Vân Chức là một người lớn lên trong gia đình bình thường nên không thể tưởng tượng được cái gọi là buổi tiệc gia đình rốt cuộc là như thế nào.
Nhưng nghĩ đến dòng dõi Tần gia và có thể mang theo cả ‘bạn cặp’ thì có lẽ quy mô không hề nhỏ.
Cô sợ lỡ như bản thân làm sai chuyện gì làm mất mặt Tần Nghiên Bắc, sau khi thử trang điểm đến tận nửa đêm, như muốn rã rời, cô vẫn cố gắng gượng gửi tin nhắn cho Đường Dao, để được phổ cập kiến thức cho mấy nơi thuộc về giới hào môn khắc nghiệt này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao vốn buồn ngủ đến mức thần chí không còn tỉnh táo nhưng vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn chị em của mình gửi đến liền bừng tỉnh, cô kích động gọi điện thoại qua “Chức Chức, là sao vậy, mới mấy ngày mình không hỏi han cậu mà tiến triển tới mức này rồi sao. Thái tử gia còn muốn dắt cậu về nhà á?!”
Dạo gần đây Vân Chức cực kì nhạy cảm với những chủ đề như thế này, vừa nghe thấy Đường Dao nói như vậy, cô càng cảm thấy khóc không ra nước mắt “Sao mà cậu cũng nói bậy bạ vậy, đừng có nói đùa nữa.”
“Xem ra còn có người khác nói như thế?” Đường Dao biết Vân Chức không chịu được bị trêu chọc nên cô hắng giọng cố gắng nghiêm túc, “Thật sự không cần để ý, với thân phận như thế của Tần Nghiên Bắc thì rất dễ bị nghĩ này nghĩ kia. Huống hồ gì một đại mỹ nữ như Chức Chức nhà chúng ta đứng cạnh anh ta, nếu không ai dị nghị cũng rất kì lạ, tự mình biết là được rồi.”
Vân Chức không thấy được an ủi, mà ngược lại cô còn cảm thấy nếu mối quan hệ này mà cứ thân thiết hơn thì có vẻ như sự tồn tại của mình sẽ gây ra nhiều dị nghị cho Tần Nghiên Bắc. Cô bực bối vùi đầu vào trong chăn, ủ rũ hỏi “Cậu có hiểu buổi tiệc thế này không, cần chuẩn bị những gì vậy.”
Đường Dao nói “Tớ có một cô bạn bên họ của Tần gia, nghe cô ấy nói, đến dịp trung thu hay đoan ngọ đều là những ngày lễ khá quan trọng, Tần gia sẽ tổ chức buổi tiệc, dòng họ đều phải đến. Có thể tham gia đó là vinh dự, bạn gái bình thường đều không được dắt đến, thường thì phải xác định rõ ràng rồi mới có thể dắt vào cổng.”
Kể từ khi cô biết Vân Chức ở bên cạnh Tần Nghiên Bắc không gặp nguy hiểm gì thì luôn thích nói đùa “Tối mai là ngày năm tháng chạp, buổi tiệc này ở Tần gia chắc chắn sẽ còn long trọng hơn bình thường, vậy nên vừa nãy tớ mới nói, thái tử gia là nghiêm túc dắt cậu về nhà đó.”
Vân Chức tức giận cũng không làm gì được, nhưng cổ họng vì khàn mà càng nhỏ nhẹ hơn, bất giác bắt chước theo tông giọng mà thái tử gia hay nói với cô “Đường Dao có phải cậu muốn chết không hả. Cậu biết thừa là anh ấy di chuyển không tiện nên muốn để tớ đi cùng để làm chân chạy việc mà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao không đôi co, bật cười dỗ cô vài câu, an ủi nói “Không sao, đừng khẩn trương, cứ coi như là một sự kiện bình thường đi. Buổi tiệc như thế này thì cậu chỉ cần ăn mặc nho nhã, mỹ miều, là chính là là đủ rồi.”
“Nhưng….” Đường Dao lại hỏi “Ngày mai dù sao cũng là ngày năm tháng chạp, hôm nay cậu không cần về nhà cùng ba mẹ sao?”
Vân Chức hơi khựng lại, mấy giây sau chậm rãi nói “Không cần, bọn họ bận.”
Lăn tới lộn lui đến gần nửa đêm Vân Chức mới đi ngủ, sáng sớm hôm sau đã thức dậy. Vì chuyện của buổi tiệc không lường trước của tối nay mà cả ngày cô làm chuyện gì cũng không tập trung.
Đến chiều cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, dù là buổi tiệc gì thì chỉ cần cô nói ít, dòm ít, cứ đứng bên cạnh Tần Nghiên Bắc chăm sóc cho anh thôi, đừng để trưởng bối ở Tần gia vì cô mà bắt lỗi với Tần Nghiên bắc là được.
Buổi tiệc bắt đầu lúc 7 giờ, 6 giờ rưỡi tài xế đã đến đón Tần Nghiên Bắc. Bắt đầu từ lúc 4 giờ chiếu Vân Chức đã bận rộn, nhóm tạo hình hôm nay đem theo người và toàn bộ đồ đạc đã chuẩn bị đến, trang điểm hết 1 tiếng mấy, cộng thêm thay đồ và làm tóc thì đến tận 5 giờ 40 phút mới miễn cưỡng coi như là hoàn thành.
Vân Chức cảm thấy bản thân với tư cách là một người đi cùng, làm thế này khó tránh có hơi múa trống khua giêng, nhưng dù sao cũng là Tần Nghiên Bắc sắp xếp cô không thể có ý kiến gì, chỉ là trong lúc làm đều sẽ nhắc nhỏ nhà tạo hình là đừng làm phiền người ở trên lầu.
Cô cũng không hiểu tại sao anh biết rõ là buổi chiều trong nhà sẽ ồn ào mà còn chọn làm việc trong phòng sách.
Mãi đến khi nhà tạo hình thu dọn đồ đạc rời đi Vân Chức không thích ứng kịp nhấc váy đứng dậy, cô cảm thấy có một ánh mắt quen thuộc từ trên tầng hai nhìn xuống khiến Vân Chức bất giác ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đen láy đang bình tĩnh nhìn xuống của Tần Nghiên Bắc.
Lần đầu tiên Vân Chức trang điểm kĩ càng như vậy, sự dịu dàng tinh tế rất ít khi nhìn thấy, cô có hơi ngại ngùng mỉm cười với Tần Nghiên Bắc, cô hỏi anh “Nhìn cũng được chứ hả?”
Tần Nghiên Bắc đứng ở cạnh tay vịn nhìn cô từ trên cao xuống, dưới vách che không ai nhìn thấy được là đôi tay đang nắm chặt thanh vịn xe lăn, bóng của cổ áo sơ mi vừa vặn che đi yết hầu đang khẽ dao động của anh.
Váy trên người cô là do anh chọn, vải nhung đen, ôm sát đường nét cơ thể, chiếc váy dài đến đầu gối, rất hợp với màu da trắng trẻo của người con gái. Tóc dài búi cao, để lộ chiếc cổ thanh mảnh, trang sức đơn giản nhưng đủ đắt giá, hoàn toàn tôn lên đường nét trên gương mặt và không hề mang đến sự quá lố lăng nào.
Cô thích mặc vải bông hoặc là vải len, chưa bao giờ trang điểm như thế này, bây giờ cô đang đứng ở đó khiến anh thậm chí không kiềm nén được sự khô khan vô hình dâng lên từ trong lòng, không muốn dắt cô đi gặp bất người nào cả.
Nhưng cô vẫn biết rất rõ vẻ đẹp của chính mình, cô có một khuôn mặt không chê vào đâu được, vậy mà còn dám diễu võ dương oai hỏi anh xem có ổn không.
Hừ, không phải là muốn để anh khen sao.
Làm gì có chuyện dễ như vậy.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nói: “……Cũng được.”
Vân Chức hiểu biết một cách sâu sắc, đối với thái tử gia mà nói, cũng được cơ bản là tương đương với hài lòng rồi, bây giờ cô mới thấy yên tâm, nụ cười càng rạng rỡ hơn.
Tần Nghiên Bắc lại bị cô thả thính nữa rồi, cổ họng khô khốc đến mức muốn bực mình.
Còn thả thính anh! Có thôi đi không! Thật sự không động đậy gì mà cứ lúc gần lúc xa như vậy!
Yêu cô là không thể, cô si mê hão huyền cũng cần có mức độ thôi, những điều kiện khác còn có thể thực hiện được.
Anh ngược lại đang chờ xem, tối nay sau khi buổi tiệc kết thúc, anh làm hài lòng nhiều yêu cầu của cô như vậy cô sẽ hồi đáp lại cho anh bao nhiêu giống như vậy.
Người phụ nữ này dù nhiều thủ đoạn, như phản ứng vẫn còn non nớt, cũng không biết kĩ thuật hôn là thế nào. Nếu mà cô cắn anh thì đừng có mơ mà có lần sau nữa đi.
Tần Nghiên Bắc lạnh nhạt nhìn cô, anh chớp mắt, cong khóe miệng lên.
6 giờ 50 tối, xe chạy vào cửa lớn khu biệt thự Tần gia, cả một hàng xe đỗ dài hết cỡ, chiếc xe rẽ vào góc giữa những hai bóng cây rải rác hai bên, tiến dần đến sảnh trước được chiếu sáng rực rỡ.
Vân Chức nhìn ra ngoài cửa xe, bất giác nín thở, có một khoảnh khắc cô ảo giác như mình đang xuyên không từ cuộc sống hiện đại bình thường quay về khu biệt thử c. Vào cuối mùa đông, cây cối nước chảy trong sân dường như không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, nó tốt tươi và sinh sôi. Từ cái sân trước nhìn vào trong có thể thấy ngay mấy khoảng sân chìm trong bóng đêm, sâu không thấy đáy.
Sau khi mở cửa xe xuống Vân Chức tự giác bước một chân xuống, giúp tài xế đẩy xe lăn, nhưng tài xế chân tay nhanh nhẹn hơn, căn bản là không để cô làm, mỉm cười nói “Vân tiểu thư, đây không phải việc cô nên làm ạ.”
Vân Chức mỉm cười giải thích với anh “Tôi đến là để làm cái này mà”, cánh cửa xe mở ra, giọng nói bình tĩnh của thái tử gia vang lên “Vân Chức, nhiệm vụ hôm nay của em là tôi.”
Vân Chức hiểu rồi, chiếc xe lăn không quan trọng, cô phải đi qua dìu anh.
Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc từ trong xe đổi lên ngồi xe lăn, Vân chức nhìn thấy hơi nhăn do động tác mạnh, cô cúi người chỉnh lại giúp anh, sau đó đẩy chiếc xe lăn đi vào bên trong căn biệt thự.
Tần Nghiên Bắc quay lưng lại với cô, ánh mắt anh âm thầm dao động.
Cách nhiều ngày rồi cô cuối cùng cũng lại chạm vào anh.
Người phụ nữ này sớm không kiềm được nữa rồi chứ gì.
Để được thừa nhận, để được yêu thương, cô thật sự đã giở nhiều chiêu ra, đúng là kiềm lòng không đậu mà.
Vân Chức đẩy xe lăn vào sảnh lớn, vừa vào cô liền cảm thấy kì lạ vì sao mà lại yên lặng đến vậy, hỏi Tần Nghiên Bắc thì mới biết chỉ có con cháu mới có thể đi đường này, những người họ hàng khác đề phải đi cửa bên hông.
Lúc gần đến sảnh lớn, Tần Nghiên Bắc nhấc tay lên “Em đi vào trước, hôm nay là ngày năm tháng chạp tôi về nhà thì trước hết phải đi cùng mọi người đến phòng thờ tổ tiên để thắp nhang, em đợi tôi quay trở lại rồi cùng đi.”
Vân Chức hiếm khi nghe thấy thái tử gia nói một tràng với giọng điệu không hề u ám, cô gật gù đồng ý, trợ lý đứng bên cạnh đợi lệnh lập tức bước lên, nhận nhiệm vụ đẩy xe lăn thay cho Vân Chức.
Vân Chức không hiểu, trợ lý không phải quan tâm rất chu đáo sao, hà tất gì phải để cô đến nữa.
Cô chỉ dám nghĩ, không dám hỏi, sau khi nhìn thấy Tần Nghiên Bắc rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, duỗi thẳng người đi lên phía trước một đoạn. Khi vừa rẻ cua liền nhìn thấy đèn ở sảnh trước đã sáng, bàn ăn đã dọn sẵn, bên trong đã có vài người rồi.
Vân Chức không hề quen ai, sau khi bước vào cô im lặng đứng cạnh cửa sổ, tay cầm một ly nước để tránh ngượng ngại, đứng đợi Tần Nghiên Bắc.
Cô vừa nhấp một ngụm, cảm thấy có ánh mắt lắm lúc quan sát khuôn mặt cô, cô nhìn qua theo bản năng. Phía đối diện xéo có hai người phụ nữ trẻ tuổi đang nhìn cô rồi dựa vào nhau thì thầm to nhỏ gì đó, ánh mắt vẫn cứ quét qua người cô.
Vân Chức không hiểu chuyện gì nhưng lại có chút ngột ngạt, nhìn xung quanh mới thấy chỉ có ba người họ là đứng gần nhau, những người khác đều đứng xa xa.
Sảnh trước này có lẽ chỉ là khu vực nghỉ ngơi đợi, cửa chính và cửa hông đều có thể đi vào đây, những người thuộc Tần gia đều đã đi qua đây rồi vào thẳng đại sảnh ở trong rồi.
“Á tôi nhớ ra rồi---“
Trong đó có một người phụ nữ đột nhiên nói to lên, Vân Chức nghe thấy.
“Hình như cô ta là sinh viên khoa mỹ thuật của Thanh Đại, còn là hoa khôi của khoa nữa. Trường tôi ở bên cạnh, có một lần đi sự kiện nhìn thấy, vậy nên tôi mới nói sao mà quen mắt vậy.”
Giọng nói người sau lại nhỏ hơn, Vân Chức cũng không muốn nghe lắm, cúi mặt làm như không biết, dù sao bây giờ ở trường cô luôn là chủ đề, đã quen với việc bị mọi người dòm ngó, dị nghị rồi.
Nhưng hai người phụ nữ nhìn thấy cô không lên tiếng, ngược lại bắt đầu không kiêng dè gì, nói năng cũng không tránh né.
“Tôi còn tưởng là thiên kim hay cấm cung trong nhà nào đó mà tôi chưa từng gặp qua, ngẫm nửa ngày hóa ra là một sinh viên quèn.”
“Mà cũng không quèn, người ta vẽ lợi hại lắm đó.”
“Ấy, làm nghệ thuật sao, làm nghệ thuật đó nha, dù có nghèo cũng không thể vô duyên vô cơ mò tới bữa cơm ở Tần gia để câu dẫn nha.”
“Chuẩn luôn, không biết cô ta đến cùng ai.”
“Còn có thể là ai nữa, là đám người đến cả bàn còn không đủ tư cách lên nữa, cháu chắt nào của Tần gia lại có thể dẫn về đây một con nhỏ không môn đăng hộ đối thế này chứ, muốn trở thành trò hề cho mọi người ở đây à?”
“Chắc chắn là vậy rồi, dù sao ngay cả tôi và cô còn phải đứng đây đợi, không được tùy tiện bước vào trong thì tình hình của cô ta chỉ có thảm hơn mà thôi.”
Hai người phụ nữ có bối cảnh khá giống nhau, đều có gia thế rất tốt, cũng coi như là đại tiểu thư được nuông chiều thành quen, chưa bao giờ phải chịu uất ức, đi tìm một người bạn trai dòng dõi Tần gia. Hôm nay cố gắng đến đây, ai ngờ còn không được vào sảnh chính, chỉ có thể đứng đợi ở đây, nói cái gì mà Tần gia nhiều quy tắt, người không được trưởng bối thừa nhận thì không được tùy tiện xuất hiện trong buổi tiệc.
Hai người dù đã lường trước được sự việc nhưng không tin và muốn thử vận may, bây giờ vừa mất mặt vừa uất ức, nhưng còn không nỡ đi, sợ lỡ mất cơ hội. Lúc này vừa nhìn thấy Vân Chức liền nổi điên lên, nhìn thấy được người yếu thế hơn để cáu xé, cười trên nổi đau người ta rồi.
Xinh đẹp thì có tác dụng gì, một sinh viên mà thôi, đến gia đình như thế này chỉ có thể để người khác chà đạp thôi.
“Ấy, cô tên là gì nhờ, đi cùng với ai.” Một người ở trong đó hất cầm gọi Vân Chức, “Dù sao cũng chỉ có thể đứng ở đây thôi, nói chuyện đi.”
“Không cần phải giấu diếm, hôm nay cô nhìn thấy nơi này có lẽ cũng hiểu rất rõ rồi chứ. Dù là cô đi cùng với ai cũng đều chỉ đến đó thôi.” Một người khác mỉm cười, “Gia đình không có cách biệt là mấy còn chưa vào được cánh cửa này, người giống như cô chính mình không phải quá hiểu rõ rồi sao. Nếu tôi là cô tôi sẽ đi ngay lập tức, hà tất gì phải đứng ở đây đợi cho người ta khinh chứ.”
Nhìn như thế này nhưng chỉ là một con chim hoàng yến bị người ta chơi đùa trong tay mà thôi, đối với mấy người tồi tệ ở Tần gia mà nói cùng lắm vài ngày liền đá.
Vân Chức cau mày, siết chặt cái ly, cô cũng đã hiểu ra đại khái vấn đề, bình tĩnh nói “Hôm nay tôi đến đây là có việc, không phải kiểu như các cô nghĩ. Huống hồ gì nếu đã khuyên tôi đi thì sao các người không đi chứ?”
Hai người bị cô chọc vào chỗ đau một cách nho nhã và từ tốn, mặt họ biến sắc, ngữ khí cũng rất khó nghe, nắm chặt ly rượu, đôi giày cao gót vang lên tiếng đinh tai, họ đi về phía Vân Chức.
Vân Chức đứng thẳng người, mím chặt môi.
Bọn họ muốn làm gì đây, ở một nơi như thế này thẹn quá hóa giận muốn tranh cãi rồi tạt rượu hả?
Vân Chức đứng dựa cạnh bên cửa sổ, sau cô là góc tường, bây giờ hai người đi lại gần như là chặn đường cô, âm thanh đối chọi gay gắt cũng vang lên bên tai “Cô có vẻ quá nâng giá trị bản thân lên rồi đây, so sánh với chúng tôi á? Chúng tôi lúc sớm muộn cũng có thể quang minh chính đại bước vào cổng này, còn như cô, cả đời này---”
“Vân Chức.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...