Em đến là để ôm anh

Tần Nghiên Bắc vừa nói xong liền thẳng tay đẩy Vân Chức xuống xe, thậm chí cô còn chưa kịp lên tiếng, chỉ có thể nhìn con xe của anh từ từ biến mất trên đường. Mãi cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng xe nữa cô mới xoay người, có hơi thất thần đi vào lối khu kí túc xá, bước chân lắm lúc có hơi không chân thật.
 
Vừa này anh mới nói gì?
 
….. Dỗ dành cô á?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cái từ “dỗ dành” này nghe rất xung đột khi đặt cạnh Tần Nghiên Bắc. Từ khi ở bên cạnh anh cho đến giờ cô đều cam tâm tình nguyện đi theo tiết tấu của anh, quan tâm đến cảm nhận của anh, vị thái tử gia kiêu ngạo như thế này cô đã quen rồi, nếu khăng khăng phải nói là dỗ dành thì cùng lắm cũng là cô dỗ anh mà.
 
Nhưng hôm nay khi cô không có tâm tình để đi quan tâm anh, vậy mà anh lại nói ra câu như thế này.
 
Băng qua dòng người đang có tiết lên lớp học sớm, cô đi đến dưới lầu khu kí túc xá, Vân Chức mới bất giác hiểu ra, có lẽ Tần Nghiên Bắc nghĩ…. Bởi vì tối qua anh chê đồ cô nấu khó ăn nên cô tức giận.
 
Vân Chức bật cười thành tiếng, lồng ngực như bị chèn một lớp bọt biển đầy nước không thể thở được, bây giờ lại như bị anh chèn ép hơn một chút, một cảm giác ngạt thở mơ hồ.
 
Còn như việc bảo cô đợi nhìn thấy cái gì, có lẽ không hề liên quan đến việc hôm nay, một là anh không dịu dàng, hai là anh cũng không cần thiết phải lãng phí thời gian, anh có thể nhẫn nại đưa cô đến trường cô đã rất cảm kích rồi.
 
Vân Chức bình tĩnh lại, nhìn thấy ở xa xa Đường Dao đang đứng trước cổng vẫy tay với cô, cô muốn chạy nhanh qua đó, nhưng vừa đi thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên, cô cẩm lên nhìn thấy là số điện thoại của người bạn cùng phòng khác là Tưởng Nguyệt.
 
Tưởng Nguyệt học cùng lớp với Hạ Lộ, hầu như khi đi học đều cùng đi, thời gian này hai người không có tiết, nếu không có chuyện đột xuất thì đều ở trong kí túc xá. Trực giác của Vân Chức nói rằng cuộc điện thoại của Tưởng Nguyệt này hoàn toàn không đơn giản, cô ra hiệu bảo Đường Dao đợi chút, làm dấu rằng mình phải nghe điện thoại cái.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Duyệt nói chuyện rất nhỏ, cố gắng nghe lắm mới có thể nghe rõ được, cô ấy úp úp mở mở nói: “Vân Chức, buổi chiều cậu có về kí túc xá không? Tớ…. tớ muốn nói với cậu một tiếng là, ống nước trong phòng bị hư rồi, ga giường của cậu đều bị làm bẩn rồi. Nếu rảnh thì cậu về thu dọn một chút.”
 
Vân Chức mím môi càng chặt hơn, nếu là bình thường thì cô cũng sẽ không nghĩ nhiều, nhưng tối qua xảy ra chuyện đó, sáng sớm nay trùng hợp ống nước lại hư, lí do đủ mạnh để khiến cô phải nhanh nhanh quay về. Huống hồ gì ga giường bị dơ, lúc cô dọn dẹp thì chắc chắn sẽ bị dính nước, tiếp theo thì sao nữa? Liền có thể thuận nước đẩy thuyền bảo cô đi tắm à?
 
Mới có một đêm trôi qua, livestream lại là quy mô 1:1, Hạ Lộ cũng sẽ không biết chuyện cô đã phát hiện ra. Vì để tránh bị nghi ngờ còn cố ý bảo Tưởng Nguyệt đến tìm cô, đợi đến khi cô vào kí túc xá, camera có lẽ đã mở lên từ trước, lần này nói không chừng sẽ phát lên nhiều diễn đàn lớn hơn, cho vô số những con mắt của người lạ mặt xem, thu hút lượt xem.
 
Vân Chức không hi vọng mình nghĩ xấu về ai, nhưng con dao bén này đâm lên người thì sao mà Vân chức có thể coi như không có chuyện gì, giả vờ không đau được đây.
 
Cô nói với giọng điệu rất bình thường: “Sao lại hư? Từ khi nào thế?”
 
Tưởng Duyệt gần như không ngờ cô lại hỏi kĩ đến vậy, cô ấy nghẹn vài giây, bên kia đầu dây có tiếng xì xào như có ai đưa giấy qua cho cô ấy, sau đó cô ấy mới tiếp tục giải thích: “30 phút trước, không biết vì sao, đã tìm người đến sửa ống nước rồi, phòng chúng ta sắp bị ngập luôn rồi, tớ với Lộ Lộ loay hoay nãy giờ.”
 
Vân Chức ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ quen thuộc, lạnh nhạt nói: “Được.”
 
Hạ Lộ đương nhiên nghĩ là cô chưa biết cái gì.
 
Nhưng cô rất hiểu rõ tâm tư của Hạ Lộ, bây giờ đi lên mới có thể bắt tại trận cô ta, đến lúc này thì dù có ồn ào đến mức độ nào cũng phải có bằng chứng chắc chắn để nói.
 
Sau khi Vân Chức tắt máy xong, mấy giây sau một tin nhắn lại nhảy lên, vẫn là Tưởng Nguyệt.
 
------ “Vân Chức, tớ dọn giúp cậu, hay là cậu đừng về.”
 
Ngón tay Vân Chức co lại.
 
Tưởng Nguyệt không dám đắc tội với Hạ Lộ, trước mặt phải nghe lời cô ta, sau lưng lại âm thầm ngăn cản cô.
 
Xem ra cô đoán không sai, chẳng có cái ống nước nào bị hư cả, chỉ là cái cớ.
 
Vân Chức chạy đến cạnh Đường Dao, nói đơn giản ý của Tưởng Nguyệt cho cô ấy nghe, Đường Dao lập tức xắn tay áo lên: “Tớ còn dám đến nè, cô ta thiếu tiền thiếu đến mức điên rồi hả?! Tớ thấy bây giờ chúng ta không chỉ là phải nắm chắc bằng chứng, mà còn nên đi báo cảnh sát, cứ tống thẳng cô ta vào đồn! Bên nhà trường không thể giải quyết được việc này đâu, không xử lí được cuối cùng sẽ đi khuyên cậu nên để mọi chuyện kết thúc êm đẹp. Rồi cô ta sẽ hận chết cậu, tới chừng đó càng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô ta nên vào đồn tỉnh lại mấy ngày đi!”
 
Vân Chức không phủ định lại, cô có thể nhẫn nhịn người khác đi quá giới hạn hoặc không mấy thân thiện, nhưng không đồng nghĩa với việc đối phương cứ được voi đòi tiên, tùy ý ức hiếp cô như vậy được.
 

Hàng lông mi cô hơi run lên, nhẹ giọng nói: “Tớ vào trước, cậu đứng bên ngoài phòng đi, đợi đến khi tớ xác định được cô ta đang livestream thì sẽ gọi cậu vào ngay, cậu giúp tớ báo cảnh sát.”
 
Đường Dao vỗ vai cô, vừa định khen cô nghĩ chu toàn mọi việc, không muốn xảy ra chuyện gì sai sót, thì đằng sau lưng Vân Chức đột nhiên có cái bóng, giọng nói của người đàn ông trẻ tuổi vang lên: “Không cần lo lắng, anh đã báo cảnh sát rồi, bây giờ đi lên đó cùng với em. Dù cho đoán sai thì bên cảnh sát anh sẽ giải quyết cho em, đừng sợ.”
 
Anh bất ngờ lại gần Vân Chức, cô vô thức nghiêng người qua, trước khi quay đầu lại đã nhận ra là ai, cô lịch sự lùi ra tạo nên khoảng cách với anh.
 
Giang Thời Nhất đứng quay lưng lại với bóng mặt trời, đôi mắt sáng long lanh, anh không đợi cô lên tiếng mà mình tự nói xin lỗi trước: “Xin lỗi em Chức Chức, anh không qua lại với đám người đó, liên lạc với nhau rất ít, sáng sớm nay mới gián tiếp nghe nói chuyện của em, nếu không tối qua anh đã----“
 
Anh lắc đầu, không nói tiếp nữa, nhìn cô một cách tập trung: “Nhưng ít nhất bây giờ em có thể yên tâm rồi, anh đã báo cảnh sát thay em, bên đoàn trường anh cũng đã liên lạc, những phiền phức sau đó em đừng lo.”
 
Đường Dao vẫn còn rảnh rỗi huýt sáo trêu chọc: “Học trưởng Giang đến giúp đời giúp người sao.”
 
Giang Thời Nhất mỉm cười khổ não, vỗ vai Vân Chức: “Lần này đừng từ chối anh, cảnh sát là do anh báo, nếu ngay cả chuyện anh lên đó xem em cũng không cho phép, thế thì anh không có cách nào để thu dọn tàn cuộc rồi, có phải không.”
 
Vân Chức ép ngón tay vào lòng bàn tay: “Học trưởng, bây giờ còn chưa đến 9 giờ, trên lầu kí túc xá còn có mấy nữ sinh chưa thức dậy. Lỡ như nhìn thấy con trai vào thì không tốt lắm, dì trực cũng sẽ không đồng ý, cảm ơn anh đã giúp em. Nếu anh muốn thì có thể đợi tin tức ở dưới lầu nhé.”
 
Cô không nói gì nhiều với anh, thẳng thừng kéo Đường Dao lên lầu, phía sau truyền đến tiếng bước chân của người đàn ông đi theo, không biết anh nói gì với dì trực ca mà có thể thuận lợi cho vào.
 
Đường Dao kéo cô sang cảm khái: “Học trưởng Giang đối với cậu quả thật là cố chấp, anh ấy tốt thật đấy. Lúc quan trọng liền có mặt giải quyết vấn đề cho cậu, thật sự không cân nhắc một chút à?”
 
Vân Chức trầm mặc, cắn môi đi nhanh lên lầu 3, nửa đường lại nhìn thấy nữ sinh sống cạnh phòng khác, vốn nên chào hỏi bình thường, nhưng hôm nay lại rất khác thường, mấy người họ chỉ mỉm cười ngượng ngạo với cô, rồi chạy vượt qua bọn cô, thì tha thì thầm với nhau, ít nhiều gì giọng nói cũng có chút vang to.
 
--------“Có thật không vậy, hoa khôi của khoa cũng có ngày sa ngã sao?”
 
------“Anh trai tớ ở trong cái nhóm chat của mấy phú nhị đại đấy, còn có thể giả được sao. Người ta có gia thế cỡ nào, tự nhiên khi không lại đi bịa đặt, phao tin về một sinh viên để làm gì chứ. Cô ta ra vào khu Nam Sơn. Nghe nực cười, khu Nam Sơn có giá thế nào, ngay cả mấy phú nhị đại còn không mua nổi nữa là.”
 
Đường Dao bước lên muốn chửi nhưng lại bị Vân Chức kéo lại.
 
Bây giờ không có thời gian để đi so đo mấy thứ này.
 
Chỉ là cục diện cô không muốn xảy ra nhất cuối cùng vẫn xảy ra, buổi livestream như cái cầu nối, và sau đó sẽ là những lời nhận xét bẩn thỉu đồn thổi khắp nơi trong trường.
 
Cô là một sinh viên đại học bình thường, dù trong giới vẽ bút danh của cô cũng có tiếng tăm, được các tài khoản blogger và vài trang báo khen ngợi như một thiếu nữ thiên tài về tranh sơn dầu, trong khoa cũng hay lấy tranh vẽ của cô làm bài giảng, nhưng hai thứ này đều hoàn toàn khác nhau. Khi vẽ cô cũng cố ý làm cho nó có sự khác biệt, trong trường cũng không có mấy ai biết Sin là bút danh của cô.
 
Dù bây giờ cô công khai rồi cũng không thể chứng minh điều gì, tranh của sin dù có đắt khách, lên tới 6 số, nhưng vĩnh viễn không đủ để bọn họ cảm thấy cô không cần thiết phải dựa vào vẻ bề ngoài và thân hình để bán mình cho bất cứ ai chịu chi tiền.
 
Khu Nam Sơn càng không thể có liên quan đến cô, dù bây giờ cô kéo đối phương lại, lớn tiếng giải thích cô đến chỉ là để báo ơn, khả năng cao sẽ là khơi dậy càng nhiều những câu chuyện không tưởng khác, cho rằng cô mượn cớ muốn nhân cơ hội này để trèo lên cành cây cao.
 
Đặc biệt là…. nếu thân phận của Tần Nghiên Bắc bị người có dã tâm đào ra, sẽ mang lại cho anh vô số những phiền phức.
 
Cô không thể để làm liên lụy đến anh, thậm chí thời gian này cô càng không tiện để đến tìm anh.
 
Rõ ràng là cô không làm sai bất cứ chuyện gì.
 
Rõ ràng là Hạ Lộ không biết điểm dừng, chụp trộm cô rồi livestream, bây giờ âm thầm lan truyền đi, rồi cô lại phải là người gánh những hậu quả này.
 
Lồng ngực Vân Chức phập phồng lên xuống đầy chua chát.
 
Ưu tiên bây giờ vẫn là giải quyết gọn gàng tên đầu sỏ thủ phạm này trước.
 
Cô để Đường Dao đứng ở hành lang, tay đặt lên cánh cửa, điều chỉnh lại nhịp tim đang đập liên hồi của mình, rồi mở cửa ra.
 
Cả căn phòng kí túc xá là một mớ hỗn độn, khắp nơi đều có nước đọng, bốn chiếc giường đều bị ảnh hưởng, tình hình bên chỗ cô là tệ nhất, không biết làm sao mà bàn ghế lại còn dính bùn đất bẩn, nếu mà bắt tay vào để dọn dẹp thì chắc chắn sẽ bị ướt người, sau đó buộc phải đi tắm.

 
Tưởng Nguyệt vừa nhìn thấy cô đã đứng phắt dậy, ánh mắt có hơi gấp gáp: “Vân Chức, cậu, cậu quay về thật sao.”
 
Cô ấy do dự không biết làm sao, cứ liếc sang lén nhìn Hạ Lộ, hi vọng có thể ám hiệu gì đó cho Vân Chức được.
 
Trong phòng Hạ Lộ mặc một chiếc hot pants và áo thun ba lỗ, máy tính đang mở sáng màn hình, dựa vào góc độ máy ảnh có thể chụp 
夏露在宿舍里穿着热裤和工字背心,正在打开的笔记本电脑前晃,以摄像头能拍到的角度,取景框里应该是露出来的一截细腰,或许背心紧紧包裹的胸口也能入镜。
 
Cô ta nghe thấy tiếng động, bình tĩnh nhích người sang một bên để chừa ra một chỗ trống, ngón tay gẩy gẩy máy tính để nó hơi di chuyển đổi hướng, quay về phía Vân Chức.
 
Hạ Lộ mỉm cười nhìn cô, nhiệt tình đến mức bất bình thường: “Cậu về rồi sao, xem hai tụi tớ đã ướt như chuột lột luôn rồi, cậu mua mua dọn dẹp giường mình đi kìa.” 
 
Cô ta đang đợi Vân Chức cởi áo khoác ngoài ra, với chiếc váy ôm bó người như thế này phải leo lên leo xuống giường, nếu mà bị ướt…
 
Dù sao cô cũng đâu có chụp Vân Chức không mặc đồ đâu.
 
Nói không chừng còn giúp Vân Chức nổi lên, đợi đến khi nổi lên có được mớ tiền, còn phải nên cảm ơn mình, chia cho Hạ Lộ này một nửa đấy, còn hơn bị người ta cười cợt vì chuyện đi cả đêm không về kí túc xá.
 
Vân Chức đứng thẳng người nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Lộ, mãi cho đến khi khiến cô ta cảm thấy không đúng lắm, chột dạ hỏi một câu “Làm sao”.
 
Vân Chức đột nhiên bước nhanh về phía trước, nhân lúc Hạ Lộ chưa kịp chuẩn bị, kéo cô ta ra khỏi màn hình máy tính, gấp màn hình thấp xuống, lòng bàn tay che cam lại, di con trỏ chuột vào web bị thu nhỏ dưới cùng, bởi vì bị che lại mà vị trí giữa trang web tạo thành một mảng đen, các bình luận ở khung chat gần đó như muốn nổ tung.
 
“Chuyện gì vậy, màn hình đen rồi?!”
 
“Đừng có cản cam lại coi, làm cái quái gì vậy!”
 
“Tôi vừa nhìn thấy mỹ nữ liền tắt rồi, Phó Chủ Thành không gạt tôi, thật sự là tiên nữ đó. Không phải nói hôm nay rỉ nước nên có thể sẽ bị ướt người sao. Ở đâu rồi?!”
 
Là diễn đàn livestream công khai, hiện tại hiển thị người xem vượt quá mấy chục ngàn.
 
Hạ Lộ càng biến sắc, sức lực bàn tay nặng trịch, cô ta kéo Vân Chức lại muốn gập màn hình máy tính xuống.
 
Đôi mắt tròn xoe của Vân Chức hơi nhướng lên lạnh lùng nhìn cô, trước hết cô mở máy ảnh trên điện thoại lên nhanh chóng chụp lại bằng chứng, sau đó quay đầu lập tức gọi Đường Dao vào, Đường Dao còn chưa kịp lên tiếng, tiếng gõ cửa vang lên, sau đó có người đẩy cửa ra, hai người cảnh sát mặc cảnh phục đi vào, nghiêm giọng nói:” “Làm gì đây!”
 
Đường Dao gấp gáp đang định đi vào, Giang Thời Nhất còn nhanh hơn cô, tay đặt lên nắm cửa, giải thích thay cho Vân Chức: “Chào anh, tình hình ở đây----“
 
Cảnh sát đưa tay lên ra hiểu dừng lại, hỏi một cách chuyên nghiệp: “Cậu là người báo án?”
 
Giang Thời Nhất gật đầu.
 
Vị cảnh sát lại hỏi: “Họ Tần?”
 
Giang Thời Nhất vốn muốn trả lời lại nhưng giọng nói hơi khựng lại, không quá chắc chắn mà cau mày: “…..Tần? Xin lỗi, tôi họ Giang, là tôi báo án, ở đây có người xâm phạm quyền riêng tư, lợi dụng đối phương livestream để trục lợi.”
 
Cảnh sát nói: “Cậu họ Giang à, báo muộn rồi, việc này có người báo án sớm hơn cậu. Đúng lúc chúng tôi đều đến, cùng để xử lý án.”
 
Ngón tay đặt lên cánh cửa của Giang Thời Nhất hơi co lại, đầu ngón tay có màu đỏ bất thường, ngạc nhiên nhìn sang Vân Chức, Vân Chức cũng nghe thấy chữ ‘Tần’, không thể tin vào mắt mình mà nhìn sang cảnh sát, nhỏ giọng hỏi: “Tần… tiên sinh?”
 
Cảnh sát ‘ừm’ một tiếng, xác nhận danh tính đối phương, nhìn xung quanh một lượt cũng đã hiểu ra là chuyện gì. Cảnh sát cầm máy tính của Hạ Lộ rời đi, một người đồng nghiệp khác tiến lên khống chế Hạ Lộ.
 

Sự việc gây ồn ào nên mấy sinh viên ở bên cạnh cũng chạy qua nghe ngóng, nhón chân lên nhìn vào trong. Mấy lời đồn thổi truyền tai nhau với ý tứ sâu xa ở cầu thang ban nãy giờ càng lan rộng hơn, đâu đâu cũng có vô số con mắt đang quan sát và đánh giá Vân Chức.
 
Có vẻ như khi đối diện với những tin tức bát quái càng lớn hơn thì chuyện bạn cùng phòng quay lén lại trở thành chủ đề phụ, còn chuyện hoa khôi của khoa có tin tức không mấy trong sạch mới là trọng điểm của sức nóng.
 
Hạ Lộ sợ đến mức mặt không còn tí sắc, trơ mắt nhìn chính mình bị cảnh sát dẫn về đồn để điều tra, lỡ như tình cảnh bi thảm này bị cả trường biết thì cô cũng đừng mong ngẩng mặt lên làm người nữa.
 
Hạ Lộ bật khóc, quay đầu nhìn chằm chằm Vân Chức, điên cuồng nói: “Có lố quá không vậy! Tôi lén livestream cô đấy! Thế thì đã làm sao?! Có làm hại đến cô chưa!”
 
“Vân Chức, có nhất thiết phải tỏ ra thanh cao như vậy không! Cô nhìn thấy ban nãy mới tăng lượt xem đây, còn tăng như bay, nếu mà cô chịu hợp tác  tôi có thể khiến cô nổi lên luôn! Cô không thiếu tiền à? Không thiếu tiền mà đi dựa dẫm vào giới hào môn?!”
 
Câu nói này vừa vang lên, trong ngoài phòng kí túc xá đều đột nhiên im bặt.
 
Đường Dao đứng bên ngoài không chen vào được, buộc miệng chửi bậy, sắc mặt Giang Thời Nhất trầm xuống, anh bước lên: “Cô vu oan giá họa đủ chưa!”
 
Hạ Lộ hét lên: “Vu oan giá họa?! Vân Chức, cô nghĩ tôi không biết à, gần đây tối nào cô cũng không về kí túc xá ngủ, ngày ngày gạ gẫm người bên ngoài. Tôi đã nghe nói rồi, cô đến khu Nam Sơn, có cần tôi giúp cô tra trên baidu một chút giá nhà ở đó là bao nhiêu không?! Cô sẽ không nói với tôi là gia đình cô có một căn ở đó chứ!”
 
“Cô nghĩ cô là ai hả, con mẹ nó là một sinh viên nghèo biết vẽ, giống như tôi thôi!”
 
Hành lang trở nên ồn ào, những âm thanh xì xa xì xầm trước đây, bây giờ đã không kiêng dè e ngại nữa, trở nên nháo nhào hơn, mọi người đang bàn luận về tin đồn đang lan truyền trên lầu vào sáng sớm nay.
 
Cảnh sát trách mắng mấy câu, cũng không có cách nào tốt hơn, dù cho về sau có thể tạo thành những tin đồn bịa đặt nhưng trước mắt họ lại không thể quản, bởi lẽ cũng không thể chặn miệng Hạ Lộ lại.
 
Hơi thở của Vân Chức như bị nghẹn lại, vừa đau vừa chát, cảm xúc bị dồn nén, khóe mắt cô bất giác có hơi nóng lên, cố gắng để có thể tránh đi thân phận của Tần Nghiên Bắc, cô muốn nói rõ chuyện này trước mặt mọi người, mặc kệ có ai tin không.
 
Chữ đầu tiên phát ra từ cổ họng, ở bên ngoài có người tách nhóm sinh viên nữ đang bu quanh lại ra rồi bước vào, tiếng giày cao gót vang vọng.
 
Người phụ nữ mặc trang phục chuyên nghiệp được cắt may tỉ mỉ, trước ngực cài huy hiệu, Vân Chức liếc nhìn thì cảm thấy có chút quen quen, nhưng một lúc sau cô mới nhớ ra. Đây là LOGO của địa điểm đấu giá đã từng xử lý một số bức tranh của cô trước đây. Ở trong ngành nó được coi là cơ quan đầu não của cấp lãnh đạo tuyến đầu, và rất có thẩm quyền.
 
“Thật ngại quá đồng chí cảnh sát, chỉ tốn 1 phút thôi.” Người phụ nữ lịch sự cắt lời, mỉm cười nho nhã, “Vốn muốn hẹn Vân tiểu thư bên ngoài, nhưng gọi điện cho cô ấy mãi không thấy bắt máy, vì vậy nên tôi chỉ có thể mạo muội lên đây một chuyến.”
 
Cô ấy rút ra một tệp hồ sơ từ trong túi ra, đưa cho Vân Chức: “Không phải cố ý làm phiền cô, là bên chỗ đấu giá có quy định riêng, phàm là những món vượt quá 8 con số thì buộc phải đến tận nơi thông báo, các thủ tục liên quan sẽ giao cho các bên trong thời gian sớm nhất.”
 
Người phụ nữ nói xong, mở giấy niêm phong và lấy ra một vài tài liệu đã được đóng dấu sau một quá trình xử lý, mỉm cười nói: “Dù hoàn cảnh có thể không thích hợp lắm nhưng vẫn phải làm theo quy trình chúc mừng Sin, nửa tiếng trước ba bức tranh đã thành công được đấu giá cao. Giống như trước đây nhé, tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô nội trong vòng ba ngày làm việc tới.”
 
Lời nói vừa dứt, trong lẫn ngoài căn phòng đang im bặt bỗng nhiên như bị đánh một hồi chuông, vị cảnh sát đứng bên cảnh vốn không muốn đợi chờ nữa, nhưng bây giờ cũng tròn xoe mắt nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Vân Chức, kinh ngạc hỏi một tiếng: “Là sao? Ba bức tranh của cô gái này, được bán với giá hàng triệu à?!”
 
Người phụ nữ khách sáo giải thích: “Vân tiểu thư là người quen của chúng tôi, trước kia tích lũy rất nhiều, hôm nay là gặp được người có mắt nhìn, mua với giá cao, với lại ở trong giới tranh sơn dầu thì Sin cũng rất nổi tiếng.”
 
Trong hành lang có người đang cầm cái chậu thì đột nhiên rơi xuống, tiếng vỡ vụn ra vang vọng lên.
 
“Cái gì?! Thần tượng của tôi?!”
 
“Sin là nữ thần của tôi, con mẹ nó---“
 
“Tối qua tôi còn cùng với người ta chửi lộn với đám người không biết thưởng thức! Sin chỉ là thiếu cơ hội, tranh của cô ấy nên được bán với giá cao hơn, wtf!”
 
“Vân Chức!” Có người đập cười, hét lớn, “Cô thật sự là Sin?! Sin vốn là phú bà! Tháng trước tôi nghe nói cô ấy có bản thảo giá cao ngất trời! Vấn đề là tôi đến chết cũng không thể ngờ nó đến 8 con số, má ơi là tám con số đó!”
 
Giang Thời Nhất mím môi, không hiểu nhìn sang Vân Chức, mấy lần anh muốn nói nhưng lại thôi. Anh đi lên một bước để kéo cô sang, không ngờ bên ngoài lại có người vừa xin lỗi vừa chen vào, dù nói năng lịch sự, nhã nhặn nhưng giọng điệu và nét mặt không hề tỏ ra thân thiện, hay tỏ ra kiêng dè gì.
 
“…. Ồn ào quá,” Người phụ nữ trung niên bước vào, khuôn mặt tỏ vẻ dè dặt, trong tay còn cầm một bản hợp đồng được đóng bìa, “Vân tiểu thư, chúng ta đã hẹn nhau vào lúc 9 giờ sẽ gặp nhau trước cổng trường, sao cô lại đến trễ, nếu không phải sợ lỡ dỡ việc tôi cũng sẽ không đi lên địa chỉ mà cô đưa, còn phải nói qua nói lại với người quản lý khu kí túc xá cả ngày trời.”
 
Nhưng trên bìa của bản hợp đồng viết tay này chính là ba chữ đẹp như rồng bay phượng múa “Khu Nam Sơn”.
 
Hạ Lộ đứng rất gần, là người nhìn thấy đầu tiên, khóe mắt cô ta giật giật, hằn lên tơ máu và nhìn chằm chằm vào nó.
 
Người phụ nữ trung niên đưa ra, cánh tay Vân Chức không kìm chế được mà hơi run, tay nặng đến mức không nhấc lên được. Đường Dao cuối cùng cũng chen vào được, khuôn mặt phấn khích lật xem nội dung bên trong bản hợp đồng, phần thông tin người mua nhà hiện lên một cách rõ ràng.
 
Họ tên Vân Chức, số chứng minh nhân dân không chút sai lệch nào, vị trí là một căn biệt thự 3 tầng tại khu Nam Sơn lô A.
 
Đường Dao hoàn toàn ngớ người mà hỏi một câu: “Lúc ba tớ mua ở khu Nam Sơn, thủ tục đều giống như vậy.”
 

Câu nói này như xé rách tấm màng ngưng đọng bốn góc, những âm thành ồn ào bắt đầu khơi dậy.
 
Người người đứng xung quanh đều là sinh viên nghèo bình thường, nhưng Vân Chức không phải, cô là họa sĩ được đấu giá cao ngất trời, hôm nay bay lên thành người con gái thiên tài trong giới tranh sơn dầu.
 
Ai ai cũng đều xem khu Nam Sơn như một món đồ xa xỉ thèm khát mãi không bao giờ có được, chỉ bởi vì một người phụ nữ trẻ tuổi ra vào một mình liền vô duyên vô cớ bị nghĩ là làm những chuyện bẩn thỉu, nhưng Vân Chức ở cái độ tuổi đầu 20 vậy mà lẳng lặng có được một căn biệt thự.
 
Cô được bao nuôi sao? Lấy thân đổi danh đổi lợi? E rằng sắp tới những món đồ xa xỉ thượng hạng đều sẽ đắp lên người cô hết.
 
Hạ Lộ hét lên: “Là giả! Vân Chức cô điên à, cô còn dám nói xạo! Cô thuê mấy người này ở đâu!”
 
Hai người phụ nữ đến để xử lý công việc cùng lúc quay lại nhìn vị cảnh sát, chuyên nghiệp lấy ra hồ sơ có liên quan để ông kiểm tra.
 
Vị cảnh sát cũng có hơi nghi ngờ, nên quyết định kiểm tra đến cùng, ông ấy cũng thật sự rất có tâm, sau khi kiểm tra lần lượt từng người còn gọi qua hai bên cơ quan để điều tra kĩ càng, cuối cùng mới xác nhận là thông tin chính xác.
 
Ngay lập tức, cảnh sát đẩy Hạ Lộ, người đang hùng hổ, làm vẻ mặt dữ tợn.
 
“Chúng tôi sẽ dẫn cô gái này về để điều tra,” Ông lại gật đầu với Vân Chức, “Vân tiểu thư, cô là người bị hại, vài ngày nữa chúng tôi sẽ cử người phụ trách đến để thông báo cho cô.”
 
Vân Chức vẫn đứng ở chỗ cũ, chân đã mất cảm giác, cổ họng khô khốc như bị một cây gai châm vào, không nói được câu nào hoàn chỉnh.
 
Cô tận mắt chứng kiến những ánh mắt mỉa mai, ngờ vực đó, sau vài phút ngụp lặn trong trầm bỗng thì đột nhiên biến thành sự ngưỡng mộ và sùng bái. Những ánh mắt chứa đầy sự ghê tởm đều như phát sáng nhìn cô.
 
Không biết phải nói thế nào, giải thích làm rõ mọi chuyện bao nhiêu lần cũng không thể nhanh và triệt để bằng cách làm bây giờ, khiến những giọng nói hoài nghi đều mắt thấy tai nghe, Vân Chức không cần đi leo bám lên người nào cả.
 
Có người còn không thể tiêu hóa được cái thông tin vốn như một giấc mơ không chân thực này trong vòng chỉ vỏn vẹn 2 tiếng ngắn ngủi.
 
Nhưng lúc ban đầu anh vốn chỉ hỏi cô.
 
“Tên.”
 
“Đưa chứng minh nhân dân cho tôi.”
 
Đường Dao miễn cưỡng lắm thì cũng còn chút lí trí, cô khuyên mấy nữ sinh đang kích động đứng ngoài cửa giải tán, đỏ mặt vì hưng phấn.
 
Vân Chức có chút thấy hoa mắt chóng mặt, lúc đi về trước còn hơi loạng choạng. Giang Thời Nhất đã không còn nhìn thấy chút cảm xúc nào lập tức đưa tay ra kéo cô lại. Khi anh di chuyển, ống tay áo đang giơ lên lại nhích lên, không biết là sơ ý hay có ý mà để lộ một vết sẹo bỏng nhỏ trên khuỷu tay.
 
Vị trí khủy tay của anh lướt qua trước mặt Vân Chức.
 
Vân Chức nhìn thấy hơi cau khóe mày, nhưng não cô đã quá tải, không hỏi thêm gì nữa, từng bước đi ra ngoài kí túc xá. Lúc đi cô còn nói với Đường Dao: “Dao Dao, tìm người đến dọn dẹp kí túc xá đi, tớ có việc ra ngoài một chút.”
 
Cô nói cảm ơn Giang Thời Nhất, tránh sự va chạm quá gần gũi với anh, đội cái mũ liền áo khoác lên đầu, che đi đôi mắt, đi ngược chiều gió về phía cổng trường.
 
Cô không biết số điện thoại của Tần Nghiên Bắc, chỉ có thể quay về khu Nam Sơn để đợi anh.
 
Ngón tay của Vân Chức vừa lạnh vừa nóng, không còn phản ứng nhanh, cô bình tĩnh một lúc mới gọi được một chiếc xe, đầu gối cô từ từ tê cứng, cuối cùng đi đến trước cửa Thanh Đại lại nhìn thấy một chiếc xe bắt mắt đậu bên đường, một chiếc xe địa hình màu đỏ rượu trung tính đang đậu ở đó, cô biết Đường Dao rất thích.
 
Giá trị con xe nằm ở khoảng thu nhập của một người được coi là người con gái thiên tài trong giới tranh sơn dầu mới có thể mua nổi.
 
Vân Chức không biết tên hãng xe, không quá hiểu biết về kiểu xe, chỉ là không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại đi về bên đó, muốn đi qua bên đường đợi xe cô đã đặt.
 
Nhưng lúc cô vòng qua phía sau xe, cánh cửa đột nhiên mở ra, hơi ấm ùa ra ngoài bao trùm lấy cái tiết trời lạnh buốt bên ngoài xung quanh cô.
 
Chiếc xe có vẻ hơi chật chội đối với đôi chân dài của người đàn ông mặc vest mang giày da. Dáng vẻ nghiêm nghị, đầu ngón tay gõ nhẹ vào ghế, ánh mắt đảo qua, lộ ra vẻ ngạo mạn và áp bức một cách vô pháp vô thiên.
 
Vân Chức đỏ mắt nhìn anh.
 
Khuôn mặt anh lại trông rất lạnh lùng, nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay hơi hướng xuống, vẫy tay một cái.
 
“Qua đây, về nhà cùng tôi.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận