Kiều Trang dành cả buổi chiều để làm bánh kem, nàng đã học cách làm nó từ một tháng trước, thực hành mấy lần mới thành công.
Kiều Trang thỏa mãn nhìn chiếc bánh đặt cẩn thận trên bàn, tuy không khéo léo như mua tiệm nhưng đấy là tâm huyết, là tình cảm của nàng.
Dòng chữ "HPBD Khánh Vân" làm khóe môi nàng cong lên.
Hôm này là ngày 18 tháng 2 cũng là sinh nhật bước sang tuổi 29 của Khánh Vân, món quà mà nàng chuẩn bị nhiều tháng trước cuối cùng cũng hoàn thành.
Khánh Vân đã hứa hôm nay sẽ về trước mười giờ.
Kiều Trang từ sớm đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Bàn ăn bên ngoài ban công, rượu đỏ, bánh kem, nến...Bản thân cũng không quên trang điểm và ăn mặc đẹp, một chiếc đầm trắng thướt tha, thêm chút phấn hồng và son đỏ, nhẹ nhàng, xinh đẹp lại động lòng người.
Kiều Trang háo hức ngồi chờ, còn hai mươi phút nữa đến mười giờ, Khánh Vân sắp trở về rồi.
Kiều Trang cứ thế ngồi đợi, nàng luôn tự nhủ Khánh Vân sẽ về ngay thôi nhưng mãi đến khi nến cháy hết, những khu nhà cao tầng từ sáng đèn đã không biết từ khi nào chỉ còn một màu tối đen.
Kiều Trang nhìn đến bánh kem bắt đầu tan chảy không còn xinh đẹp nữa, nàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình điểm 1:30 sáng, sau đó ngón tay lướt đến danh bạ, không lâu sau truyền đến tiếng tút...tút...!Một lần, hai lần mãi đến lần thứ năm mới có người nhấc máy.
"Khánh Vân...sao chị còn chưa về, có chuyện gì sao?"
Kiều Trang lo lắng hỏi, nàng chỉ sợ Khánh Vân gặp chuyện gì nên mới chưa thể về.
Nhưng đáp lại không phải giọng nói quen thuộc của Khánh Vân mà là thanh âm xa lạ của Gia Linh.
"Em ấy đêm nay sẽ không về."
Kiều Trang nghe xong tức khắc nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt tối sầm, lạnh lùng nói: "Đưa điện thoại cho chị ấy!"
Đầu dây bên kia hờ hững cười một tiếng, châm chọc nói:"Hôm nay là sinh nhật Khánh Vân, em ấy tất nhiên ở bên người quan trọng nhất.
Cô đừng không biết xấu hổ quấy rầy chúng tôi."
Nói rồi không để Kiều Trang kịp nói cái gì liền tắt điện thoại, nàng nhíu chặt mày gọi lại nhưng đầu dây kia lại rơi vào khóa máy.
Kiều Trang nghiến răng, trong mắt đầy phẫn nộ, đem cái điện thoại trên tay quăng mạnh xuống sàn.
Kiều Trang thẫn thờ nhìn chiếc bánh kem, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, nàng khẽ quệt lấy nước mắt, gương gạo mỉm cười nhìn cái ghế trống phía trước.
"Dù đã qua 12 giờ nhưng em vẫn muốn chúc mừng sinh nhật chị.
Khánh Vân...chúc chị sinh nhật vui vẻ."
"..."
Kiều Trang âu yếm nhìn phía đối diện, đem hột quẹt thắp lên hai ngọn nến trên bánh kem, sau đó nhẹ nhàng nói: "Chị mau ước đi!"
"..."
Kiều Trang đăm đăm nhìn hai ngọn nến không lâu bị gió thổi tắt, nàng đứng dậy, cẩn thận đem bánh kem cắt ra, một miếng phần mình một miếng để ở phía đối diện,
"Chị ăn thử bánh kem em làm, xem xem có ngon không?"
Kiều Trang vừa nói vừa cong mắt mỉm cười, mặc cho không có tiếng trả lời.
Nàng đem muỗng múc một miếng bánh bỏ vào miệng, nuốt xong mày bỗng nhíu lại, ánh mắt cực kỳ không vui nhìn phía đối diện.
"Bánh kem em làm sao đắng thế này.
Khánh Vân...chị đừng ăn nữa."
Kiều Trang có chút cuống quýt nhướng người lấy lại phần bánh trên bàn.
Trong mắt không giấu được mất mát nhìn khoảng không trước mặt.
Tiếp đó, Kiều Trang bỗng rót rượu vào hai cái ly, vui vẻ đề nghị.
"Mình uống rượu nhé! Bình thường chị không thích uống nhưng hôm nay là sinh nhật chị, uống một chút với em."
Nói xong, Kiều Trang đưa ly cụng vào chiếc ly kia, khóe môi cong lên, đem rượu một lần uống cạn.
Uống xong, Kiều Trang nhìn cái ly rượu đối diện vẫn còn nguyên vẹn, sắc mặt không giấu được lo lắng, thấp thỏm hỏi.
"Khánh Vân à...sao chị không uống?"
"..."
Kiều Trang mím môi:"Có phải chị giận em không?"
"..."
"Có phải em đã làm sai cái gì đúng không?"
"..."
Kiều Trang tức giận đứng dậy, hét lên:"Tại sao chị không trả lời em?"
Không nghe thấy tiếng đáp lại, Kiều Trang càng hoảng loạn, nàng ôm đầu, trong mắt khẩn cầu nhìn khoảng không, lộn xộn nói.
"Đừng im lặng như vậy! Em làm sai chị cứ mắng em, thậm chí có thể đánh em, xin chị đừng xa lánh em.
Em hứa sẽ ngoan, em hứa sẽ ngoan mà!"
"..."
Đôi mắt đỏ ngầu của Kiều Trang lại đông đầy nước, trong mắt không giấu được tuyệt vọng, không có sức lực ngồi xuống một góc trên ban công, nghẹn ngào khóc.
"Khánh Vân...tại sao đến chị cũng chán ghét em? Chị đã nói là sẽ không qua đêm...chị đã nói là về trước mười giờ.
Chị không cần em nữa...chị không cần em nữa rồi."
Kiều Trang vừa khóc vừa lau nước mắt nhưng làm cách nào cũng không lau kịp.
Nàng khóc thì có ích gì, đến Khánh Vân cũng không quan tâm nàng nữa.
Chị ấy có người khác rồi nên không cần nàng.
***
Khánh Vân cau mày tỉnh lại, cô nhìn quang cảnh lạ lẫm, cách bày trí này là ở khách sạn.
Cái suy nghĩ đó vừa lóe lên khiến Khánh Vân bật người dậy, cô khẽ mở đèn, khó khăn làm quen với ánh sáng trong phòng, dĩ nhiên ở đây không chỉ mình cô mà còn có mặt Gia Linh.
Khánh Vân xoa trán, hôm nay cô tổ chức sinh nhật ở khách sạn, mời một số bạn bè và đối tác làm ăn.
Cô đã hứa với Kiều Trang trước mười giờ sẽ trở về ăn sinh nhật với em ấy không biết thế nào lại ngủ mất.
Khánh Vân nhìn Gia Linh bị ánh sáng làm cho tỉnh ngủ, trong lòng không tránh khỏi tức giận.
Ly rượu cuối cùng cô uống nhất định có vấn đề nếu không với lượng rượu kia không đến nổi làm cô say đến không biết gì.
Sắc mặt Khánh Vân càng lúc càng lạnh, cô nhìn đồng hồ điểm ba giờ sáng trong lòng như có lửa đốt, vội vàng lấy điện thoại rời đi.
"Em định đi đâu?" Gia Linh có chút buồn ngủ, nheo mắt hỏi.
"Về nhà."
Gia Linh cười lạnh:"Lo lắng cho cô bé đó quá nhỉ!"
Khánh Vân quay lại nhìn Gia Linh bằng một ánh mắt cảnh cáo: "Chuyện của tôi đừng có xen vào."
Khánh Vân trên đường lái xe về chung cư không ngừng gọi điện cho Kiều Trang nhưng đáp lại trước sau vẫn là tiếng thuê bao máy móc.
Cô vứt điện thoại sang một bên, đường phố lúc ba giờ sáng trống trơn, chẳng mấy chốc đã đến chung cư.
Khánh Vân cho xe đỗ vào bãi, vội vàng bấm thang máy lên tầng 30.
Cô vào nhà, mọi thứ không có gì khác thường.
Khánh Vân không chút do dự chạy lên phòng Kiều Trang, lúc cô mở cửa, bên trong hoàn toàn không có ánh đèn, cửa ban công mở toang, bên ngoài đặt một cái bàn, trên đấy có cái gì cô cũng không nhìn ra.
Khánh Vân quên mất cả bật đèn, cứ thế tiến đến ban công, dưới ánh trăng lờ mờ tìm kiếm Kiều Trang.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy nàng ngồi một góc ở ban công, hai tay ôm chặt gối, đầu cũng gục xuống không thấy được mặt mũi.
Khánh Vân ngồi xổm xuống, đôi mắt lo lắng nhìn Kiều Trang, khẽ gọi: "Kiều Trang à..."
Kiều Trang nghe thấy thanh âm quen thuộc, nàng mới ngẩng đầu lên, tóc rối che gần hết gương mặt nàng, không hề nhìn ra biểu cảm.
Khánh Vân nhẹ nhàng đưa tay vén lại tóc cho Kiều Trang, lúc này mới thấy rõ đôi mắt nàng chỉ tồn lại cô đơn cùng quạnh quẽ.
Khánh Vân trong lòng bỗng thắt, lời muốn nói cũng nghẹn lại không cách nào thốt ra.
Cô định đem Kiều Trang ôm vào lòng nhưng tay vừa đặt lên vai liền bị một lực lớn đẩy ra, chính xác Kiều Trang đem cô ghì xuống sàn, em ấy nằm ở trên cô, không nói gì đã hôn cô.
Kiều Trang điên cuồng lại vụn về hôn cô.
Khánh Vân quá bất ngờ nhất thời không hề phản kháng.
Kiều Trang rải những cái hôn lên môi Khánh Vân, nhưng đáp lại nàng là sự hờ hững từ cánh môi kia.
Kiều Trang hôn trong bất lực và đau khổ sau đó lại mệt mỏi gục đầu vào hõm cổ cô, thều thào nói.
"Khánh Vân...em yêu chị.
Yêu chị lâu lắm!"
Khánh Vân siết chặt nắm tay lại nghe Kiều Trang nói tiếp.
"Nhưng mà chị...không yêu em, sẽ không bao giờ yêu em."
"..."
"Chị nói, em phải làm sao đây? Chị nói, chị sẽ không chán ghét em đi?"
Kiều Trang nói xong thì đôi mắt cũng khép lại.
Nàng đã chống đỡ rất lâu, rốt cuộc cũng không nhịn được.
Có lẽ...Khánh Vân đã sớm biết, cho nên mới giữ khoảng cách với nàng.
Hoặc chị ấy giữ khoảng cách là vì không muốn làm người con gái chị ấy yêu phải ghen.
Có lẽ...Khánh Vân chỉ đang thương hại nàng thôi.
Một lúc lâu, không nghe Kiều Trang lên tiếng hay có phản ứng làm Khánh Vân lo lắng.
Cô khẽ gọi Kiều Trang mấy lần nhưng không có tiếng đáp lại.
Lúc này, Khánh Vân vội vàng ôm Kiều Trang ngồi dậy, cả người nàng xụi lơ lập tức ngả vào lòng cô.
Khánh Vân nhíu mày, đưa tay áp lên trán nàng, lòng bàn tay truyền đến cảm giác nóng rát, cơ thể lại là mảng lạnh băng.
Cô không kịp nghĩ thêm lập tức bế Kiều Trang lên, rời khỏi chung cư vào lúc 4 giờ sáng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...