, soi rõ vệt đỏ mỏng manh đã mấy lần che giấu trong mắt anh.
Tay anh có hơi nặng, anh chọc chọc tóc cô: “Không bảo vệ nỗi bà xã của mình thì anh sống làm gì, em đừng như vậy, đừng cướp quyền của anh chứ.”
Chiếc xe lái thẳng đến tập đoàn Tần thị, bên ngoài tòa cao ốc toàn là phóng viên đang chực chờ sẵn, Số lượng và cường độ vượt xa ở Thanh Đại, Tần Nghiên Bắc có thể xuống gara dưới tầng hầm để tránh đám đông, nhưng anh không làm thế, chiếc xe chỉ đậu ở bãi đậu xe bên ngoài tòa nhà, anh buộc lại tóc cho Vân Chức rồi nắm tay cô bước xuống xe.
Phóng viên bị lượng lớn nhân viên bảo vệ ngăn cách ở hai bên bậc thang, ở giữa chừa đủ lối đi, đèn nháy nhấp nháy thường xuyên. Nhưng câu hỏi tuôn ra không ngừng, Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không bị ảnh hưởng, cũng không nheo mắt, chỉ ôm lấy Vân Chức, bình tĩnh từng bước đi tới trước mặt những người này.
Tần Nghiên Bắc không quan tâm nếu có nhiều lời lẽ sắc bén được ném vào anh với mục đích rõ ràng và ác ý, cho đến khi ai đó coi thường thông báo chính thức do quan chức của Tần thị đưa ra vì chủ đề nóng hổi này. Một thanh âm hét lớn vào mặt Vân Chức khiến anh dừng chân lại, quay đầu nhìn.
Không cần nói chuyện, ánh mắt của anh xuyên qua ánh đèn và dòng người đã đủ làm đối phương thấy kinh hãi, thậm chí bất giác chấp hai tay lại, khuôn mặt trắng bệch làm động tác chắp tay muốn xin lỗi.
Vân Chức biết, đến nay Tần Nghiên Bắc chỉ đưa ra những phản hồi về cô, dù lời nói nhẹ nhàng nhưng văn kiện chính thức của Tần thị có hiệu lực pháp lý và quyền truy cứu trách nhiệm, dĩ nhiên nó có sức nặng hoàn toàn khác.
Tia hoàng hôn cuối cùng cũng bị nuốt chửng, màn đêm hoàn toàn bao phủ, đèn trước cửa Tần thị sáng trưng, hai bóng người thân thiết, một người mặc đồng phục, trên ngực có quốc kỳ đỏ đậm, một người vẫn mặc đồ sinh viên bình thường, với kiểu tóc buộc đuôi ngựa do anh buộc cho cô.
Hình ảnh này được in vào vô số ống kính máy ảnh, mãi cho đến khi có người mở trước cửa kính của tòa nhà sẵn cho Tần Nghiên Bắc, cách bên trong không xa, bóng dáng của một bức tranh to lớn kinh người cũng theo đó hiện lên.
Vân Chức cũng sững sờ.
Tấm poster trước đây không biết bị gỡ mất từ lúc nào, bây giờ đang treo….
Kích thước lớn hơn hình trước hai lần. Bức tranh là một bờ biển lúc nửa đêm ở nước ngoài. Dây đèn xung quanh lấp ló ánh trăng và sóng biển. Hai người ôm nhau trong vầng hào quang. Môi hai người chạm vào nhau, chỉ lộ ra hàng mi đầy đốm sáng.
Nhưng ngón tay của người đàn ông, kiêu hãnh buộc một sợi dây.
Tấm hình đính hôn trong đêm đã được Tần tổng dặn dò treo một cách hoành tráng trên bức tường dễ thấy nhất trong sảnh của công ty, bầu không khí rất hoàn hảo, không lộ ra bất cứ điều gì không nên và rất vừa phải.
Vân Chức bất giác siết chặt cái túi hơn, bên trong có một chiếc nhẫn nam mà khi về nữa cô đã tìm cơ hội để đi mua cho anh, cô nghiêng đầu sang nhìn Tần Nghiên Bắc.
Thái tử gia rất bình tĩnh, coi như không có chuyện gì quá bất ngờ mà vuốt tóc cô: “Văn hóa của công ty, quen rồi sẽ bình thường thôi.”
Trong lòng Vân Chức hiểu rõ, bất luận là dư luận mạng hay là đám phóng viên kích động này, đều không phải là người có khả năng phản đối lại những lời anh nói trước mắt.
Đèn trong tòa nhà này hiện đã được thắp sáng hết, Tần Nghiên Bắc và tất cả người trong Tần thị không chỉ phải dốc toàn lực cho chuyến bay thử nghiệm sắp tới mà còn phải đối mặt với những âm thanh như muốn dồn người ta vào chỗ chết này.
Sau khi lên lầu, Vân Chức không muốn khiến Tần Nghiên Bắc phân tâm, cô vốn định tìm phòng nghỉ yên ắng đợi anh, nhưng Tần Nghiên Bắc lại kiên quyết dẫn cô tới phòng làm việc.
Một nhóm người ngồi khắp nơi đồng loạt đứng lên cung kính chào cô, một người còn trẻ tuổi hưng phấn một hồi, buột miệng gọi một tiếng "Phu nhân", ý thức được có gì đó không ổn vội vàng che miệng đi tới gặp Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc xưa này chưa từng cười như thế bao giờ, giọng nói lại hờ hững: “Gọi tung tung cái gì vậy.”
Còn chưa chính thức cầu hôn, Chức Chức vẫn chưa đồng ý đi lấy giấy kết hôn với anh, bây giờ mà kêu rồi thì không phải là tâm tư gấp gáp của anh bị lộ ra một cách triệt để rồi sao.
Tần Nghiên Bắc đưa Vân Chức ngồi xuống ghế của mình, nhiệt độ trong phòng không thấp, nhưng anh vẫn kéo cái chăn nhỏ quấn lên cho cô, xoa xoa khuôn mặt nóng lên của cô.
“Nghiên Bắc, còn cái gì em có thể làm không,” Vân Chức cau mày, nắm chặt tay anh rồi nhỏ giọng hỏi, “Càng kéo dài tổn thất càng lớn.”
Tần Nghiên Bắc vuốt đôi lông mày đang cau chặt của cô: “Thứ em cần làm là yên tâm rồi đây nhìn thôi.”
Trong vòng 1 tiếng sau đó, Vân Chức tận mắt chứng kiến cái chậu nước bẩn đã được tính toán tỉ mỉ từ trước, làm thế nào để trừ khử anh từng chút từng chút một, cho đến khi anh không thể trở mình được.
Lần này nó không còn là một tuyên bố chính thức, tránh tất cả các yếu tố có thể liên quan đến cấp bậc và đặc quyền, và sử dụng bằng chứng thực tế một cách thẳng thắn và rõ ràng nhất, thông qua miệng của những blogger mà cư dân mạng tin tưởng nhất, để nói với sự thật.
Người đầu tiên bị vạch trần là kẻ được gọi là nạn nhân Giang Thời Nhất, người tiền bối dịu dàng này đã giả mạo danh tính của mình như thế nào, có ý đồ muốn lừa gạt tình cảm của Vân Chức. Để rồi khi mục đích không thành lại cấu kết với bậc làm cha mẹ tồi tệ kia, một hai dùng thủ đoạn phi pháp để cưỡng ép bắt Vân Chức đi, tổn thương đến tinh thần cô.
Hồ sơ về những hành động phi pháp của họ được bên cảnh sát ghi nhận rõ ràng, thêm cả hình ảnh Giang Thời Nhất bị dẫn đi, đều hiện lên trước mắt.
Nhưng Giang Thời Nhất và cả Giang gia lại không biết hối cải, vào thời điểm quan trọng liên quan đến lợi ích quốc gia, họ đã làm nô lệ cho những ham muốn ích kỷ của bản thân. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Vào lúc này, trang chủ Tần thị đăng lên bài viết thứ hai: “Tần tổng nói, người thật sự là do anh ấy đánh, tiền đã đưa, không thiếu một xu, nhưng lúc đó đang cõng vị hôn thê nên đánh còn nhẹ rồi.”
Viên đá đầu tiên rơi xuống và nó gây ra sự rúng động.
Những từ khóa liên quan ngay lập tức được thay thế một cách chóng mặt.
Không có thời gian để nghỉ ngơi, ngay sau đó, một blogger có đông đảo người hâm mộ đã đăng tải một đoạn video lên mạng.
Trong video có một số cuộc phỏng vấn liên tiếp, người quay video chạy đến khu dân cư nơi gia đình Vân gia sống, hỏi ngẫu nhiên những người hàng xóm trong khu phố, ban đầu ánh mắt của những người này đều né tránh, sau đó là một số người không thể kìm được miệng và bắt đầu nói liên tục.
Từ nhỏ Vân Chức đã phải chịu vất vả khi ở trong nhà, qua miệng những người ngoài cuộc này câu chuyện chỉ là bề nổi trên tảng băng trôi nhưng nó đủ gây sốc.
Sau đó là đến đoạn ban đầu ba mẹ Vân gia bị đưa đến cục cảnh sát, quá trình hỏi cung bên cảnh sát cũng được công khai.
Trong cảnh quay, cặp đôi đáng thương quỳ gối giữa ngày nắng nóng không hề tỏ ra tội lỗi, chì chiết người con gái này và những gì cô ấy đáng phải chịu, nguyền rủa rằng ngay từ đầu cô ấy không nên được sinh ra, nguyền rủa cô ấy chết sớm. Chính họ cũng thừa nhận toàn bộ những chuyện đã từng làm với cô ấy, bao gồm cả quá trình đưa cô vào trường học Thượng Đức.
Hiệu trưởng của trường học Thượng Đức bị giam giữ cũng đã tường thuật lại toàn bộ nguyên nhân Vân Chức bị ba mẹ đưa đến đây, bây giờ nó là bằng chứng không thể lay chuyển nhất.
Sau đó, người ta phát hiện ra nơi cha mẹ Vân Chức quỳ gối, đó hoàn toàn không phải là viện dưỡng lão mà là cửa sau của một bệnh viện nhi, họ không biết là nơi nào ở Vũ Hán, từ đầu đến cuối đều cố ý để chụp, muốn mượn cơ hội ép Vân Chức chịu thua.
Cuối cùng tài khoản chính thức của một chuỗi bệnh viện điều dưỡng cao cấp quốc gia đã livestream và đăng tải một video.
Trong video, một chàng trai trẻ trông giống như một người nổi tiếng đang ngồi bên giường, mặc một chiếc áo sơ mi trắng gọn gàng, ôm con búp bê cũ duy nhất mà em gái anh ấy có khi còn nhỏ.
Vân Hạn người đã tiếp nhận quá trình điều trị đặc biệt trong một khoảng thời gian, tinh thần đã tỉnh táo hơn trước rất nhiều, sự khù khờ đã giảm đi, anh nhìn vào màn hình, rất lâu vẫn không nói chuyện, nước mắt cứ rơi.
Sau lưng có một người phụ nữ lạnh nhạt nhắc nhở: “Vân Hạn, đây là video cho em gái cậu đấy.”
Vân Hạn lại cười lên, đôi mắt cong nhẹ, dịu dàng nói: “Chức Chức, là lỗi của anh, anh khiến em không được ăn no, không thể hái bông hoa đó xuống cho em, không thể bảo vệ được em.”
“Bây giờ bệnh của anh hai là ổn hơn rồi,” Anh trịnh trọng nói, cầm món đồ chơi cũ rít lên, “Em xem, đôi mắt rơi rồi, anh sẽ may lại cho em, em nhớ đến lấy nhé.”
Vân Chức ngồi trong chiếc ghế của Tần Nghiên Bắc, kéo cái chăn lên che mặt, không nói tiếng nào, nước mắt cứ rơi xuống.
Đến bây giờ, xô nước bẩn bị hắt lên người vân Chức đã được rửa sạch, bình luận trên mạng cũng đã chuyển hướng, hoàn toàn không cần phải phóng đại những điều bản thân phải trải qua, vô số cô gái lớn lên trong môi trường tương tự và phải chịu nhiều đau khổ trong gia đình còn mang nặng tư tưởng cũ, chỉ vì mình là con gái, đã tự động đứng lên và lên tiếng .
Đa số họ đã trưởng thành và đi làm nhưng mãi mãi không xóa nhòa được vết thương đầy đớn đau đó.
Tần Nghiên Bắc cúi người lau mặt cho Vân Chức, cô kéo chăn ra, vòng tay qua ôm lấy cổ Tần Nghiên Bắc. Nhưng thương tổn tích lũy mấy năm này vốn định là sẽ đi theo cô cả đời, cứ hễ cô nghĩ rằng mình đã quên đi nó lại trào lên dày vò cô từng giây phút. Là có anh nên cô mới có một cuộc đời mới.
Bởi vì có một Tần Nghiên Bắc, cô mới là Vân Chức của bây giờ.
Những thứ ở quá khứ cô không muốn chạm vào, nhưng anh vẫn tỉ mỉ giữ nó. Khoảnh khắc ai đó chĩa mũi dùi vào cô, anh đã chuẩn bị sẵn sàng để khiến họ phải câm lặng.
Vân Chức nắm áo sơ mi của anh đến mức nó trở nên nhăn nheo, dần dần cô cảm thấy không đúng, buông tay ra, ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng hỏi: “Sao mà lại chỉ toàn là chuyện của em? Anh thì sao! Đã trôi qua mấy tiếng rồi đấy!”
Tần Nghiên Bắc xoa đầu cô: “Những lời bà xã vì anh mà nói, bỏ xa ngàn câu từ người khác nói.”
“Mang theo tình thương đã khiến anh thấy đủ rồi, còn những thứ không cần tình cảm---“Anh cúi đầu hôn lên cằm cô, “Giao cho những người đứng sau dự án giải quyết.”
Trong khung giờ vàng ban đêm, Internet vẫn đang sôi nổi, trước khi sự đảo chiều dư luận của Vân Chức được tiêu hóa, tổ chức chính thức đầu tiên của quốc gia có dấu tick xanh đã đăng nhập và gửi một dòng văn bản trực tiếp. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
“Những người ủng hộ ngành hàng không dân dụng của đất nước và dân tộc không dung thứ cho bất kỳ hình thức vu khống và xúc phạm nào.”
Tấm hình ở phía dưới, là Tần Nghiên Bắc của mấy năm trước, trông trẻ hơn bây giờ một chút, mặc đồng phục và đeo kính bảo hộ, nhìn chằm chằm vào máy ảnh một cách lạnh lùng.
Chưa đến nửa tiếng, hầu như các blog chính thống của cơ quan nhà nước mà đại đa số cư dân mạng chỉ nghe nói đến trên các bản tin thời sự lần lượt xuất hiện trên mạng, không cần thanh minh, cũng không cần quá nhiều ngôn từ, thái độ dứt khoát và đã đủ chứng minh cho tất cả.
Máy bay hàng không dân dụng trong nước đã bị một số công ty hàng đầu ở Châu Âu và Hoa Kỳ độc quyền trong nhiều năm, và họ buộc phải nhìn sắc mặt của đối phương, ngậm đắng nuốt cay chấp nhận những điều kiện của đối phương. Những khó khăn và hy vọng không ngừng cho các thế hệ nhà thiết kế máy bay, người muốn đưa đất nước của họ khảng khái đứng nghiêm mình khẳng định vị thế trong lĩnh vực này, sau một thời gian dài, cuối cùng cũng được hoàn thành trong tay của người đã bị vô số vết nhơ này.
Đứng trên mũi dao, Tần Nghiên Bắc không phải một mình cô độc, còn có vô số đôi mắt chờ đợi để thay đổi lịch sử.
Những người từng mắng, cho rằng Tần Nghiên Bắc và Tần thị sẽ sụp đổ, trước đó vô số tài khoản lên tiếng chửi rủa khi chưa nhìn thấy bài đăng của trang chính thức dưới sự giám sát của quốc gia, ngay sau đó một blogger làm bài tóm tắt.
Trang chủ Tần thị đã đăng thêm bài viết thứ ba.
“Tần tổng nói, máy bay sẽ mời cô giao Sin đồng kí, khi nào chính thức đưa vào sử dụng thì hoan nghênh đến ngồi.”
Vân Chức đọc đi đọc lại, sau khi xác nhận mình không đọc sai cô mới không hiểu hỏi anh: “Đồng ký?! Chuyện máy bay quan trọng như vậy, cả nước đều đang nhìn vào, em làm sao mà đồng ký gì chứ?! Em xứng sao, em đáng sao!”
Tần Nghiên Bắc bật cười, ‘ừm’ một tiếng: “Cô giáo Sin khó hẹn, nếu anh không đi cửa sau, sẽ không có cơ hội đó đâu.”
Anh ngoắc tay, ngón tay lướt qua đôi mắt cô: “Có thể nào phiền cô giáo, vẽ một bức tranh phù hợp để phun lên thân máy bay nhỏ của tôi không? "
Còn chưa đợi Vân Chức trả lời, trợ lý đã gõ cửa đi vào, Tần Nghiên Bắc hiểu là ý gì, anh vẫy tay, cúi đầu nói với Vân Chức: “Em ngồi đây đợi anh một chút, anh ra ngoài trả lời báo chí, có một số lời vẫn phải nói.”
Trước khi anh đi, Vân Chức đã kéo lấy tay anh, đeo chiếc nhẫn cô giấu trong túi lên ngón áp út trên tay trái cho anh.
Ngón tay Tần Nghiên Bắc bất giác siết chặt, sau mười mấy giây anh mới bừng tỉnh: “Chức Chức?”
Vân Chức ngước mặt lên, trịnh trọng nói với anh: “Với phong cách của thái tử gia mà nói thì kiểu này có hơi lạ mắt ... Nhưng dù sao anh cũng không thể nói là không thích.”
Quả thật có chút lạ mắt.
Vân Chức thừa nhận.
Anh thường đeo những chiếc nhẫn đơn giản bình thường, nhưng khi cô đi mua, không hiểu sao lại cảm thấy chú mèo lớn của mình thực ra rất khoa trương, có lẽ cô muốn phong cách phô trương nên tùy hứng mua.
Khi đã tặng rồi cô mới cảm thấy có hơi ngại ngùng.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng bước xuống lầu, đi qua cửa kính rồi ra khỏi tòa cao ốc, bước từng bước xuống bậc thang rồi đứng lại ở vị trí trung tâm, mấy người trợ lý đứng sau chuẩn bị ngăn đám báo chí lại quá gần, ngăn những bộ đàm liều mình chĩa ra.
Nhưng một giây sau, thái tử gia với vẻ mặt lười biếng lại đưa tay trái ra một cách từ tốn, đưa lại gần cái gần nhất.
Đám người trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên bùng nổ, càng nhiều người lần lượt lao tới.
Tần Nghiên Bắc chậm rãi cầm lấy hai cái, đặt vào lòng bàn tay trái, năm ngón tay xòe ra nắm chặt. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Sau đó, dưới ánh sáng chồng lên cái ở ngón giữa.
Mặt nhẫn bản rộng, khảm hai hàng kim cương nhỏ tinh xảo, chính giữa là viên kim cương hình ngôi sao với số carat lớn, sáng chói trong đêm, đánh cắp ánh đèn sân khấu.
Có phóng viên thử hỏi: “Trên tay trái của ngài---“
“Nhìn thấy rồi?”
Thái tử Tần gia, người luôn tỏ ra kiêu ngạo, hống hách và ngang ngược với thế giới bên ngoài, giờ đang đứng trước ống kính dày đặc, mỉm cười với đôi mắt bình tĩnh.
“Chỉ là chiếc nhẫn đính hôn mà thôi.”
“Vị hôn thê lo là tôi đi ra ngoài sẽ bị ức hiếp, nên cô ấy đặc biệt muốn đeo vào cho tôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Thái tử: Ha, lão tử đây có người chống cho đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...