Em đến là để ôm anh

Cuối tháng 12, nhiệt độ ở Hoài Thành giảm mạnh, đợt tuyết đầu tiên của mùa đông đã xuất hiện.
 
Những bông tuyết giống như những sợi nhung vụn, chúng bay lả tả cả một đêm, bao phủ lên tất cả sắc màu của thành phố.
 
Trong phòng tranh của học viện mỹ thuật Thanh Đại, nhiệt độ trong phòng rất cao, so với tảng băng tuyết bên ngoài trời đúng là như hai thái cực. Có người không chịu được cái nóng nên lặng lẽ mở toạc cánh cửa sổ ra, những hạt tuyết lơ lửng cũng men theo đó mà bay vào trong, vương lại trên vai Vân Chức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô ngồi bên cạnh cửa sổ, một sợi dây cotton quấn quanh eo, mái tóc đen dài mềm mại buông xõa sau tai, và làn da trắng ngần ửng đỏ lên vì cái lạnh đột ngột.
 
Một bàn tay đồng thời giơ lên, phủi tuyết giúp cô, lại gần hỏi: “Chức Chức, xem cái gì mà chuyên tâm quá vậy?”
 
Nhìn lướt qua một vòng trong khoa mỹ thuật trường Thanh Đại cũng không tìm ra được sinh viên nào chăm chỉ, nghiêm túc hơn Vân Chức. Khung cảnh này của cô khá khác thường, dù đang ở trong phòng học vẽ, bút cọ đều được đặt sang một bên, cô chỉ chăm chăm cúi đầu nhìn điện thoại, quần áo đã bị thấm tuyết mà cũng không hề phát giác.
 
Ánh mắt của Vân Chức vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, cô nhẹ giọng đáp lại Đường Dao: “Tớ đang tra bản đồ, nhưng cái địa chỉ này….”
 
“Địa chỉ gì?” Đường Dao nhướng mày, “Chỉ cần ở trong phạm vi Hoài Thành thì cậu dùng cái app không đáng tin này làm gì, không bằng hỏi thẳng tớ nè.”
 
Vân Chức hít một hơi sâu, cô tiếp tục xác nhận lại một lần nữa dòng chữ mình nhập vào không hề sai rồi mới đưa điện thoại qua cho cô ấy xem--- “Số 26 đường Tùng Giang, khu Nam Sơn, tòa C9.”
 
“Cậu tìm khu Nam Sơn á?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đường Dao bất ngờ khựng lại, nhỏ giọng để giải thích cho cô.
 
“Đó là khu biệt thự không thân thiện nhất ở Hoài Thành này, dáng vẻ khoa trương ghê gớm lắm, trước khi mua nhà thì các vấn đề về chứng minh tài sản là những bước cơ bản, đặc biệt là khu C. Nghe nói ngưỡng cửa bước vào càng dị hơn, nếu mà không có gia thế cỡ chừng 10 mấy năm thì cơ bản là nghĩ cũng đừng nghĩ tới sẽ có cửa, để giữ gìn mặt mũi mà ban đầu ba tớ đã tốn không ít mối quan hệ mới miễn cưỡng ở được hàng khu B.”
 
Vân Chức nghe xong càng cảm thấy mơ màng.
 
Gia thế nhà Đường Dao tốt, cô ấy rất quen thuộc với những ngôi nhà sang trọng bậc nhất của thành phố. Những gì cô ấy nói đều y hệt như kết quả cô tìm kiếm trên mạng.
 
Khu Nam Sơn thật sự là khu biệt thự không gì sánh nổi ở Hoài Thành, những lời đồn đại cũng xuất hiện, nói rằng những người sống trong khu đó không giàu thì cũng quý. Khu C e rằng càng hiển hách hơn, so với cuộc sống của cô thì đúng thật là hai thế giới.
 
Vân Chức hoài nghi hỏi: “Thế cậu cảm thấy người sống trong khu Nam Sơn, có khả năng bị thương nặng, không ai chăm sóc, cô đơn đáng thương, nói không chừng ngày nào đó sẽ mất mạng luôn không?”
 
Đường Dao bị cô chọc cười: “Sao có thể chứ.”
 
Lời vừa dứt, cô đột nhiên phản ứng ra gì đó, nắm chặt lấy tay Vân Chức: “Đợi một chút, cậu hỏi cái này là sao hả. Sẽ không phải là cậu muốn nói cái khu Nam Sơn này, người sống ở đây là cái vị sức khỏe yếu ớt, gấp gáp cần cậu đi đến báo ơn, ân nhân cứu mạng mà cậu chưa bao giờ gặp nha?”
 
Vân Chức cũng cảm thấy là điều viển vông, nhưng sự thật lại bày ra trước mặt khiến cô chỉ đành gật đầu.
 
Nửa tháng trước cô nhận được tin bà nội bị bệnh nặng liền lập tức xin nghỉ học, tức tối chạy về huyện Đồng.
 
Sau hơn chục ngày túc trực trước giường bệnh, bà cụ vẫn không qua khỏi, khuôn mặt bà lộ ra sự tuyệt vọng tràn trề, gắng hết sức lực cuối cùng để giao phó lại di nguyện cho cô. Ngoài chuyện căn dặn cô phải chăm sóc tốt cho mình ra thì còn có một chuyện nữa.
 
Bà nội muốn cô đi báo ơn.
 
Mà còn là ân nhân cứu mạng liên quan đến chuyện sinh tử.
 
Cô nhớ năm đó được nghỉ hè sau khi tốt nghiệp cấp 3, quay về huyện Đồng ở cùng bà nội, huyện Đồng xảy ra một vụ cháy lớn. Sự việc xảy ra quá đột ngột, lúc đó cô đang đứng ở ngay trung tâm chỗ xảy ra sự cố, tỷ lệ sống sót rất ít, cô chỉ biết sau đó mình ngất xỉu, đợi đến khi mở mắt ra đã thấy mình được cứu sống nằm trong bệnh viện.

 
Mãi đến sau này, cô vẫn luôn nghĩ là nhờ có đội cứu hỏa đến kịp lúc để đưa cô ra ngoài, chứ chưa bao giờ nghĩ còn có một khả năng khác.
 
Cho đến buổi chiều hôm đó bà cụ nắm chặt tay cô, nói liên hồi về chân tướng năm đó.
 
Chỗ xảy ra hỏa hoạn gần núi, cách trung tâm huyện gần mười mấy km, cũng là do cô muốn qua đây hóng gió mới bị kẹt lại, dù đội cứu hỏa có cố gắng thế nào thì tốc độ cũng sẽ không nhanh chóng được. Người thật sự đã cứu cô chính là người đàn ông trẻ tuổi đúng lúc đang ở gần đó.
 
Anh lương thiện, ngay thời khắc đầy rủi ro đã mạo hiểm để cứu cô, sau đó không cần bất cứ hồi đáp, cũng không hi vọng cô biết chuyện để tránh khiến cô xin ra cảm giác phải chịu trách nhiệm.
 
Vậy nên chuyện này bị giấu nhẹm đi, từ đầu đến cuối người biết toàn bộ sự tình chỉ có bà nội và người đàn ông đó.
 
Ở trên giường bệnh bà nội cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể rồi nhìn cô nói: “Chức Chức, sức khỏe bà không tốt, bây giờ nếu không nói nữa thì sau này cũng không ai có thể nói cho con biết. Người sống trên đời có ơn tất phải báo, vị tiên sinh đó bây giờ gặp khó khăn, bị thương nặng không ai chăm sóc, bà hi vọng….con có thể giúp đỡ cậu ấy, trả ân tình này.”
 
Từ nhỏ đến lớn cả gia đình chỉ có bà nội là hết mực yêu thương Vân Chức, bây giờ người già đã gần đất xa trời. Vân Chức đối mặt với chia ly, không kịp suy nghĩ quá nhiều, cô ôm chặt bà bật khóc đồng ý.
 
Đây là di nguyện của bà nội, dù thế nào cô cũng phải làm cho được, huống hồ gì báo ơn vốn là đạo lý bất di bất dịch.
 
Sau khi lo hậu sự xong,Vân Chức mở một lá thư bà nội để lại cho cô ra, bên trong là thẻ ngân hàng có tiền tiết kiệm bà để giành bấy lâu, và một tấm giấy viết đã cũ.
 
Trên tờ giấy có viết địa chỉ và tên người ân nhân.
 
Có lẽ do năm đó bà nội ghi lại một vài thông tin của đối phương, nhưng làm thế nào mà chuyện đơn độc, đáng thương của anh lại lọt vào tai bà thì không còn ai có thể trả lời cô nữa rồi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Nhưng cô có thể chắc chắn cả đời bà nội làm chuyện gì cũng thận trọng, không hề xảy ra sai sót, chân thành bảo vệ yêu thương cô. Nếu bà đã quyết để cô đi báo đáp ân tình thì ít nhất là chuyện an toàn cho tính mạng sẽ không có vấn đề gì.
 
Dù sao cũng đều phải đi, Vân Chức không quá đắn đo chuyện hậu quả.
 
Cô mang theo di nguyện của bà trở về Thanh Đại, sau đó sắp xếp các hoạt động và lịch học cho ổn thỏa để có thời gian rảnh, định hôm nay sau khi tan học sẽ lần theo địa chỉ tìm đến chỗ đối phương, xem bệnh tình của anh thế nào, cố hết sức chăm sóc để giúp anh sớm hồi phục.
 
Theo những thông tin đã được biết từ sớm thì Vân Chức tự tưởng tượng ra hình ảnh người bệnh yếu ớt, cô độc đáng thương, không nơi nương tựa, cô còn chuẩn bị không ít tiền, định sẽ mua thêm đồ dùng cho anh.
 
Ai ngờ tất cả những tưởng tượng đã hoàn toàn tan vỡ trước cái địa chỉ nơi sang trọng khu Nam Sơn này.
 
Vân Chức trách bản thân không sớm điều tra một chút, hoặc là nói vài câu trước với Đường Dao cũng được, ít nhất sẽ không đến mức trở tay không kịp như bây giờ.
 
Đường Dao khó tin vỗ vai cô, rồi lại truy hỏi: “Họ của anh ta là gì cậu biết không? Khu C tổng cộng có 9 lô nhà, giá trị đều trên hàng 6 chữ số, ở Hoài Thành có thể sống ở C9 cũng không có mấy nhà, nếu cậu biết họ của anh ta thì có lẽ tớ---“
 
Vân Chức nói: “Họ Tần.”
 
Cổ họng Đường Dao nghẹn lại, đôi mắt vốn đang nhìn chằm chằm đã có hơi mở to khóe mắt ra: “Tần?!”
 
Tần gia ở Hoài Thành đừng bao giờ mơ tới.
 
Đường Dao chắc chắn lắc lắc tay: “Không sao, bình tĩnh, dù cho Tần gia nhà bọn họ không thể chọc vào, nhưng trong đó vẫn có một vài người tốt chính trực, sẵn sàng xả thân cứu người, phẩm chất đạo đức chắc chắn không cần nói----“
 
Vân Chức tán thành gật đầu, nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Anh ấy tên là Tần Nghiên Bắc.”
 
Nghe đến ba chữ này, Đường Dao đột nhiên im bặt, mấy giây cũng không lên tiếng, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của đại tiểu thư bỗng nhiên trùng xuống thấy rõ, chỉ còn lại sự khó tin.

 
“Ai? Tần… Nghiên Bắc?!” Một tay cô vô tình nhấn vào trong hộp màu, màu loang ra cả ngón tay ngồi chỉ về phía Vân Chức, “Cậu nói ân nhân cứu mạng có lòng tốt không để lại tên đó là vị tổ tông ép chết người ta không thèm chớp mắt Tần Nghiên Bắc á?!”
---
 
7 giờ rưỡi tối, ánh đèn đường sáng rực phản chiếu xuống dòng sông.
 
Đường đến Tinh Xa cách khu Nam Sơn không xa, Vân Chức mặc một chiếc áo lông Thanh Đại dài xuống đến đầu gối, phần cổ của chiếc áo che lại chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
 
Cô nhìn tòa nhà kiểu Đức ẩn hiện trong màn đêm trước mặt, uy nghi như một viện bảo tàng, hỏi đầy nghi ngờ: “Đây là quán bar?”
 
Đường Dao cau mày đứng kế bên cô: “Là quán bar, các cô ấm cậu chiêu trong giới có việc hay rảnh rỗi đều đến đây đốt tiền.”
 
Sắc mặt cô nghiêm nghị: “Tớ tìm người hỏi rõ ràng rồi, Tần Nghiên Bắc là sơ ý bị thương, vừa mới xuất viện không lâu. Hôm nay vừa đúng là sinh nhật anh ta, mấy công tử sợ anh ta đến chết đi được, nhưng vì để nịnh nọt thì vẫn bạo gan bao cả lầu hai để tổ chức cho anh ta. Vốn tưởng sẽ không mời được nhưng không ngờ anh ta thật sự đến một chuyến, bây giờ người đang ở bên trong.”
 
Dù nhà cô cũng ở khu đất ở khu Nam Sơn, nếu muốn vào trong rất dễ dàng, nhưng khu C có bảo vệ đặc biệt, hệ thống an ninh được kiểm soát rất chặt chẽ, thậm chí đến mức biến thái, không được sự cho phép thì cơ bản là tường đồng vách sắt.
 
Nếu một hai muốn gặp Tần Nghiên Bắc, cân nhắc kĩ càng thì quán bar vẫn dễ dàng hơn nhiều.
 
Đường Dao nghiêng đầu qua, lo lắng nhìn Vân Chức, người luôn sạch sẽ, giống như được bao bọc từ nhỏ đến lớn trong một tòa lâu đài, trên đời chưa từng bị nhiễm tà khí, nhan sắc quá hấp dẫn, ngay cả khi không trang điểm, cô vẫn rạng ngời trong đêm tuyết rơi.
 
So với Chức Chức, cô luôn cảm thấy bản thân chính là một cục bột thô.
 
Cô gái như thế này mà đứng trước mặt Tần Nghiên Bắc thì không biết sẽ phải chịu đựng những gì.
 
Đường Dao suy nghĩ thôi đã chịu không nổi, cô kéo Vân Chức: “Chức Chức, không đi có được không, thái tử gia của Tần gia thật sự không phải kiểu người chúng ta có thể chạm tới.”
 
Vân Chức nắm chặt tay đang lạnh lên, những bông tuyết vương trên mi mắt rơi xuống.
 
Từ khi đi ra khỏi phòng học vẽ đến bây giờ Đường Dao đã nói câu này với cô rất nhiều lần.
 
Trong giới nhà giàu của Hoài Thành, dù cho có là người giàu có cộm cán leo lên hàng đỉnh tháp đi nữa mà nghe đến tên của Tần Nghiên Bắc cũng phải phát run.
 
Người thừa kế của Tần gia này nổi tiếng tàn nhẫn, lòng gan dạ sắt, ngang tàng ngỗ ngược, thật sự là không có khả năng xả thân cứu mạng người khác.
 
Dù cho có là như vậy thật đi, nếu thật sự là Tần Nghiên Bắc cứu mạng cô thì với thân phận của anh thì dù có bị thương nặng đến mức nào đi nữa cũng sẽ không cần ai đến giúp.
 
Huống hồ gì cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, không hề có gì lợi lộc cho Tần Nghiên Bắc.
 
Sự bất an của Đường Dao cô đều hiểu.
 
Vân Chức phủi bông tuyết còn vương lại trên mu bàn tay của mình, kiên định nói: “Báo đáp ân tình là điều trước lúc mất bà nội đã căn dặn tớ, tớ sẽ không bịa ra một câu chuyện vốn không tồn tại để nói, Tần Nghiên Bắc bị thương là sự thật, dù thế nào tớ phải có trách nhiệm đến nhìn một cái, nếu anh ấy nói không cần thì tớ cũng coi như đã có lời giải thích cho bản thân mình.”
 
Đường Dao biết đừng nhìn thấy Vân Chức yếu ớt là thế, nhưng tình cách kiên định hơn nhiều người đấy. Chuyện cô muốn làm thì ai khuyên cũng vô dụng, thế nên cô chỉ đành nghe theo, cắn răng kéo cô ấy đi vào sảnh lớn của quán bar.
 
Tầng 1 là bàn rượu, bây giờ đang là giờ lên nhạc, cả sân khấu đang xập xình theo nhạc.
 

Vân Chức chưa từng đến những nơi này bao giờ, thứ ánh sáng chói mắt khiến cô bất giác ngẩng đầu lên nhìn vách ngăn bằng kính màu xám to lớn trên tầng 2, cả quán bar cũng chỉ có chỗ đó trong sạch sẽ.
 
Tấm kính mờ ảo, phản chiếu một bóng dáng mảnh khảnh bên trong, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, hai chân dường như được đắp một thứ gì đó, có chút lạc nhịp với phần thân trên đầy đường nét.
 
Vân Chức sững người một lát, lại bị Đường Dao kéo chặt lấy tay khiến cô quay đầu lại, nhìn liền thấy một người đàn ông trẻ tuổi bước xuống cầu thang xoắn ốc, biểu cảm trên mặt như một tên trộm.
 
“Đường Dao cậu điên rồi sao, còn dám đến đây! Bây giờ đám người trên lầu đến thở còn không dám thở mạnh,” Đối phương lại gần nhỏ giọng nói, “Rốt cuộc là cậu muốn tìm Tần tổng để làm gì?”
 
Hai bên thái dương của Đường Dao như căng ra: “Cậu đừng quan tâm, dắt tụi tớ lên lầu, bạn thân tớ có chuyện.”
 
Vân Chức lắc đầu, kéo Đường Dao ra phía sau: “Tớ tự mình đi, ngộ nhỡ chọc vào anh ấy sẽ không liên lụy đến gia đình cậu.”
 
Ánh mắt cô nhướng lên an ủi, mỉm cười với Đường Dao, những đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, lấy hết can đảm bước lên lầu.
 
Trong bar mỗi một bàn rượu đều là những chiếc váy ngắn củn cỡn đắt tiền, chỉ có mỗi Vân Chức mặc một chiếc áo lông, lúc mơ hồ đi lên cầu thang thì khắp mọi ngóc ngách đều có ánh mắt gần như cùng lúc dán chặt vào cô. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Sự cách âm của tấm kính này rất tốt, nghe nói chơi trên tầng hai thì không nghe rõ được âm nhạc dưới tầng, nhưng sao mà chịu được cả một không gian to lớn như thế mà gần như là im lặng như tờ.
 
Một nhóm các phú nhị đại chơi bời giờ lại ngồi im hít thở, đến cả cô bạn gái ngồi cạnh cũng không dám ôm, im lặng bình tĩnh hơi liếc mắt nhìn người ngồi cách vách ngăn.
 
Người đàn ông tùy ý dựa vào ghế, hai chân phủ một tấm vải, mí mắt mỏng hơi cúi xuống, con mắt đen láy phản chiếu lại ánh sáng ở màn hình máy tính, ngón tay đang gõ lên bàn phím tạo ra âm thanh rõ ràng đến chói tai.
 
Mà bên cạnh chân anh có một người phụ nữ trẻ tuổi mặc đồng phục học sinh ngắn cũn cỡn đang ngồi trên sàn, trong tay là ly rượu đã vỡ, cố ý trang điểm kiểu ngọt ngào lại bật khóc, đang sợ hãi run rẫy.
 
Trong số đám hoa hoa công tử này, Trình Quyết là người can đảm nhất, anh nở nụ cười cợt nhả chào hỏi mọi người.
 
Nhân lúc náo nhiệt anh liếc nhìn sang người phụ nữ đó: “Giả vờ thuần khiết cái gì, Tần tổng ghét nhất là kiểu này, trước khi vào đây không nghe ngóng thử à?”
 
Đợi khi người rời đi, sàn nhà xung quanh được lau sạch hai lần, sau đó Trình Quyết mới mở điện thoại lên vào phần tin tức vừa nhận được, anh ngồi thấp xuống kế bên ghế sô pha rồi nhỏ giọng nói: “Tần Bắc, chuyện cậu bảo tớ đi điều tra đó là thật, chú tư của cậu quả thật đã sắp xếp người đến, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm cậu, dùng mỹ nhân kế với cậu.” 
 
Anh tiếp tục nói: “Thân phận bối cảnh của người phụ nữ đó vẫ còn đang điều tra, nhưng nghe nói là một tiểu yêu tinh cao cấp, bên ngoài sạch sẽ thuần khiết kiểu sinh viên, rất có thủ đoạn, yêu thầm cậu mấy năm, lần này là chú Tư cậu chủ động xuất kích, muốn hạ bệ cậu.”
 
Người đàn ông cuối cùng cũng nhìn sang Trình Quyết.
 
Trình Quyết nhìn vào mắt anh, cái ót bắt đầu toát mồ hôi, đến giờ vẫn không thể hiểu được vị thái tử gia cao quý Tần gia này làm sao mà trong cốt tủy lại mang một sự lạnh lùng, áp bức đến mức khiến người ta không thể ngẩng đầu lên.
 
Tần Nghiên Bắc hừ lạnh một tiếng: “Thuần khiết? Giống như người đó?”
 
Đôi mắt đầy mưu mô, lòng tham viết hết lên khuôn mặt, nét trang điểm giả vờ thuần khiết.
 
Trình Quyết cũng thất vọng thở dài: “Nói phải, tớ còn tưởng cô ta có gì đặc biệt mới khiến cho chú Tư cử ả hồ ly đó đến bên cạnh cậu, ai ngờ lại trông giả vờ thuần khiết, đụng trúng họng súng của cậu, đợi khi cô ta xuất hiện tớ sẽ tuân theo quy tắc cũ để giải quyết.”
 
Thanh âm cuối cùng còn chưa dứt thì lối đi phía cầu thang lên lầu hai bỗng nhiên trở nên yên tĩnh.
 
Sau sự im lặng bất thường đó thì một giọng nói của cô gái trẻ dưới lầu cùng lúc vang lên: “Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi tìm Tần Nghiên Bắc.”
 
Trong trẻo, ôn nhu, mang theo sự rụt rè, haonf toàn khác hẳn so với lối ăn chơi phung phí ở đây.
 
“Nói đến liền đến!” Trình Quyết ngay lập tức chắc chắn đến tám chín phần đó là chiêu mỹ nhân kế do chú tư Tần gia sắp xếp, anh đứng dậy, nhón chân lên nhìn về hướng đó.
 
Tần Nghiên Bắc không có kiên nhẫn, tạm thời cúi mắt xuống.
 
Nhóm người nam nam nữ nữ không hiểu chuyện gì nhưng vừa nghe là tìm Tần tổng thì làm gì dám cản đường, tự động dựa sát tường để nhường đường đi.
 
Người con gái không trang điểm đứng thẳng dưới ánh đèn, nước da trắng nõn, như một đồ sứ quý được nhúng trong nước trong, con ngươi đen của cô rất sáng. Bởi vì vài bông tuyết vương trên bờ mi trông hơi ướt át.
 

Chiếc áo khác vừa rộng rãi vừa giản dị, cô hiện lên với dáng vẻ gầy gò.
 
Trình Quyết nhìn hơi ngạc nhiên: “Nghiên Bắc… lần này chú tư cậ xuống tay cũng rất có đầu tư, này là cho cậu một tiên nữ rồi.”
 
Tần Nghiên Bắc không nói gì, cũng không nhìn sang chỗ khác. Cách một tấm kính điềm nhiên nhìn về phía Vân Chức.
 
Vân Chức hồi hộp, nhịp tim đập liên hồi đến mức xương cốt cũng thấy rã rời.
 
Đây rõ ràng là khung cảnh một ánh trăng mà có vạn vì sao xoay quanh, cả phòng chỉ có một người ngồi đắp chăn lại, vừa nhìn liền biết đôi chân có vấn đề.
 
Ngay giây đó cô đã chắc chắn ai là Tần Nghiên Bắc.
 
Chỉ là khi ánh mắt cô chạm vào anh, dù cô đã chuẩn bị tâm lý rất nhiều lần nhưng cũng vẫn sửng sốt.
 
Anh quá đẹp, mà không chỉ là đẹp.
 
Người phía trước mặt này anh tuấn phi phàm, rõ ràng là một hoa hoa công tử được ăn sung mặc sướng, nhưng trong bóng tối lại hiện lên sự lạnh lùng, cảm giác trời sinh đã cao cao tại thượng, khiến anh mang lại một cảm giác u ám, tàn nhẫn.
 
Ngoài ra trên mu bàn tay anh còn có một vết thương do bỏng gây ra đã lâu, những chiếc răng như dàn dây leo khiến người ta càng thấy sợ hơn.
 
Tay Vân Chức đột nhiên siết chặt.
 
….Đợi chút, vết bỏng? Là năm đó khi cứu cô để lại sao?!
 
Nhớ đến ân nhân cứu mạng khiến Vân Chức như lấy được dũng khí, run rẩy nói: “Tần tiên sinh, em---“
 
Lúc âm nhạc đổi sang bài hát mới thì âm thanh càng khuếch đại to hơn.
 
Lời nói của Vân Chức đã nói ra được nửa rồi nên không thể dừng lại, cô cố gắng nói to rõ: “Em, em đến là để báo đáp anh.”
 
Giọng nói của cô có hạn, nhịp điệu bên ngoài tấm kính chắn màu xám quả thật rất đinh tai, có một số nơi khó mà nghe rõ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
Thế là câu nói này truyền đến tai Tần Nghiên Bắc không biết trùng hợp thế nào lại thiếu đi một chữ.
 
--- “Tần tiên sinh, em đến là để ôm anh.”
 
Khuôn mặt Vân Chức rất thành khẩn, Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm cô, ngón tay từ từ gấp màn hình máy tính lại.
 
Ánh đèn ở tầng hai mờ ảo, che giấu đi đôi tai đang ửng đỏ lên của anh.
 
……. Càn rỡn.
 
Người con gái nhìn đứng đắn vậy mà vừa mở miệng ra lại ngả ngớn như thế.
 
Khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc lạnh xuống, ngón tay vịn vào ghế sô pha, Trình Quyết nhận được tín hiệu, lập tức cúi người chờ lệnh.
 
Để tránh nghe nhầm, thái tử gia nhướng mày hỏi: “…..Cô ấy nói gì?”
 
“Cô ấy nói----“
 
Ánh mắt của Trình Quyết vẫn còn đang chấn động, sợ Tần Nghiên Bắc nghe không rõ nên anh gần như là hét lên để trả lời. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn. 
 
“Cô ấy đến là để cua cậu!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận