Trước lúc Sở Minh Yến rời khỏi kinh đô đã từng nhờ cậy qua Sở Hủ, giúp nàng chiếu cố một tiểu cô nương gọi là Tề Duyệt Nhan. Đối với tiểu cô nương này hắn có chút ấn tượng, chính tiểu cô nương này đã đưa thiên thư đến tay hắn. Hắn vốn đã sắp xếp tai mắt ở Tề gia, nghe được thỉnh cầu của muội muội không nói hai lời liền đáp ứng.
Sở Minh Yến là người phi thường mạnh mẽ, nàng rất ít khi cầu Sở Hủ cái gì. Thời điểm trước khi nàng đi biên cương, còn có thể lo lắng cho một người như vậy, có thể thấy được là nàng rất ưa thích tiểu cô nương này.
Sở Hủ lúc ấy cũng không có thực để ý đến chuyện này, không qua mấy ngày liền đem chuyện này quên mất, lại không nghĩ rằng hôm nay lại nhận được tin tức này?
Sở Hủ mơ hồ nhớ lại bộ dáng của tiểu cô nương kia, nàng có một đôi mắt đặc biệt thiên chân vô tà, một chút cũng không giống những cô nương xuất thân từ thế gia. Sở Hủ cũng không biết nghĩ thế nào, sau khi nhận được tin tức liền theo Dương Bất Hỉ tự mình đến đó một chuyến.
Mặc dù người của hắn ở bên kia nhất định có thể bảo vệ tiểu cô nương chu toàn, nhưng là Sở Hủ vẫn nhịn không được muốn qua nhìn xem. Dù sao kia cũng là người Sở Minh Yến nhờ hắn bảo hộ, vì về sau có thể cùng muội muội nói công đạo, hắn cảm thấy vẫn nên tự mình qua xem thì tốt hơn.
Khi Sở Hủ cùng Dương Bất Hỉ tới chỗ Tề Duyệt Nhan, Tề Duyệt Nhan đã được thuộc hạ của Sở Hủ cứu.
Nghe nói nguyên nhân gây ra chuyện này, là do Tề Duyệt Nhan hứa hôn với trưởng tử nhà Hộ Bộ Trương đại nhân. Mà Tề Duyệt Hương thứ muội của Tề Duyệt Nhan, lại vừa vặn yêu thích vị Trương công tử kia. Tề Duyệt Hương đã từng trong đêm chạy đến chăm sóc cho Tề Duyệt Nhan, muốn cầu Tề Duyệt Nhan cùng Đại phu nhân từ hôn sự này.
Từ sau khi từ Mai Lâm trở về, Tề Duyệt Nhan liền đối với người muội muội này thập phần chán ghét, lúc nghe được yêu cầu của Tề Duyệt Hương phản ứng đầu tiên của nàng chính là cự tuyệt. Nếu chuyện này đặt ở thời điểm trước kia, Tề Duyệt Nhan nói không chừng sẽ còn đáng thương cho thân phận của Tề Duyệt Hương. Nhưng là hiện tại nàng cùng Tề Duyệt Hương đã trở mặt nhau, nàng căn bản không không vui lòng thoả mãn tâm nguyện cho Tề Duyệt Hương. Hơn nữa cho dù nàng cùng Trương công tử hủy hôn ước, lấy thân phận của Tề Duyệt Hương cũng không xứng với đối phương.
Tề Duyệt Hương thấy Tề Duyệt Nhan hoàn toàn không niệm tình xưa, không biết làm sao lại nổi lên tâm tư độc ác, nàng ta muốn cho người hủy đi thanh danh của Tề Duyệt Nhan, Tề Duyệt Nhan như thế sẽ không còn biện pháp gả cho người trong lòng nữa. Vì thế hôm nay mới xảy ra chuyện này, cũng may Sở Hủ trước đó có cho người đến bảo hộ Tề Duyệt Nhan, mới không để một tiểu cô nương tốt phải chịu khuất nhục.
Mặc dù lần này bọn họ chạy đến kịp thời, nhưng Tề Duyệt Nhan vẫn bị doạ sợ. Nàng cả người run cầm cập quấn trong bộ y phục, trêи tay của nàng còn cầm một loan đao dính máu. Mỗi khi có người muốn đến gần nàng, nàng giống như là nổi điên vung loan đao trong tay lên, nhiều lần loan đao còn cắt trúng vào nàng.
Dao găm này là của Sở Minh Yến cho nàng, nói cái gì để cho nàng giữ lại phòng thân, lúc ấy Tề Duyệt Nhan còn cảm thấy Sở Minh Yến cẩn thận quá rồi, bất quá vì cảm nhận được lòng tốt của Sở Minh Yến nàng cũng nhận lấy. Tề Duyệt Nhan làm sao cũng không nghĩ đến, mình thật sự có một ngày sẽ dùng đến loan đao này?
Vừa nghĩ tới sắc mặt đáng khinh kia, Tề Duyệt Nhan liền nhịn không được cảm thấy buồn nôn, nàng oán hận nhìn vết máu trêи tay mình, có một khoảnh khắc hận không thể chém tay của mình đi. Sở Hủ thấy ánh mắt nàng có chút kỳ quái, vội bước lên phía trước đoạt lấy loan đao trong tay nàng. Động tác của hắn vừa nhanh vừa chuẩn, tại lúc nàng muốn công kϊƈɦ hắn, ngón tay của hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng, thoáng cái loan đao kia đã ở trong tay hắn.
Đôi mắt tràn đầy oán hận của Tề Duyệt Nhan nâng lên, liền đụng phải đôi con ngươi lạnh lẽo kia của Sở Hủ, nàng theo bản năng còn muốn đưa tay đánh người, nhưng là sau đó đột nhiên lại bị Sở Hủ bế lên.
Trêи người Tề Duyệt Nhan có vài chỗ bị thương, đều là do chính nàng không cẩn thận cầm loan đao không cẩn thận quẹt qua bị thương. Máu tươi nhuộm đỏ y phục đơn bạc của nàng, khuân mặt trắng bệch của nang nhìn phá lệ đáng thương. Sở Hủ cởi áo choàng trêи người ra phủ lên người trong ngực, cũng không quản lúc này Tề Duyệt Nhan đang nghĩ gì? Hắn dùng âm thanh lạnh lùng nói:” Ở trong này khóc lóc than thở thì có làm được gì không? Bị ai sỉ nhục, thì phải sỉ nhục lại kẻ đó, đạo lý này ngay cả tiểu chất nữ của bổn vương cũng biết. ”
Tề Duyệt Nhan nghe vậy, ánh mắt lập tức lạnh lùng. Đúng vậy, nàng ở trong này khóc lóc thì làm được gì chứ? Chẳng bằng thật nhanh băng bó tốt vết thương, đem toàn bộ những người làm tổn thương nàng dẫm nát dưới lòng bàn chân. Đem những sỉ nhục cùng khủng hoảng mà nàng đã chịu, trả lại gấp bội cho những người làm tổn thương nàng. Nàng là đích nữ của Tề gia, bị một cái thứ nữ đặt ở dưới chân đùa bỡn thật đúng là quá mất mặt.
Tề Duyệt Nhan cách một lớp áo choàng sẫm màu, chậm rãi tựa vào trong ngực của Sở Hủ. Nàng biết người của Sở Hủ đến kịp thời như thế, nhất định là đã sớm ngó chừng Tề gia bọn họ. Nàng mặc dù biết Sở Hủ không phải bởi vì nàng đặc biệt, mới để cho người ngó chừng Tề gia bên này, nhưng là nếu không phải nhờ người của hắn, thanh danh của nàng bây giờ nói không chừng đã bị hủy hoại.
Phần ân tình này, Tề Duyệt Nhan nàng sẽ nhớ kỹ trong lòng.
Tề Duyệt Nhan hôm đó sau khi trở lại Tề phủ, liền bị nhiễm phong hàn nặng, còn gặp một ác mộng kỳ quái. Trong mộng vẫn như cũ là ở gian phòng nhỏ u ám bẩn thỉu kia, nàng bị một cái nam nhân xấu xí đáng sợ đè ép, người dẫn đầu xông vào phòng không phải là những người thủ hạ kia mà là Sở Hủ.
Sở Hủ một tay kéo tên nam nhân kia, một tay đem áo choàng đắp lên trêи người nàng. Nàng không có nhìn thấy những chuyện xảy ra tiếp đó, chỉ nghe thấy tên nam nhân xấu xa kia la hét thảm thiết. Đợi đến khi nàng toàn thân run rẩy được Sở Hủ ôm ra khỏi gian phòng, lúc này nàng mới dám xốc một khe hở nhỏ nhìn ra bên ngoài, vừa vặn đối mặt với cặp mắt kia của Sở Hủ …..
Tề Duyệt Nhan sau khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy mình giống như đã ngủ rất lâu, còn cảm giác được giấc mộng kia chân thật đến dị thường. Không biê ý vì cái gì, sau khi nàng tỉnh lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, một loại cảm xúc kỳ quái lan tràn trong lòng nàng.
Thời điểm Tề tam đến thăm muội muội, vừa vặn trông thấy muội muội đang nhìn tay của mình đến ngẩn người. Tề tam khẩn trương hỏi:” Muội muội, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?”
Tề Duyệt Nhan nghe vậy liền lấy lại tinh thần, nàng nhìn ánh mắt lo lắng của ca ca nhà mình lắc đầu. Thời điểm người của Sở Hủ đến cứu nàng ngày hôm qua, đã nói cho nàng biết kẻ hại nàng là ai. Kỳ thật cho dù bọn họ không nói cho nàng biết, nàng vẫn mơ hồ đoán được người đã giở trò ở sau lưng là ai.
Tề Duyệt Nhan đưa tay nắm chặt cổ tay của Tề tam, nàng một mặt nghiêm túc nói:” Tam ca, lần này Tề Duyệt Hương phải chết, bằng không mối hận trong lòng ta thật khó tiêu.”
Tề tam nghe vậy sửng sốt một chút,đối mặt với ánh mặt lạnh như băng của muội muội, hắn vội vươn tay nắm ngược lấy tay của nàng nói:” Chuyện này muội đừng bận tâm đến nữa, giao cho ca ca là được rồi. ”
Không nghĩ tới Tề Duyệt Nhan sau khi nghe xong lại lắc đầu, giọng của nàng kiên định nói:” Tam ca, ta đã trưởng thành, nếu ta cứ mãi được bảo bọc trong đôi cánh của huynh, về sau gặp những người giống như Tề Duyệt Hương, ta vẫn như cũ là cái phế vật không chịu nổi một kϊƈɦ thích …”
Trêи khuân mặt tuấn tú của Tề tam hiện lên một tia giãy dụa, hắn muốn nói hắn thà rằng muội muội vĩnh viễn đơn thuần như vậy, nhưng là cuối cùng hắn vẫn không có nói ra lời. Bởi vì Tề tam biết muội muội sớm muộn gì cũng phải thành gia lập thất, hắn cũng không có cách nào đến phu gia bên kia bảo hộ nàng.
* Phu gia: nhà chồng
Mà đổi thành bọn người Sở Trác đang ở trong núi sâu bên kia, buổi trưa ngày hôm nay đã chậm rãi đuổi kịp đám người phía trước.
Người Vân gia đi trước bọn người Sở Trác, trêи đường đi đã gặp không ít cạm bẫy cùng thú dữ, cho nên tốc độ di chuyển trêи đường đi rất chậm. Trần Y Y cố gắng kéo chậm tốc độ đi đường, để cho đối phương giúp bọn họ giải quyết nguy hiểm trêи đường đi, thuận tiện để cho cạm bẫy cùng dã thú trêи đường làm tiêu giảm sức chiến đấu của đối phương.
Lúc này người của Văn gia ít nhiều đều bị thương nhẹ, bên cạnh bọn họ còn mang theo một nữ tử mảnh mai, cho nên bọn người Sở Trác rất nhanh liền đuổi kịp.
Người của Văn gia khi nhìn rõ sắc mặt của Sở Trác, một đám lập tức sắc mặt trắng bệch không còn huyết sắc. Nay ở lại địa phương này gặp Sở Trác, cũng coi như Văn gia bọn hắn thật không may. Nếu chuyện bọn hắn đi tìm kho báu bị truyền đi, lần này nhất định Sở Hủ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Văn gia.
Sắc mặt Văn Trú âm thầm đến cực điểm, ánh mắt của hắn lần lượt đảo qua bọn người Sở Trác, cuối cùng đưa ánh mắt dừng ở chỗ Trần Y Y.
*Văn Trú là tên của người đại ca nha mọi người. K biết tại sao tác giả lại tự nhiên gọi tên như vậy nữa.
Lúc này Trần Y Y cũng không có chú ý đến ánh mắt của hắn, mà là một mặt chuyên chú nhìn Văn gia lão Ngũ bên cạnh hắn. Nàng nhớ kỹ lúc nàng còn ở tiểu trấn, đã từng gặp qua hắn cầm chân dung họ Cố tới hỏi nàng. Trần Y Y đối với hắn ấn tượng thập phần khắc sâu, bởi vì lúc ấy hắn vừa cười vừa hỏi thăm nàng về tên họ Cố kia, làm Trần Y Y hảo hảo hách nhất đại khiêu.
*Hách nhất đại khiêu: sợ hãi đến mức muốn hét lên, kêu lên một tiếng.
Trần Y Y không nghĩ tới người này, lại là người của Văn gia bên kia. Bên trong nguyên tác xác thực có ghi qua, Văn gia bên kia có hai lòng, nhưng là không có nói đến chuyện bọn họ đi tìm kho báu. Xem ra bởi vì một con tiểu hồ điệp như nàng, đưa đến hiệu ứng cánh bướm làm cho toàn bộ cốt truyện rối tung lên.
Mỹ nhân đi theo sau lưng những người Văn gia, tại thời điểm nhìn thấy bọn người Sở Trác, liền nhịn không được nghiêng mắt nhìn về phía Trần Y Y. Mặc dù Trần Y Y lúc này mặc một thân nam trang, còn mang một tấm mạn che mặt, nhưng là nàng ta vẫn như cũ lập tức nhận ra Trần Y Y. Nàng ta dùng sức tránh khỏi Văn gia ngũ công tử đang ở bên cạnh đỡ mình, đột nhiên chỉ vào Trần Y Y nói:” Trần Y Y, ngươi làm sao cũng ở đây?”
Trần Y Y nghe tiếng nhìn sang, sau khi nhìn thấy đối phương lấy mạng che mặt xuống, nhịn không được buồn cười nói:” Nguyên lai là tỷ tỷ a? Thật đúng là đã lâu không gặp. ”
Trần Tú Tú cũng không nghĩ tới lại gặp phải Trần Y Y ở chỗ này. Ánh mắt nàng ta quét về phía Sở Trác bên cạnh Trần Y Y. Dựa theo hôn ước lúc trước thê tử của Sở Trác phải là nàng ta mới phải, nay nhìn Sở tướng quân cao lớn tuấn tú đứng trước mặt, Trần Tú Tú lần đầu tiên cảm thấy lúc trước mình quả thực là ngu muội đến cực điểm. Nếu nàng ta có thể sớm một chút biết được Sở Trác sau này sẽ trở thành tướng quân, Sở Hủ nay lại trở thành Nhϊế͙p͙ Chính vương cao cao tại thượng, nàng ta …. nàng ta nhất định không để Trần Y Y thay mình gả cho Sở Trác làm thê tử.
Trần Y Y buồn cười nhìn cái vị tỷ tỷ trêи danh nghĩ này, thấy ánh mắt nàng ta lại thỉnh thoảng nhìn về phía Sở Trác một chút, trong lòng Trần Y Y nhịn không được vừa tức giận vừa buồn cười. Trước kia đem Sở Trác xem giống như đại hồng thủy mà trốn chạy không kịp, nay trông thấy địa vị của Sở gia ở kinh thành như mặt trời ban trưa, lại nhịn không được muốn thăm dò nam nhân ưu tú nhà người khác.
Trần Y Y tiến lên phía trước một bước ngăn khuất trước người của Sở Trác, đáng tiếc chiều cao của nàng quá thấp ngăn không được Sở Trác. Trần Tú Tú vẫn như cũ có thể lướt bỏ qua nàng nhìn lén người sau lưng. Sở Trác nhìn thấy tiểu động tác này của Trần Y Y, lập tức nhịn không được ánh mắt có chút mềm mại. Cả khi nhìn mấy người Văn gia, cũng mang theo một tia thái độ ôn hoà.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến là, thái độ của hắn ôn hoà như vậy đặt trong mắt những người Văn gia, lại giống như mưa gió sắp đến.Văn gia lão ngũ sắc mặt tái nhợt, một mặt lo lắng nhìn về phía đại ca nhà mình.
Tâm tình của Văn Trú lúc này cũng hết sức phức tạp, hắn thậm chí còn đang nghĩ nếu thật sự không được nữa thì sẽ liều mạng với bọn người Sở Trác, nhưng mà khi hắn nhìn thoáng qua tình huống của mấy người bên cạnh, đại đa số người của hắn đều đang bị thương, ngay cả hắn cũng bị thương do dính một trảo của gấu đen.
Nếu bây giờ bọn hắn trở mặt với Sở Trác, lấy tình huống hiện tại của mấy người bọn hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của đám người Sở Trác, cho dù nhân số của bọn hắn bên này rõ ràng là nhiều hơn so với bên Sở Trác.
Văn Trú vốn định là bắt lấy Trần Y Y để uy hϊế͙p͙ Sở Trác, nhưng là hắn lại nhớ tới Trần Y Y trời sinh thần lực. Bọn hắn có thể từ cự ly xa đánh nhau cùng nàng, nhưng đem người bắt tới uy hϊế͙p͙ thì căn bản không thể làm được, bởi vì lúc bọn hắn tới gần Trần Y Y, một mình Trần Y Y cũng có thể đánh bọn hắn mất nửa cái mạng.
Khi Văn Trú đang nghĩ biện giải quyết vấn đề nan giải trước mắt, đột nhiên bên tai truyền đến âm thanh một cái tát vang dội. Văn Trú nghi hoặc ngước mắt nhìn sang, đã nhìn thấy Trần Y Y lại đưa tay lên tát Trần Tú Tú một bạt tai nữa.
Trần Tú Tú hoàn toàn bị đánh cho hồ đồ, nàng ta trừng lớn đôi mắt hạnh xinh đẹp, vẻ mặt không tin được nhìn Trần Y Y nói:” Trần Y Y, ngươi lại dám đánh ta?”
Trần Y Y đã sớm muốn hung hăng đánh nàng ta một trận, ai bảo Trần Tú Tú không có mắt như vậy, dám ở trước mặt nàng phô diễn dung nhan với phu quân nhà nàng. Nàng vừa rồi cố ý tới đứng trước mặt Sở Trác, ý tứ rõ ràng đến mức không thể rõ ràng hơn. Nhưng là Trần Tú Tú hoàn toàn không thèm nhìn đến bộ dạng hung thần ác sát của nàng,vẫn như cũ dùng ánh mắt nàng ta tự cho là đẹp nhìn Sở Trác.
Trần Tú Tú biết tình huống hiện tại của bọn họ rất nguy hiểm, cũng biết cho dù bọn họ hợp lại cũng không phải là đối thủ của Sở Trác. Nàng ta là nghe theo mệnh lệnh của người kia đi theo người Văn gia đến đây, nàng ta bây giờ còn trẻ như vậy một chút cũng không muốn chết.
Trần Tú Tú nhớ rõ trong kinh có rất nhiều người đều đang đồn đãi, nói rằng sỡ dĩ trước đó Sở Trác bắt Trần Y Y trở lại, là vì Trần Y Y sinh được một tiểu hài tử đáng yêu. Trần Tú Tú nghĩ rằng bản thân so với Trần Y Y xinh đẹp hơn, nói không chừng Sở Trác thấy nàng ta cùng Trần Y Y lớn lên giống nhau như vậy sẽ tạm tha cho nàng ta lần này.
Trần Tú Tú đối với mỹ mạo của chính mình, từ nhỏ đến lớn đều rất tự tin. Cũng chính bởi vì khuôn mặt xinh đẹp này của nàng ta, mấy năm nay liên tục được cứu khỏi thảm cảnh rất nhiều lần. Điều đó cũng làm cho Trần Tú Tú hiểu ra rằng, nam nhân đều là bọn háo sắc, chỉ cần nàng ta xinh đẹp lại biết nghe lời, những cái nam nhân kia đều không nhẫn tâm giết nàng ta.
Cho nên Trần Tú Tú liền không nhịn được dùng ánh mắt dụ dỗ nhìn Sở Trác, đáng tiếc nàng ta vừa hướng ánh mắt e sợ thẹn thùng đến chỗ Sở Trác, đã nhìn thấy Trần Y Y hùng hổ đi nhanh tới, sau đó không chút khách khí ở trước mặt mọi người cho nàng ta một bạt tai.
Trần Tú Tú bị Trần Y Y đánh hai bạt tai, lập tức đỏ hồng mắt hướng tới chỗ Sở Trác cầu cứu. Nam nhân đều chán ghét nữ nhân hung hãn như Trần Y Y, thích bộ dạng điềm đạm đáng yêu này của nàng ta hơn.
Nhưng làm cho Trần Tú Tú thập phần thất vọng là, Sở Trác từ đầu đến cuối cũng không có liếc mắt nhìn nàng ta một cái, một đôi con ngươi sáng tỏ như vầng trăng, lúc này chính là không nhúc nhích nhìn chằm chằm Trần Y Y. Nếu Trần Tú Tú biết trong lòng Sở Trác lúc này đang suy nghĩ gì, chỉ sợ có thể tức giận đến mức hương tiêu ngọc vẫn ngay tại chỗ.
*Hương tiêu ngọc vẫn: hương tan ngọc nát, ý chỉ người con gái đẹp nhưng yểu mệnh. Ý tác giả muốn nói chỗ này là Trần Tú Tú tức giận đến mức chết ngay tại chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...