Em đến là để ôm anh

Vân Chức bị đập vào trán rất mạnh, ban đầu chỉ là thấy choáng váng, vẫn còn sức để nói với Tần Nghiên Bắc mình không sao, đứng dậy là sẽ ổn. Nhưng cho đến khi rời khỏi chân anh, khi cơ thể di chuyển cô mới cảm thấy như trời đất quay cuồng, chỗ bị đập trúng có một dòng chất lỏng lạnh chảy xuống.
 
Hai tay cô vịn trên vai Tần Nghiên Bắc, tư thế không chắc chắn, sắp ngã ra phía sau, nhưng cô vẫn quan tâm đến chuyện bất khả xâm phạm đến vị thái tử gia này, cô cắn răng cố gắng lùi về sau.
 
Bàn tay từ nãy đến giờ vẫn đặt trên eo cô đột nhiên hơi dùng sức kéo cô trở lại, đầu ngón tay sờ lên khuôn mặt cô, một mảng máu dính lên đầu ngón tay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vân Chức không mở mắt nỗi nữa, trong mơ hồ cô có thể cảm nhận được Tần Nghiên Bắc đang ghì cô chặt hơn, giọng nói anh gần trong gang tấc, mang theo sự dữ tợn cô chưa từng nhìn thấy: “Đừng có động đậy! Lúc nào rồi mà còn già mồm hả?!”
 
….Cô đâu có cố ý động đậy đâu.
 
Anh không phải mắc bệnh sạch sẽ, rất chán ghét cô hay sao.
 
Hàng lông mi của Vân Chức hơi run lên, bên tai càng ngày càng nhiều âm thanh bát nháo hỗn loạn, cuối cùng cô đã chọn từ bỏ, không vùng vẫy nữa.
 
Cô bất giác nắm lấy chiếc áo vest đắt đỏ của người đàn ông này, đầu hơi cúi xuống tựa lên vai anh, cố gắng hết sức để cách xa phần cổ lộ ra của anh để tránh đụng chạm làm bẩn anh.
 
Xung quanh Tần Nghiên Bắc toàn là bóng người, đồ trang trí ban nãy đập vào trán cô đã rơi xuống chân anh và vỡ tan, những ánh sáng vàng nhạt của buổi sớm mai chiếu qua khung cửa kính trong suốt. Người đang bị anh nắm chặt bằng hai tay như được che phủ một lớp sương mờ ảo, cúi mắt xuống nhìn ở góc độ này mang đến cảm giác thuần khiết, sạch sẽ đến mức không chân thật, vết máu trên những đầu ngón tay của anh rất chói mắt.
 
Xe cấp cứu đến quá chậm, Tần Nghiên Bắc ôm Vân Chức lên xe của mình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông vấp chân Vân Chức hoàn toàn không nhận ra điều gì, chỉ nghĩ là cô chủ động bổ nhào đến. Trước khi Tần Nghiên Bắc lên xe, vẻ mặt chấn động kể lại toàn bộ sự việc, anh ta kể lại vào lúc cấp bách mà Vân Chức không màng chuyện gì chỉ muốn bảo vệ Tần Nghiên Bắc. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Tần Nghiên Bắc ôm chặt Vân Chức, nhìn chằm chằm vào vết thương của cô, ngón tay dần dần trắng bệch.
 
Rốt cuộc là cô quan tâm anh nhiều đến cỡ nào đây.
--
Phương Giản nhận được tin tức, biết được Tần Nghiên Bắc lại đến bệnh viện, nhưng anh gọi điện mãi không được, Phương Giản dự cảm nhất định là đã có chuyện rồi, nên anh vội vàng đi qua đó.
 
Không phải bệnh viện công lập, là một bệnh viện tư nhân cao cấp có quy mô lớn nhất ở Hoài Thành, mỗi một khoa đều nuôi dưỡng toàn nhân tài kiệt xuất, những người trong giới nhà giàu rất cần sự riêng tư và chú đáo như thế này.

 
Trước kia Tần Nghiên Bắc cũng nằm viện ở đây, tin tức được phong tỏa một cách nghiêm ngặt, không lộ ra dù gì là một tin đồn nhỏ, Phương Giản biết tin phải đi qua qua, anh nghĩ là cái chân bị thương giả vờ của Tần Nghiên Bắc lại làm sao nữa.
 
Không ngờ là vị thái tử gia này lại không dùng xe lăn, đứng một mình trong cầu thang trống trải của bệnh viện, đầu ngón tay trắng nhợt đang kẹp một điếu thuốc chưa châm lên.
 
Phương Giản cẩn thận ngó đầu đi vào, và ánh sáng xuyên qua khe cửa, rọi vào khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc.
 
Hai luồng vừa sáng vừa tối chiếu rọi trên khuôn mặt anh, nhưng hơn nửa khuôn mặt anh chìm vào bóng tối, uy nghiêm đáng sợ. Một nửa bên khuôn mặt anh ẩn hiện dưới ánh sáng lộ ra ánh mắt dịu dàng hiếm thấy, dù chỉ trong một khoảnh khắc nhưng đủ để Phương Giản bắt gặp được.
 
Trong không gian có chút ngột ngạt, Tần Nghiên Bắc thấp giọng nói: “Vân Chức bị thương rồi, là vì để bảo vệ tới.”
 
Phương Giản sững sờ.
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc luôn rất lạnh lùng, bây giờ lại có hơi khàn: “Làm kiểm tra rồi, vết thương ngoài da và bị chấn thương nhẹ, cô ấy đã tỉnh rồi, bác sĩ nói cô ấy may mắn, may mà thứ đập vào vốn không lớn nếu không thì có lẽ tính mạng cô ấy sẽ gặp nguy hiểm.”
 
“Chuyện này tớ đã cho người điều tra rồi, chỉ là sự cố ngoài ý muốn, nhưng trước khi xảy ra chuyện bất ngờ này Vân Chức cũng không hề biết vận khí của bản thân mình có tốt không.” Anh ngước mắt lên, trong đôi mắt đen lặng lẽ dao động, như thế sợ Phương Giản nghe không hiểu, anh nhẫn nại giải thích, “Lúc cô ấy nhào đến chắn cho tớ, căn bản không quan tâm sống chết của bản thân.”
 
Phương Giản nhanh chóng hiểu ra được đầu đuôi ngọn ngành, sắc mặt dần dần nghiêm trọng hơn: “….Nếu thật sự là chuyện ngoài ý muốn, vậy phản ứng ngay lúc đó của một con người căn bản là không thể giả dối được, ở giây phút ấy hành động của cô gái này là xuất phát từ bản năng.”
 
Tần Nghiên Bắc ‘ừm’ một tiếng, anh đưa ra kết luận: “Vì tớ mà ngay cả mạng cũng không cần, là bản năng của cô ấy.”
 
Phương Giản luôn hoài nghi có gì đó ở đây nhưng anh không thân thuộc với Vân Chức, dựa theo những gì anh biết nghiêm túc suy xét nhưng cũng chẳng tìm ra được câu trả lời hợp lý để giải thích, thế nên anh thuận theo lối suy nghĩ của vị thái tử gia này: “Con người luôn có xu hướng tìm cái lợi tránh cái hại, Vân Chức có thể đối xử với cậu như vậy thì đã không thể nào coi như là yêu thầm bình thường được rồi.”
 
Thế phải coi là gì?
 
Tần Nghiên Bắc rất nhanh đã có được đáp án.
 
Yêu sâu khắc vào tận cốt tủy.
 
Dù cho người phụ nữ này bụng dạ thâm sâu, khó lường nhưng tình cảm dồn nén trong tim cô vẫn không giả dối, nói là yêu thầm anh nhưng trên thực tế còn sâu sắc hơn cả yêu thầm.
 

Thế mà cô còn vì Tần Chấn…
 
Phương Giản phân tích rồi nói: “Một người con gái không có gia thế, không có chỗ dựa như cô ấy không biết chừng còn có điều gì khó nói, bị khống chế bởi Tần Chấn, cô ấy hi sinh cho cậu nhiều như vậy thì không nên đứng về phía phe đối đầu với cậu.”
 
Vẻ mặt Tần Nghiên Bắc rất bình tĩnh, dập nát điếu thuốc.
 
Cái này còn cần phải nói?
 
Vân Chức đã yêu anh đến mức độ này rồi, có lẽ còn có ẩn khuất.
 
Có lẽ bản thân cô đến hôm nay mới phát hiện ra, anh quan trọng với cô đến nhường nào.
 
Phương Giản vừa hoài nghi vừa ôm hi vọng với thái độ rất lạc quan: “Nghiên Bắc, một cô gái xinh đẹp như vậy, xông vào khói lửa để bảo vệ cậu, sao hả, còn không rung động à?”
 
Tần Nghiên Bắc bật cười, khung cảnh mờ ảo che đi những đường gân càng siết chặt cần cổ anh.
 
Xinh đẹp sao?
 
Làn da trắng, eo thon, gương mặt thanh khiết, hàng lông mi dài, ánh mắt lúc nào cũng như không thể lau khô những giọt nước mắt, không biết nó từ đâu đến nhưng lại luôn làm người ta thấy chấn động đến mức choáng váng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Xông vào khói lửa.
 
Miễn cưỡng cũng coi như là vậy đi.
 
Khóe môi Tần Nghiên Bắc mím chặt, không nói gì, lớp da ở đầu ngón tay nóng ran lên vì ma sát, những vết máu đã được rửa sạch như thể đang ngấm ngầm cháy bỏng trong bóng tối.
 
Anh đột nhiên muốn đi qua nhìn cô.
 
Có lẽ anh nên thử đối xử hòa dịu với cô hơn một chút.

 
Tần Nghiên Bắc đứng thẳng người, khí thế áp bức, vẫn giữ sự kiên định đó: “Tớ ngược lại muốn coi thử cô ấy bộc lộ tình cảm rõ ràng như vậy, bây giờ làm sao để đối mặt với tớ.”
 
Người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương như Phương Giản lại lên tiếng: “Theo như kinh nghiệm của tớ nhé, da mặt con gái mỏng lắm, cộng thêm trước kia vẫn cứ mãi yêu đơn phương. Chắc chắn cô ấy sẽ ngại ngùng vì sợ cậu sẽ khó xử khi cô ấy đã cứu cậu, vậy nên sẽ tự tìm cho mình một cái cớ quang minh chính đại, đợi cậu từ từ chấp nhận cô ấy.” 
 
Tần Nghiên Bắc không để tâm đến suy luận này của anh ấy, anh đẩy cửa ra ngồi lại lên chiếc xe lăn.
 
Vân Chức cũng kì lạ.
 
Trước khi quen biết ở quán bar, anh chưa từng gặp cô, cô dựa vào trí tưởng tượng của mình mà đã một lòng một dạ với anh rồi.
 
Một khi có cơ hội qua lại cô liền kiềm lòng không đậu mà thả thính đủ kiểu với anh.
 
Vết thương của Vân Chức không quá nghiêm trọng nên cũng không sắp xếp cho cô ở lại trên tầng quá riêng tư.
 
Lúc Tần Nghiên Bắc ra khỏi thang máy, người bảo vệ trước cửa phòng bệnh của Vân Chức vội vàng đi tới, khom người bất an nói: “Tần tổng, 20 phút trước Giang Thời Nhất của công ty tài chính Giang Lăng có đi ngang qua hành lang, nhìn thấy Vân tiểu thư từ cửa và muốn vào thăm. Ban nãy…. Ngài không có đặc biệt dặn dò gì, với lại Vân tiểu thư đã cho phép nên tôi cho anh ấy vào rồi.”
 
Tần Nghiên Bắc đột nhiên lạnh lùng như một tảng băng.
 
20 phút rồi còn chưa ra, Vân Chức còn cho phép?!
 
Người phụ nữ này sao mà mới chân trước còn yêu anh đến không màng đến sống chết, vừa quay đầu lại để cho cái tên họ Giang kia một mình vào phòng hả?!
 
Có phải quan điểm về tình cảm của cô có vấn đề hay không, không ai nói với cô là trong thời gian theo đuổi ai đó không thể chân trong chân ngoài hả?!
 
Chiếc xe lăn dừng lại ở trước cửa phòng bệnh, cánh cửa khép mở ít nhiều cũng vang ra tiếng nói chuyện bên trong, giọng nói người con gái dịu dàng, người con trai thoải mái, nụ cười chói tai anh.
 
Tần Nghiên Bắc nắm chặt nắm cửa.
 
Giang Thời Nhất ngồi bên giường bệnh vừa hay cúi đầu đưa trái quýt vừa lột vỏ ra cho Vân Chức.
 
Anh nhìn vào ngón tay thon nhỏ của cô, giọng nói dịu dàng: “….Vân Chức, anh cũng không muốn vòng vo nữa, có lẽ em cũng cảm nhận được anh luôn thích em, mà em chưa bao giờ trả lời anh một cách thẳng thắn cả.”
 
Cánh cửa bất ngờ bị mở toang ra, nó đập vào tường rồi hơi bật ngược ra.
 

Một người đàn ông trong bộ vest lông mày anh tối sầm lại, dưới đôi mắt đen láy của anh hiện lên sự lạnh lùng nghiêm nghị. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Anh nhìn chằm chằm Vân Chức: “Sao hả, bị thương nằm viện thay tôi nhưng không có gì muốn nói sao?”
 
Bây giờ mau mau tỏ tình.
 
Thì sẽ cân nhắc không so đo với em nữa.
 
Vân Chức nhìn anh, nhoài người ngồi dậy, trên trán vẫn còn quấn băng gạt, cô rõ ràng rất sững sờ.
 
Cô nghĩ rồi, dù bản thân sự việc này vốn là trùng hợp, nhưng nếu lúc đó cô có thể nhìn thấy trước được nguy hiểm thì cô chắc chắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn y như vậy mà không chút do dự nào.
 
Cô sẽ bảo vệ Tần Nghiên Bắc, bởi vì anh từng cứu mạng cô.
 
Vậy nên cũng không cần thiết phải làm rõ mọi chuyện trước mặt người khác.
 
Nhưng cô không hi vọng Tần Nghiên Bắc thấy có bất cứ áy náy gì với cô, dù sao….
 
Cái áo bệnh viện của Vân Chức trống rỗng, cô mỉm cười với Tần Nghiên Bắc, đôi mắt sáng ngời cong lên như ánh trăng, như chiếc cầu.
 
“Nên làm thôi.”
 
Cô chân thành nói với Tần Nghiên Bắc.
 
“Tần tiên sinh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi vốn đến là để báo đáp lại ân tình của anh.”
 
Ánh mắt của Giang Thời Nhất chấn động, không kiêng dè nhìn về phía Tần Nghiên Bắc,
 
Tần Nghiên Bắc cau mày nhìn chằm chằm Vân Chức, những ngón tay anh từ từ siết chặt, những vết sẹo dưới ống tay áo lộ ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
….Báo đáp lại ân tình?
 
Anh đã từng cứu cô lúc nào vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận