Em đến là để ôm anh

Sau khi Vân Chức trả lời câu ‘báo ơn’ đó xong, Tần Nghiên Bắc cũng không nói gì thêm, anh như đắm chìm trong sự ấm áp nơi hõm cổ cô, không mạnh không nhẹ nhưng cắn riết thành nghiện.
 
Cô khẽ động đậy, đôi tay đang ôm cô lại vô thức ghì chặt hơn, đem cô ôm trước ngực.
 
Cơn đau nhẹ xen lẫn cảm giác tê dại khiến Vân Chức bất lực nhắm mắt lại, đôi môi mím lại khẽ run rẩy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô hít một hơi thật sâu, trong lòng không ngừng suy nghĩ.
 
Tha thứ cho anh, không được so đo với anh, bây giờ anh là người bệnh, không hề có ý sỉ nhục, xâm phạm gì đến cô cả. Anh chỉ là không khống chế được hành vi của bản thân, ở trong một đêm đông buốt giá như này, bất thường lại còn cứng miệng nhưng anh cần một chút an ủi và sự bầu bạn.
 
Vân Chức không dám nhúc nhích, bị Tần Nghiên Bắc ôm mãi ở tư thế này khiến cơ thể sắp tê cứng, cô mơ hồ có cảm giác như thể nửa đêm mình bị đẩy vào chiếc quan tài của một con quỷ khát máu, ngoan cố khăng khăng tiếp cận vị bá tước này để rồi dâng hiến từng huyết mạch đang sống của mình ra.
 
Cô thử hơi hí mắt.
 
Bây giờ vị thái tử gia này trông rất anh tuấn nham hiểm, làn da trắng bệch, đôi môi bởi vì khô đến nứt nẻ nên hằn lên vết rỉ máu, dáng vẻ khi anh cúi đầu trầm mặc cắn người trông thật sự hòa hợp với khí chất bây giờ của anh.
 
Anh thật sự bệnh rất nặng.
 
Vân Chức lo lắng, dè dặt nhìn ra ngoài cửa sổ, khung cửa vẫn được mở toang ra khiến những làn gió mạnh cứ lùa vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nhớ, lúc nãy khi cô bưng nước lên, Tần Nghiên Bắc cứ nhìn chăm chăm ra đó, trong ánh mắt anh là một màn đêm tối như bưng, như những đống tro tàn sau khi cháy hết.
 
Đợi một chút….
 
Vân Chức đột nhiên hoảng loạn nắm chặt tay anh.
 
Vấn đề về tâm lý và tinh thần anh sẽ không trở nên nghiêm trọng đến mức anh muốn nhảy lầu luôn đấy chứ?!
 
Nếu lúc đó cô thật sự bị anh đuổi đi, không quay trở lại thì liệu có phải ngay sáng sớm hôm sau có thể cô sẽ nhìn thấy đầu báo về cái chết bí ẩn của thái tử gia của Tần thị hay không.
 
Lần này Vân Chức thật sự rất lo lắng, trong một căn phòng lạnh lẽo như vậy, phần tóc mái và chóp mũi đều đổ mồ hôi, hai tay cô vịn chặt lấy Tần Nghiên Bắc hơi lây lây, thương lượng với anh: “Tần tiên sinh, anh sao rồi? Chúng ta có thể cách xa cửa sổ một chút không?”
 
Đứng gần như vậy, cô sợ lỡ như anh nghĩ không thông, cô sẽ không kéo nỗi anh.
 
Khó khăn lắm Tần Nghiên Bắc mới có được sự bình yên không bị làm phiền nữa, anh mất kiên nhẫn ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt anh có sự hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
 
Gió còn thổi điên tiết hơn ban nãy.
 
Dù cho Vân Chức đã mặc áo khoác ngoài, nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu hắt xì một tiếng, nhất thời quên mất chuyện sợ anh.
 
Tần Nghiên Bắc bóp gáy cô, miễn cưỡng rời khỏi cơ thể cô, anh xoay tay đẩy cô về phía chiếc giường, cô loạng choạng mấy bước và ngồi ngay ở đuôi giường.
 
Anh nén cơn giận lại, từ từ đóng cửa sổ lại, vừa muốn duỗi đôi chân dài ra để nhảy khỏi cửa sổ, nhưng một tia lý trí còn lại đã kịp lúc xuất hiện để ngăn cản anh lại.
 
…… Bây giờ anh vẫn đang là một người tàn tật phải ngồi xe lăn.
 
Tần Nghiên Bắc cau mày rất u ám, mùi hương trên người của Vân Chức từ từ xa dần khiến anh cảm thấy bất an, hỗn loạn, anh lại nghĩ đến mình còn phải giả vờ gãy chân, không thể di chuyển được, muốn lập tức đi qua kéo cô nằm xuống, cái chuyện trái với quy luật tự nhiên này càng khiến anh cảm thấy bực bội đến mức xa xẩm mặt mày, cả người anh đều không thể kiềm nén được sự xâm lược, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Chức càng trở nên lạnh lùng hơn.
 
Từng mạch đập của Vân Chức cứ như đang nhảy múa lên, có lẽ tối nay cô đã moi hết lòng can đảm của bản thân ra rồi.
 
Cô lẳng lặng đứng dậy, đẩy chiếc xe lăn ở một góc phòng qua, nhân lúc Tần Nghiên Bắc không để ý cô nhanh nhẹn cúi người nhặt một mảnh vỡ thủy tinh lớn lên cho vào túi, dù cho anh trông có vẻ dữ tợn đến đâu thì cô vẫn kiên định đi qua để dìu anh.
 
Tần Nghiên Bắc buộc phải giả vờ mình bị liệt, anh cố gắng nhẫn nại dựa vào thành giường, đợi Vân Chức ngoan ngoãn khom người chuẩn bị chăm sóc anh, anh nắm lấy tay cô rồi kéo vào trong vòng tay mình, cả người cô va vào cái ôm của anh.
 
Không phải khăng khăng là phải ở bên cạnh anh với cái lí do là báo ơn sao.
 
Không phải là yêu anh đến mức không màng tất cả sao, làm đủ mọi thủ đoạn để câu dẫn anh, chỉ vì để có thể gần anh hơn mà.
 

Thế thì anh sẽ thành toàn cho cô một lần.
 
“Cô tưởng báo ơn đơn giản như vậy sao? Tôi không thiếu bảo mẫu hầu hạ.” Tần Nghiên Bắc hơi khép mắt ôm chặt lấy Vân Chức, lời nói đầy cay nghiệt: “Tôi đuổi cô lại không đi, một hai muốn ở lại đây, được, thế thì ngủ cùng tôi.”
 
Lúc Vân Chức bị anh đẩy lên giường cô đã đoán ra được ý tứ trong lời nói của anh.
 
…..Ngồi ôm cũng chưa thỏa mãn được cái vị thái tử gia này, còn muốn cô ở bên cạnh suốt đêm.
 
Hơi thở của Vân Chức trở nên gấp gáp hơn, cô ngồi quay lưng lại với Tần Nghiên Bắc, cách mấy lớp vải dày của bộ đồ đông, cơ thể cô đang dán chặt vào lồng ngực đang đập mạnh mẽ của anh, cô không thể vùng vẫy. Chỉ cần cố nhúc nhích một chút là người đàn ông ở sau lưng sẽ ghì chặt hơn, như thế muốn cắt đứt mạch máu của cô vậy.
 
Cô chật vật lục tìm mảnh vỡ thủy tinh ban nãy đã cất trong túi, hồi hộp cằm nó trong tay thủ sẵn bất cứ lúc nào.
 
Nếu Tần Nghiên Bắc càng quá phận hơn, cô….cô cũng sẽ tự vệ một cách hợp lý.
 
Nhưng Tần Nghiên Bắc chỉ đơn giản là ôm lấy cô, ôm lấy cô vào trong lòng, quá lắm thì cũng chỉ là cắn vào vành tai cô. Cô có thể cảm nhận được tối nay  anh bị bệnh tình hành hạ, dày vò đến kiệt sức, cuối cùng dùng chút ý chí để khống chế bản thân không làm gì quá đáng với cô.
 
Hai tay Vân Chức đã cầm sẵn vũ khí, cô thấp thỏm cả một đêm gần như không hề chợp mắt.
 
Chỉ cần anh mà có hành động gì khác thường thì cô sẽ lập tức ra tay.
 
Hai cánh tay Tần Nghiên Bắc dùng sức ôm chặt cô, dưới nhiệt độ ấm áp từ cơ thể của cô không ngừng truyền qua cho anh, cuối cùng cũng dỗ được anh chìm vào giấc ngủ.
 
Trước khi ngủ say, anh vùi đầu vào trong mái tóc xõa dài của cô, khóe miệng cong lên.
 
Ngay cả trạng thái hết sức vô lý này của anh mà cô vẫn chịu được, còn ngoan ngoãn nghe lời ở bên cạnh anh khi ngủ, để mặc anh chi phối.
 
Người phụ nữ này quả thật là một lòng một dạ để yêu anh.
 
Mãi đến khi trời sáng Vân Chức mới chợp mắt được một lát, sau đó rất nhanh cũng đã tỉnh dậy.
 
Cô nhìn thấy Tần Nghiên Bắc đã ổn định rồi mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, từ từ đứng dậy, thu dọn đơn giản những mớ hỗn loạn rơi rớt trên sàn nhàn. Vân Chức bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, vô tình phát hiện bên dưới ô cửa sổ phòng ngủ là một nhà kính bị bỏ hoang ở sân sau của căn biệt thự.
 
Diện tích nhà kính này rất lớn, không gian thoáng đãng, trồng đủ mọi loại cây, bên trong còn có nhiều chậu cây lớn nhỏ, các loại cây đã héo từ rất lâu nên cũng không thể nhìn ra là loại cây gì.
 
Nhưng không khó để nhận ra Tần Nghiên Bắc đã từng chăm sóc nơi này rất tỉ mỉ, cẩn thận. Đến bây giờ có lẽ cũng vẫn rất để tâm đến, đối với tính khí, sở thích của vị thái tử gia này mà nói thì quả thật đúng là chuyện bất ngờ. 
 
Hóa ra tối qua khi anh thất vọng nhìn xuống nơi này, không phải là muốn nhảy lầu à?
 
Tâm trạng Vân Chức mới tốt lên được một chút, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng anh có khuynh hướng tự sát, thời gian này cô vẫn phải nên chú ý anh nhiều hơn, không thể buông lõng cảnh giác. Nếu như mà đến báo ơn, nhưng kết quả lại thành báo chết ân nhân của mình thì không phải cô đã biến thành phạm nhân rồi sao.
 
Từ lúc rời khỏi cửa sổ, Vân Chức hơi khựng lại, không biết vì sao mà sự chú ý của cô cứ dừng lại ở căn nhà kính đó mãi, cô mím chặt môi.
 
Đợi đến khi Tần Nghiên Bắc tỉnh lại, vòng tay anh đã trống trơn, vạt áo còn có hơi lạnh.
 
Anh vô thức cau mày, nửa chống người ngồi dậy, hai tay cảm giác bất thường, anh vén chăn ra liền nhìn thấy hai lòng bàn tay đã bị quấn băng gạt, là ở chỗ bị thương do mảnh vỡ thủy tinh cắt qua.
 
Chỉ có điều người băng vết thương cho anh quá hoảng loạng, có lẽ sợ đánh thức anh nên dẫn đến vết băng gạc xiên xiên vẹo vẹo.
 
Cơn giận của vị thái tử gia này đã vơi đi một nửa, cơn dằn vặt này coi như cũng qua đi rồi, anh nhìn vết băng xiên xiên vẹo vẹo trên tay mình, soi mói rồi ‘hừ’ một tiếng, đuôi mắt hơi nhướng lên, ý cười hiện lên một cách nồng đậm.
 
Quả thật, vừa lóng ngóng vừa ngốc nghếch, tay cô cũng ngốc nữa.
 
Thử mà là người khác quấn băng cho anh thành thế này xem.
 
Trên đầu giường đặt một ly nước ấm, nếu nhìn không lầm thì bên trong có lẽ là nước chanh mật ong, bình thường thứ đặt cạnh tay anh chỉ có nước lạnh và cà phê nên nhìn thứ này anh rất bực bội, mím môi, lạnh lùng nhìn chằm chằm nó, do dự một chút rồi mới cầm lên uống một ngụm.
 
….Cũng tàm tạm đi, khá ngọt.
 
Vậy nên uống thêm vài ngụm nữa.

 
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn qua chiếc gối nằm, dưới gối lộ ra một góc của tấm thẻ, khi anh lấy ra mới phát hiện là tấm thẻ ngân hàng mà tối qua anh sai người đưa đến cho Vân Chức, cô im hơi lặng tiếng lại nhét trả về cho anh.
 
Cửa phòng nhẹ nhàng đẩy ra, Vân Chức đã cởi áo khoác ngoài ra, cô mặc một chiếc áo len màu be bên trong, cả người cô toát lên sự xinh xắn và thuần khiết, mái tóc dài được vén ra sau tai, có vài lọn buông thả xuống, bên tai lộ ra vết hôn nhàn nhạt.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hơi híp lại.
 
Vân Chức đem đồ ăn sáng cho anh vào, nhìn thấy trong tay anh đang cầm tấm thẻ ngân hàng nên cô nói luôn: “Tần tiên sinh, anh không cần đưa thẻ cho em, em cũng sẽ không đi, anh cầm lại đi.”
 
Hàng lông mi của Tần Nghiên Hơi hơi chớp chớp, cố ý né tránh hành động tàn nhẫn của mình vào tối qua, coi như không có chuyện gì xảy ra mà quan sát cô: “Không cần tiền?”
 
Cô là một sinh viên đang học đại học, gia cảnh bình thường, không có gia thế gốc gác, Tần Chấn lão hồ ly nổi tiếng là keo kiệt, dù cho có làm việc cho ông thì cũng sẽ không cho cô được bao nhiêu. Khoa mỹ thuật ở Thanh Đại như chỗ đốt tiền, vì có thể tiếp tục học nhưng cô lại hoàn toàn không rung động trước số dư có trong tấm thẻ ngân hàng này sao?
 
Tiền cũng không quan trọng bằng anh à?
 
Vân Chức chớp chớp mắt rồi nói: “Không cần, em tự có để dùng rồi, chỉ cần anh đừng đuổi em đi nữa là được.”
 
Nhìn đi, quả nhiên đều là vì anh cả.
 
Ngón tay Tần Nghiên Bắc gõ nhịp lên tấm thẻ, đôi mắt lạnh lùng bất giác dịu dàng hơn, chậm rãi nói với cô: “Năm triệu tệ trong đây----“
 
Vân Chức đúng lúc cũng lên tiếng, giọng nói ngọt ngào, dịu dàng đúng chuẩn người con gái phía Nam, cô thề với lương tâm của mình là cô không cố ý cắt ngang lời anh, cô chỉ đơn giản là không muốn ân nhân của mình đã bị bệnh nặng như vậy mà vẫn còn hao tâm tổn sức vì cô: “Tình hình kinh doanh tranh của em cũng ổn, cố gắng có thể tiết kiệm cho hai năm, bây giờ cũng đã có được mấy triệu rồi---“
 
Tần Nghiên Bắc định nói như lại thôi, nhìn chằm chằm cô như bị sỉ nhục, bàn tay quấn đầy băng gạt chỉ còn lộ ra những đốt ngón tay mảnh khảnh, anh giơ tấm thẻ lên, chất vấn cô: “Vậy là, cô đang chê tiền tôi cho ít sao?!”
 
Còn không bằng nói thẳng ra đi.
 
Rốt cuộc là cô đang muốn ám hiệu cho anh con số bao nhiêu.
 
Chỉ cần tiền đủ nhiều là có thể mua cô, để cô buông tay anh phải không?!
 
Vân Chức cố gắng để bắt kịp suy nghĩ của anh, cô giơ tay cao đến mang tai để thề: “Dù cho có đưa em 200 triệu em cũng sẽ không từ bỏ chuyện báo ơn.”
 
Tần Nghiên Bắc nhìn cô rồi hừ lạnh lùng.
 
Ý gì đây, đưa 200 triệu là được sao? Ở trong mắt cô anh rẻ rúng như vậy sao?!
 
Vân Chức vốn cũng không quá hiểu tính cách sáng nắng chiều mưa của ân nhân mình, cô quyết định không cố để hiểu nữa, cứ lấy cách mà cô thường đối xử với chú mèo kiêu ngạo trong phòng tranh mà làm, đạo lý gì cũng không nói, chỉ dỗ dành thôi.
 
Đợi sau khi anh ăn sáng xong, cô nhìn thấy tinh thần của Tần Nghiên Bắc cũng ổn hơn hôm qua rất nhiều. Vân Chức yên tâm hơn được chút, biết anh còn phải đi giải quyết công việc nên cô cũng tự mình về trường. 
 
Trên đường đi cô gọi điện cho Phương Giản, khéo léo nói: “Phương tiên sinh, Tần tổng ngoài bị thương ở chân ra, còn có chỗ nào cần chú ý đặc biệt chăm sóc không?”
 
Phương Giản không trả lời.
 
Vân Chức không quá bất ngờ, đối với Tần Nghiên Bắc mà nói cô cũng chỉ là một người ngoài quen biết chưa lâu, với thân phận thái tử gia của anh thì hồ sơ bệnh án của anh có lẽ cũng có như một bí mật thương mại khác. Nếu chuyện tối qua của anh bị lộ ra ngoài thì có thể tưởng tượng ra được nó sẽ trở thành cơn sóng dữ dội đến cỡ nào.
 
Nếu Phương Giản là người đáng tin, sẽ không dễ dàng bán đứng anh, nhưng lúc này cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Phương Giản. Lỡ như anh là người của phe đối đầu với Tần Nghiên Bắc mà cô lại nói lung tung ra thì chẳng phải là đang chuốc thêm phiền phức cho ân nhân của mình sao.
 
Vân Chức cũng không cố chấp truy hỏi, cô nói cảm ơn rồi cúp điện thoại, có chút thất thần nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe.
 
Không thể hỏi ai, cũng không ai có thể trả lời, cô chỉ có thể dựa vào chính mình, dùng cách liều lĩnh và ngây thơ để cố gắng hết sức xoa dịu tinh thần của Tần Nghiên Bắc, từ từ len lỏi vào nơi sâu xa mà cô không thể nhìn thấu đó của anh.
 
Nhưng hậu quả trước sau cô đều không hiểu nhưng cũng sẽ không ngăn cản được chuyện cô muốn cô gắng kéo lấy anh.
 
Lúc gần đến cổng trường Thanh Đại, Vân Chức nhận được điện thoại của Đường Dao: “Chức Chức, nói với cậu một tiếng, gần đây có lẽ tớ sẽ không thể quay về ngủ ở trường được, ba tớ đang xây một trang viên nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô phía tây. Mấy hôm nay bận bịu thiết kế, tớ phải giúp ông ấy trông coi, không nói đến mấy thứ khác, chỉ riêng mớ cây vận chuyển bằng đường hàng không từ nước ngoài về thôi đã không biết tốn bao nhiêu công sức rồi.”

 
Vân Chức hơi kích động, vội hỏi: “Cây? Mùa này á?”
 
Thời tiết ở Hoài Thành rất lạnh.
 
Đường Dao bật cười: “Yên tâm, có nơi chăm sóc đặc biệt, nhiệt độ chỉ cần thích hợp là được.”
 
Vân Chức hơi dao động ánh mắt, vội vàng nói: “Có nở hoa không, cậu có thể mua cho tớ một cây được không?”
 
Đường Dao ngạc nhiên: “Cậu muốn cây cảnh làm gì vậy? Trồng ở đâu?”
 
Vân Chức thật thà nói: “Tớ muốn đem đến trồng trong nhà kính sau nhà của Tần Nghiên Bắc, có lẽ anh ấy sẽ thích.”
 
Đường Dao trầm mặc một lúc rồi đột nhiên bộc phát: “Vân Chức! Cậu báo ơn như thế này không sợ ngày nào đó vị thái tử gia này trói cậu vào xích ở trong khu Nam Sơn luôn sao, đến lúc đó có chạy cũng chạy không thoát! Cậu có tự tin và ý thức về sức quyến rũ của mình một chút có được không vậy hả?”
 
Vân Chức bật cười lắc đầu: “Ai cũng có thể, chỉ có Tần Nghiên Bắc là không thể, ngay cả ân tình mà anh ấy còn không muốn nhận, hận không thể đuổi tớ đi đừng làm phiền đến anh ấy nữa. Là tớ ngoan cố, cậu không cần phải lo, dù có đắt hay không, cứ bán cho tớ nhé.”
 
Mãi đến khi cô đi đến trước cửa kí túc xá, ở đầu dây bên kia Đường Dao vẫn còn đang kích động giáo huấn Vân Chức, nghe thấy tiếng vặn cửa, Đường Dao mới nhớ đến tình hình bạn cùng phòng rồi nhắc nhở cô: “Phải rồi, gần đây Hạ Lộ livestream có sụt giảm, tâm trạng cậu ta không tốt, ngày ngày đều trưng cái mặt móc lên. Vậy nên cậu đừng để tâm cô ta là được, đừng tức giận vì cô ta.”
 
Mỗi ngày Hạ Lộ đều canh đúng giờ livestream makeup, đều tốn rất nhiều thời gian, Vân Chức cũng đã quen rồi, cũng có thể hiểu tâm trạng của cô ấy bị ảnh hưởng nên nhỏ giọng nói với Đường Dao: “Không sao, tớ về tắm một cái thay đồ rồi đi ngay.”
 
Vân Chức đẩy cửa đi vào phòng, còn một người ở chung phòng nhưng không có ở nhà, chỉ có mỗi mình Hạ Lộ đang nằm trước máy tính vẽ tranh. Khi thấy cô quay về thì khẽ gật đầu, rồi tùy ý hỏi một câu: “Sao thời gian này cứ buổi tối là cậu không về thế?”
 
Vân Chức bình thường đáp: “Bạn tớ có nhà ở ngoài, sức khỏe đang không tốt cần người chăm sóc nên tớ qua đó giúp đỡ.”
 
Hạ Lộ không quan tâm chỉ ‘ừm’ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên.
 
Vân Chức hơi liếc qua nhìn vào máy tính của cô ấy, trên màn hình là slide bài giảng chuyên ngành, không phải đang livestream nên cô mới yên tâm cởi đồ ra, chỉ còn mặc một chiếc quần legging và chiếc áo hai dây nhỏ, cô cầm đồ rồi đi vào trong nhà tắm.
 
Lúc cô tắm xong đi ra, mái tóc dài được quấn lên, chiếc khăn tắm dài quấn quanh người, che đầu gối, để lộ bờ vai và xương quai xanh.Vân Chức ngồi vào bàn rồi thoa kem dưỡng, lắm lúc lại nghe thấy tiếng cười vang lên từ Hạ Lộ ngồi phía sau.
 
Vân Chức quay đầu lại nhìn, Hạ Lộ vẫn nằm tư thế đó, vùi đầu vào giấy vẽ, không có hành động gì khác, trên màn hình máy tính vẫn hiện thị slide bài giảng.
 
Cô cứ tự nhiên nghĩ rằng là do Hạ Lộ nhớ về cái gì đó rồi bật cười nên cũng không quá để tâm, cô vội vàng thu dọn mọi thứ xong, tìm một cái vali nhỏ, bỏ mấy bộ đồ và vài đồ dùng cần thiết vào rồi lại ra cửa.
 
Tần Nghiên Bắc vừa mới nổi giận, thời gian này có lẽ coi như là thời kì nguy hiểm, nói không chừng còn có nguy cơ tự sát và coi thường mạng sống của mình, cô không thể để anh ở trong căn biệt thự không có ai được, với lại cô cũng cần qua chăm sóc anh.
 
Huống hồ gì chỉ cần bên đó Đường Dao giải quyết xong thì có lẽ tối nay cô cũng có quà để tặng anh.
---
 
Cả ngày hôm nay Tần Nghiên Bắc bận bịu tối mắt tối mũi, cũng cố ý muốn để bản thân bận rộn hơn, bận đến mức không còn thời gian rảnh để nhớ về cảnh tượng đã xảy ra tối qua. Hơi thở đó, nhịp tim, độ ấm khi chạm vào làn da đó, cái ôm và vết cắn còn in dấu đó, anh không được nghĩ đến điều gì cả.
 
Sau khi trời tối, anh mới lên đường quay về khu Nam Sơn, trên đường đi cứ mở điện thoại ra xem, nhớ đến tài khoản wechat của trợ lý đã kéo chặn Vân Chức rồi nên không thể nhận tin nhắn của cô là chuyện bình thường, nhưng chớp mắt thái tử gia lại lộ ra vẻ không vui.
 
Không có tin nhắn thì cũng tạm chấp nhận đi.
 
Một lời kết bạn cũng không biết gửi à?!
 
Bị chặn một phát liền không cố gắng nữa?
 
Thỏa mãn mong muốn được lại gần anh của cô một lần, cô không biết chủ động tấn công, quả thật là không thể châm chước được mà.
 
Ngón tay Tần Nghiên Bắc giữ trên màn hình điện thoại, lạnh lùng xóa tài khoản wechat của Vân Chức, rồi lại nhập lại, bực bội ném nó sang một bên. Anh xoay người tìm cái băng gạt đã xếp gọn gàng trên xe trước khi đi gặp đối tác, bắt chước kiểu băng xiên xiên vẹo vẹo ban sáng của cô mà quấn từng vòng lại.
 
Hừ.
 
Rõ ràng là anh nhìn mấy lần rồi, còn chụp hình lại nữa, sao mà không giống ban đầu được vậy.
 
Vân Chức thích càm ràm lại còn phiền phức, còn hở một chút là khóc, nếu mà cô thấy anh tháo băng gạc ra thì sẽ lại xoắn hết cả lên cho mà coi.
 
Sắc mặt của anh càng nặng nề hơn, không khí trong xe lại vô thức lạnh đi, tài xế không dám lên tiếng, dây thần kinh như căng ra suốt cả đường đi đến khi đậu xe vào tầng hầm C9 khu Nam Sơn. Cả căn biệt thự đều tối đen, không giống như có người ở.
 
Động tác của Tần Nghiên Bắc hơi khựng lại.
 
……Không đến?
 
Sao, mới một ngày thôi liền thấy sợ anh rồi, hối hận rồi?
 
Tần Nghiên Bắc nắm chặt băng gạc, kết thành một cái nút thắt, hai má căng chặt, quai hàm gầy gò, sắc bén cười một tiếng, che đậy tia xáo động trong ánh mắt, anh đẩy cửa xuống xe với sắc mặt đầy u ám.

 
Vừa đi đến cổng lại nhận được tin nhắn của quản gia khu Nam Sơn: “Tần tiên sinh làm phiền ngài rồi, tối nay Vân tiểu thư có chuyển đến C9 một xe hàng, thể tích rất lớn, nghe cô ấy nói là cây cảnh, cô ấy có lẽ đã được sự đồng ý của ngài. Nhưng do tính an toàn nên chúng tôi vẫn muốn nói trực tiếp với ngài.”
 
Tần Nghiên Bắc khựng lại.
 
…..Cây cảnh?
 
Cô đến rồi?!
 
Hai chân thẳng tắp nhất thời không muốn đi nữa, Tần Nghiên Bắc kéo chiếc xe lăn để hờ qua, không thấy chán ghét chút nào mà ngồi lên đi vào nhà, nhưng trước mặt vẫn là một mảng tối đen như mực, hoàn toàn không hề có dấu vết của cô.
 
Cô đến lúc nào cũng thích bật đèn, không có đèn là như không thể sống được, không hề giống anh luôn quen đắm chìm trong màn đêm.
 
Tần Nghiên Bắc nhìn vào phòng khách, đều tối om, ánh mắt vô tình bắt được tia sáng yếu ớt bên ngoài cửa sổ đối diện.
 
Anh bình tĩnh đẩy chiếc xe lăn đi lại gần, qua cửa kính trong suốt anh nhìn thấy căn nhà kính đã bị bỏ hoang đã hai năm sau biệt thự, bây giờ vậy mà lại sáng đèn.
 
Căn nhà kính đó đã từng là nơi anh trồng nhiều loại hoa, tất cả đều được anh tìm về để khớp với những hoang tưởng từ giấc mơ, điên cuồng muốn nuôi dưỡng nó, duy trì cái hoang tưởng nguy hiểm chết người, nực cười này, anh cố gắng để biến nó thành sự thật dù chỉ có 1/10000000 khả năng.
 
Nhưng cuối cùng nó vẫn khô héo.
 
Không có cái gì có thể tồn tại được trong thế giới này của anh.
 
Tần Nghiên Bắc ghì chặt thanh gác của chiếc xe lăn, anh đi từ cửa sau của C9 qua, chậm rãi lại gần nơi mà đã rất lâu anh không hề đặt chân đến lại, tối qua từ trên lầu nhìn xuống, đương nhiên khung cảnh bên trong thế nào anh đều biết, một mảnh vườn khô héo tan nát, đến chó mèo cũng chẳng thèm đến.
 
Nhưng cho đến khi anh nhìn thấy căn phòng kính tối nay, tiết tấu của mọi thứ vẫn tiến triển bình thường, sự im lặng và chán nản trong khu đất này dường như một cái nút loa bị đè chặt vào một khoảnh khắc nào đó lại mở lên, đèn đuốc rực rỡ.
 
Cảm giác khô héo trong căn nhà kính này đã biến mất, đất đỏ cũng được làm mới một cách tỉ mỉ để đặt một thân cây đã ra hoa lên.
 
Cây rất cao, gần như chạm đến mép trên của trần nhà kính, Vân Chức ngước đầu lên, khuôn mặt có hơi ửng đỏ, hai tay cô cố hết sức đỡ nó, muốn để cho nó đứng thẳng xinh xắn, cô nghe thấy tiếng chiếc xe lăn đang đi đến nên đưa tay đỡ thân cây rồi quay đầu, dưới ánh sáng rực rỡ, cô mỉm cười nhìn anh: “Tần tiên sinh.”
 
Tần Nghiên Bắc không nói được gì, đột nhiên cảm thấy cực kì bực bội.
 
Tại vì sao ở trước mặt người khác cô mở miệng đều gọi “Nghiên Nghiên”, nhưng khi đứng trước mặt anh chỉ là một tiếng ‘Tần tiên sinh’ xa cách và khách sáo đến vậy, chưa bao giờ anh lại cảm thấy chán ghét cái cách xưng hô vốn dĩ rất bình thường này đến thế.
 
Tần Nghiên Bắc ghì chặt vào lớp da trên tay vịn, ghì đến tê dại, anh lạnh lùng chất vấn cô: “Cô chỉ biết gọi tôi như vậy thôi à? Giống như một cô bảo mẫu đến làm việc sao?”
 
Vân Chức không còn cách nào, tính tình của chú mèo kiêu ngạo mãi mãi không lường trước được, tối qua anh đã từng nói không cần bảo mẫu. Có lẽ là do anh cũng không thích cô hạ thấp bản thân sao?
 
Cô suy nghĩ rồi thử gọi cả họ tên anh: “Tần Nghiên Bắc.”
 
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng khịt mũi, rõ ràng là không chấp nhận, ánh mắt càng xa sẫm hơn ban nãy nữa, anh hận không thể lột da cô ngay tức khắc.
 
Vân Chức hoài nghi, có lẽ do tối qua Tần Nghiên Bắc cuối cùng cũng coi cô như bạn bè rồi, anh không muốn phân cao thấp với cô, đó cũng hợp tình hợp lý khi xưng hô theo kiểu bạn bè.
 
Thế là cô nhướng mắt, khóe miệng càng cong lên, thử nhỏ giọng gọi một tiếng: “…..Nghiên Bắc?”
 
Tần Nghiên Bắc hơi ngạc nhiên.
 
Vân Chức nghĩ là anh chưa nghe rõ, tay siết chặt rồi đi lại gần anh.
 
Nhưng phần đất dưới gốc cây vẫn chưa hoàn toàn bám chắc, sau khi mất đi lực tay của cô, thân cây khẽ đung đưa, những bông hoa trắng xanh trên tán cây rung lắc rồi ào ạt rơi xuống, có một cành hoa nho nhỏ từ từ đậu lên trên tóc bên thái dương của Vân Chức.
 
Cô im lặng đứng lại dưới gốc cây, với cành hoa vừa ghim vào bên tai cô.
 
Nghe thấy tiếng chiếc xe lăn lại gần hơn, Vân Chức có hơi ngại ngùng phủi cành hoa xuống, cánh hoa rất mềm, nằm rải rác giữa những khe ngón tay gầy guộc trắng nõn của cô rồi rơi xuống đuôi váy. Dưới ánh sáng nó như kết thành sương mềm mại, dịu dàng.
 
Giữa hai hàng lông mi cô như có tia sáng lấp lánh, giữa một nơi tràn trề sức sống này cô vẫn nhìn anh một cách chuyên chú, rồi lại gọi một tiếng: “Nghiên Bắc.”
 
Tần Nghiên Bắc đứng cách đó vài bước, vẫn nhìn cô chằm chằm.
 
Ban đầu anh nhìn thấy cánh hoa khẽ động rồi rơi xuống góc váy cô, tóc, miệng và hai tay của cô đều đang cử động.
 
Mãi đến một lúc sau, ý thức ra rồi anh mới phát hiện thật ra không có cái gì cử động cả.
 
Là tâm anh động mà thôi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận