Đêm qua lúc Sở Trác trở về trời đã khuya, sau khi trở về liền phát hiện, Trần Y Y bị một cái Đoàn béo chiếm trước.
Đoàn béo sở dĩ gọi là Đoàn béo, là bởi vì nàng thật sự béo, mà không phải loại giả béo.
Trước đó Sở Trác đã xách qua nàng mấy lần, cho nên đối với chuyện này đã thấm sâu vào trong người. Thời điểm hắn xách Đoàn béo lên, luôn có một cảm giác, hắn xách không phải là một bé con, mà là một cục sắc rắn chắc.
Hắn lúc ấy trong lòng vô cùng không thoải mái, liền đưa tay đem Đoàn béo đẩy sang một bên, sau đó ôm Trần Y Y ngủ.
Đoàn béo đáng thương đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, nàng một cái sữa oa nhi lẻ lôi trơ trọi ở chân giường, còn ôm tay nhỏ của mình nhắm mắt lại ăn ăn tay.
Sở Trác tiếp xúc với những đứa hài tử cũng không nhiều, ấn tượng duy nhất khắc sâu chính là, một đám hùng hài tử lấy tảng đá nện vào hắn.
*Hùng hài tử (熊孩子): ý nói đến đứa trẻ ồn ào hư hỏng, không biết lắng nghe, không biết cư xử. (brat, naughty child, wild kid) ( nguồn gg)
Hắn biết bên trong những đứa hài tử này, rất nhiều đứa bản tính cũng không xấu, bất quá là cùng gió đùa giỡn mà thôi.
*Cùng gió đùa giỡn: chính là hùa theo số đông, đi theo xu hướng mà đùa giỡn vậy thôi.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ của bọn hắn, trong miệng lại phun ra lời lẽ vô cùng độc ác, Sở Trác làm sao cũng không thể thích được.
Cho nên sau khi biết Trần Y Y sinh cho hắn đứa nhỏ, trong lòng Sở Trác cũng không có quá nhiều vui vẻ.
Sở Trác tự nhận là tâm của mình quá nhỏ, có thể chứa được mấy người thân nhân cùng Trần Y Y, vốn là đã phi thường chật chội.
Hắn căn bản không có dư tâm dư lực, lại đi chiếu cố thêm một cái sữa oa nhi.
Đương nhiên hắn không thích, cũng sẽ không biểu hiện ra cho Trần Y Y nhìn, nhưng là hắn sẽ không thân cận đứa bé này.
Sở Trác nghĩ như vậy, liền định ôm Trần Y Y ngủ thật say.
Nhưng là ngay lúc đó, Đoàn béo lẩm bẩm kêu một tiếng nương.
Sở Trác thân thể có chút cứng đờ, do dự một chút, vẫn là duỗi tay đem một đầu nhỏ tấm chăn, đắp lên bụng nhỏ của Đoàn béo.
Đại khái là hắn gần đây thật sự quá mệt mỏi, cũng có thể là do Trần Y Y đã trở lại, sau khi hắn thu tay lại liền ngủ mất.
Hắn ngửi mùi hương quen thuộc trêи người Trần Y Y, hiếm có khi ác mộng trước đó không tiếp tục tái diễn.
Mặc dù hắn không có gặp ác mộng, nhưng sau đó hắn vẫn gặp một giấc mộng không vui.
Sở Trác mơ thấy một con hổ đang cắn mặt của hắn, hắn lúc ấy trong lòng không có chút sợ hãi nào. Nhưng lại không nhịn được thập phần lo lắng cho mặt của mình, bởi vì bị cắn như vậy mà hoàn toàn thay đổi.
Trần Y Y thực thích gương mặt này của hắn, cho nên hắn vô cùng để ý đến mặt của mình, hắn không cho phép bất luận là kẻ nào bất cứ vật gì làm tổn thương mặt của hắn. Ôm tâm tình khó chịu này, Sở Trác lập tức mở hai mắt ra, sau đó liền đối mắt với một đôi mắt to ướt sũng.
Đoàn Tuyết vẫn luôn là một cái Đoàn tử thập phần chăm chỉ dũng cảm, lúc trời còn chưa sáng nàng đã mở mắt dậy.
Sau đó một bên ngáp một cái, một bên khắp nơi tìm kiếm vòng tay của mẫu thân.
Trước kia vì để gọi mẫu thân rời giường, Đoàn béo đều leo lên trêи người mẫu thân, sau đó đem nương ngủ nướng ép buộc tỉnh dậy.
Vậy mà hôm nay Đoàn tử liền cảm thấy không đúng lắm, bởi vì có một thân thể giống như ngọn núi đang chắn ở giữa nàng và mẫu thân.
Nàng bất mãn bò về phía trước mấy bước, cảm thấy cái người đột nhiên xuất hiện này thật quá phận, còn dám chiếm đoạt nương đáng yêu của nàng?
Vì để cho địch nhân biết được sự lợi hại của mình, Đoàn béo dùng hết sức lực hướng tới chỗ ngọn núi kia phóng đi.
Trước kia lúc Trần Y Y cùng nàng đùa giỡn, đã từng bởi vì nàng thuở nhỏ đã có khí lực lớn, đem Trần Y Y đụng ngã lăn ở trêи giường.
Lúc ấy Trần Y Y chính là “Chuyên nghiệp nịnh hót ”, thập phần nể mặt mà khen Đoàn tử một phen.
Mặc dù Đoàn béo nghe không hiểu những lời kia là có ý gì, nhưng là nàng biết nhất định là đang khích lệ nàng.
Đoàn béo vốn chỗ rằng mình có thể đụng đổ địch nhân, sau đó sẽ được lại một lần nữa trở về lồng ngực thơm thơm của mẫu thân.
Kết quả làm cho Đoàn béo thập phần khϊế͙p͙ sợ chính là, nàng không chỉ không có rung chuyển địch nhân được tí tẹo nào, mà nàng còn cảm thấy đầu có chút đau.
Đoàn tử bị đụng đau đầu, cũng không giống những đứa hài tử khác, bởi vì một chút đau đớn liền rơi nước mắt.
Tương phản chính là, khốn cảnh như vậy càng thêm kϊƈɦ phát lòng háo thắng của Đoàn béo.
Vì thế nàng phí đi ngưu nhị hổ chi lực, rốt cuộc trèo đèo lội suối vào được trong lồng ngực của mẫu thân.
*Ngưu nhị hổ chi lực: giống như dùng hết sức lực của bản thân.
Đoàn béo mãn nguyện thở dài một hơi, thật sự mệt chết đi được.
So với trước kia vượt qua ngọn núi là mẫu thân, hiển nhiên ngọn núi trước mặt càng thêm to lớn hùng vĩ.
Đoàn béo đem đầu nhét vào trong ngực mẫu thân, hung hăng hít hít hương thơm ngào ngạt trêи người mẫu thân.
Hai má phúng phính thịt, cọ xát trước ngực mềm mại của Trần Y Y.
Nàng lúc này mới đem cảm xúc chua xót vừa rồi đè xuống, sau đó không tim không phổi muốn đi ngủ tiếp.
Ngay tại lúc Đoàn tử đang nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên cảm giác được thân thể mẫu thân bị nhúc nhích.
Không đúng, chuẩn xác hơn mà nói, là hai toà núi trước sau cùng một chỗ động đậy.
Đáng thương cho cái Đoàn béo là nàng, thoáng cái đã nhận lấy sự đè ép từ hai toà núi, thiếu chút nữa Đoàn tử tròn vo đã biến thành Đoàn tử dẹp lép.
Đoàn béo tức giận quay đầu lại, mới phát hiện thì ra là người kia trong lúc ngủ ôm ôm nương của nàng.
Đoàn béo không hiểu chuyện gì bị đè ép một phen, lập tức vì bất mãn mà phát hoả!
Nàng sử dụng hai tay cùng hai chân, sau khi bò dậy liền tiến công địch nhân.
Nếu Trần Y Y trông thấy nàng hung ác như vậy, tuyệt đối sẽ nhịn không được cảm thán nói: Không hổ là khuê nữ của nàng, thật giống với cái người làm nương như nàng đều có một cỗ ngoan kình.
* Một cỗ ngoan: sự tàn nhẫn.
Ngay từ đầu Đoàn béo không biết địch nhân sâu cạn ( mạnh yếu), đầu tiên là thăm dò đánh lén đối phương hai lần.
Sau đó thấy đối phương một chút phản ứng cũng không có, thể này mới đánh bạo thử dùng răng sữa cắn người.
Lúc Đoàn béo cắn người, là dùng khí lực bình thường như ăn cơm uống sữa.
Trần Y Y trước kia vì để cho nàng ăn nhiều, thường xuyên bưng lấy bát nói với Đoàn Tuyết là:” Đoàn Đoàn nhà ta tuyệt nhất, ăn cơm cũng giống như một con hổ nhỏ. Ngao ô một ngụm, liền có thể ăn hết tất cả. “
Trong đôi mắt to của Đoàn béo hiện lên một tia quang lãnh sắc bén, há to mồm ngao ô cắn một cái vào cánh tay địch nhân.
Đoàn Tuyết lẩm bẩm một tiếng, quá cứng, đau răng.
Cuối cùng Đoàn Tuyết đem mục tiêu công kϊƈɦ, chuyển hướng đến gương mặt thoạt nhìn trắng trắng mềm mềm của địch nhân.
Trong mắt tiểu oa tử, mặt diện tích tương đối lớn, nhìn cũng có vẻ mềm mại. Kết quả ngay tại lúc nàng đắc ý “Cắn xé ” đối phương, địch nhân đang một mực ngủ say đột nhiên mở mắt.
Đoàn Tuyết bởi vì nhìn thấy đôi mắt âm lãnh của Sở Trác mà hoảng sợ, lập tức nàng liền không tiếp tục “Tàn bạo cắn xé.”
Sở Trác nhìn lướt qua Đoàn tử ngăn khuất giữa hắn và Trần Y Y, sau đó mặt không thay đổi mang Đoàn tử ném ra phía sau mình.
Đoàn béo lầm tưởng Sở Trác đang muốn cùng nàng chơi, thời điểm vừa rồi nàng tung bay trong không trung, cảm giác chơi thật vui, nàng lập tức ha ha ha nở nụ cười.
Chơi thật vui nha, lại muốn tới một lần nữa.
Vì thế đợi đến lúc Trần Y Y tỉnh lại, vừa vặn trông thấy khuê nữ của mình vượt qua núi cao, đang ở trêи vách núi cheo leo đắc ý mà gọi nương.
Trần Y Y khi rời giường sẽ có chút rời giường khí, lúc nghe Sở Trác ghét bỏ nói Đoàn tử ngu ngốc, nàng liền nhịn không được muốn cùng hắn lý luận một phen.
* Rời giường khí: ở đây là kiểu bực bội lúc vừa mới ngủ dậy đấy.
Sở Trác liền mang theo các nàng đi ăn cơm, vì chuyển dời lực chú ý của Trần Y Y, liền dẫn nàng đi đến khố phòng bên trong sơn trại.
Hắn nhớ kỹ lúc rời khỏi Minh An thành, Trần Y Y mang theo không ít lương thực cùng vàng bạc tài bảo.
*Tài bảo: tiền bạc châu báu..
Tuy nói những vật này, đại đa số đều dùng trêи thân người của Sở gia.
Nhưng là Sở Trác vẫn nhìn ra được, Trần Y Y là một cái người luôn không có cảm giác an toàn.
Nàng cần rất nhiều vàng bạc tài bảo, cùng các loại đồ vật có thể mang đến cho nàng cảm giác an toàn.
Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng, bản thân Trần Y Y cũng thích những thứ này.
Sở Trác trêи đoạn đường này thu được không ít tang vật, trong đó một nửa đã cống nạp vào quốc khố. Còn dư lại Sở Trác lưu lại một phần, còn bao nhiêu đều phân cho Huyền Vũ quân và dân chúng ở gần đó.
*Tang vật: của tham ô, của hối lộ …
Hôm qua lúc bọn hắn đi bắt người của Tam vương, lại thu được một lượng lớn tài vật. Nếu Trần Y Y không trở về, những thứ này hắn sẽ đưa đến kinh đô cho đại ca.
*Tài vật: tiền tài vật chất
Bất quá bây giờ Trần Y Y đã trở lại, đồ của hắn hẳn là phải nên giao cho nàng mới đúng.
Lúc Trần Y Y đi theo Sở Trác vào trong khố phòng, đã bị vàng bạc tài bảo chất đầy trước mặt làm cho nhức mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, cảnh tượng bảo vật chất đầy một cách hoành tráng như vậy, trong lúc nhất thời còn có chút chưa hoàn hồn lại.
*Bảo vật: hoàng kim, vật quý, báu vật, vàng ….
Trần Y Y:” Ngươi là từ chỗ nào kiếm được nhiều bảo bối như vậy? ”
Sở Trác nghe vậy cũng không có trả lời ngay, mà là tiện tay mở ra một cái hộp, bên trong chứa một viên Dạ Minh Châu giá trị liên thành.
* Giá trị liên thành: vô giá
Hắn nghe thủ hạ nói, nữ nhân rất thích những thứ vừa đẹp vừa sáng lấp lánh.
Cho nên thời điểm cống nạp lên quốc khố, hắn cố ý lưu lại những đồ vật tốt hơn, đợi sau này sẽ đưa cho Trần Y Y.
Sở Trác đem Dạ Minh Châu đưa cho Trần Y Y sau đó không nhanh không chậm nói:” Từ sau khi ta dẫn đầu Huyền Vũ quân, truy sát không ít người của Tam vương, đồng thời cũng diệt không ít sơn phỉ, đây đều là từ chỗ bọn hắn mà lấy được, bất quá phần lớn đều đã bị ta cống nạp lên quốc khố. ”
Trần Y Y đưa tay sờ sợ Dạ Minh Châu, nhịn không được buồn cười liếc nhìn Sở Trác một cái.
“Ngươi đây là có ý gì? Là muốn dùng vàng bạc tài bảo hối lộ ta? ”
Đôi mắt của Sở Trác nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của Trần Y Y, cảm thấy lúc nàng cười lên vừa hoạt bát lại vừa xinh đẹp, hắn nhịn không được cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của nàng một cái.
Sau đó chững chạc đàng hoàng nói với Trần Y Y:” Đúng, ta là đang hối lộ ngươi. “
Mặt Trần Y Y lập tức nóng lên, ôm Đoàn tử ở trong ngực vội vàng lui về phía sau một bước.
Sở Trác cũng không bởi vì vậy mà tức giận, mà là ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Trần Y Y bị hắn nhìn có chút hoảng, liền giả bộ thành dáng vẻ tiểu hám lợi, ôm Đoàn tử đánh giá tài vật chung quanh bên trong khố phòng.
* Tiểu hám lợi: tiểu mề tiền, tiểu ham tiền ….
Đoàn Tuyết đang ở trong ngực Trần Y Y cắn dưa hấu, mặc dù không biết đồ vật trước mắt là cái gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mẫu thân mình kinh ngạc như vậy, cũng a a a kêu lên.
Nàng cũng không quản những chuyện khác, kêu lên là được rồi.
Nơi này bảo bối đủ loại, Trần Y Y nhìn cái này một chút lại nhìn cái kia một chút, liền muốn đưa tay ra kiểm tra.
Sở Trác thấy thế, liền đưa tay ôm lấy Đoàn tử, đặt ở trêи cánh tay của mình.
Hắn chưa từng ôm qua đứa hài tử nhỏ như vậy, cho nên thời điểm ôm phá lệ khó chịu.
Đoàn béo ngồi trêи cánh tay Sở Trác, cũng cảm thấy người này ôm nàng cũng thật không thoải mái, nàng không vui nhăn nhăn mày nhỏ.
Vì thế hai phụ tử liền mắt lớn trừng mắt nhỏ, nhìn như thế nào cũng đều cảm thấy đôi phương hết sức không vừa mắt.
Trần Y Y chọn tới chọn lui cả nửa ngày, cảm thấy Sở Trác hôm nay dẫn nàng đến đấy, chắc là vì để lựa chọn lễ vật gặp mặt cho khuê nữ.
Nàng cũng không có tính khách khí với Sở Trác, liền muốn chọn một vật quý giá nhất đáng giá nhất.
Sở Trác nhìn Đoàn béo một hồi, thấy trêи mặt nàng đều là nước dưa hấu, có chút không đành lòng nhìn thẳng bỏ qua một bên mắt.
Cũng may hiện tại Đoàn tử vẫn còn nhỏ, không có nhìn ra trong mắt Sở Trác tràn đầy ghét bỏ.
Sở Trác thấy Trần Y Y cầm hai đồ vật, vẻ mặt vô cùng khó xử, vì thế lên tiếng nói:” Đây đều là của ngươi, đem bỏ vào trong Ngọc Khấu của ngươi đi.”
Trần Y Y nghe vậy sững sờ, lập tức vẻ mặt không tin được nhìn về phía hắn.
Trần Y Y làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu khả ái đồ ngốc của nàng sau khi thanh tỉnh, lại là tổng giám đốc bá đạo phiên bản cổ đại?
Hắn cái loại này chính là hận không thể đem toàn bộ vốn liếng, đều lấy ra để truy cầu nữ nhân … Ân, mặc dù rất tục khí, nhưng là nàng thích.
*Tục khí: tầm thường, thô tục.
Bất quá mặc dù Trần Y Y thực thích hắn hào phóng đối với mình, vẫn nhịn không được nói:” Những thứ này đều là ngươi liều mạng đổi lấy, sao có thể tùy tiện nói cho người khác là liền cho người khác? Đương nhiên ….”
Không đợi Trần Y Y nói hết lời, ánh mắt Sở Trác lập tức trở nên lạnh lùng, doạ đến Đoàn tử ngồi trêи tay hắn, không cẩn thận đem dưa hấu trong miệng phun ra.
Sở Trác rủ tròng mắt lạnh như băng xuống, nhìn “Hài cốt dưa hấu ” bị nôn trêи tay mình. Trần Y Y không đợi hắn mở miệng nói chuyện, đã thật nhanh giải cứu Đoàn Tuyết vẫn còn đang ngơ ngác.
Sở Trác nhìn cánh tay mình trống không, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt sợ hãi của Trần Y Y, vốn là tâm tình đang không vui lại càng thêm tệ.
Hắn lạnh lẽo nhìn Trần Y Y hỏi:” Ngươi đang sợ ta?”
Trần Y Y nghe vậy lập tức lắc đầu, nàng không sợ Sở Trác, nhưng là Đoàn tử sợ nha.
Đoàn béo thực sự rất trân quý đồ ăn, nàng vừa rồi bị doạ đến nôn cả dưa hấu, có thể thấy Sở Trác trong mắt Đoàn tử đáng sợ cỡ nào.
Trần Y Y:”Ngươi không nên nhìn Đoàn tử như vậy, Đoàn tử còn nhỏ sẽ biết sợ. ”
Sở Trác ánh mắt quét về phía Đoàn béo, thấy vẻ mặt đứa nhỏ quả nhiên là đang sợ hãi, liền hít một hơi thật sâu rồi mới nói:” Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, cũng sẽ không tổn thương …. nàng.”
Trần Y Y biết Sở Trác không phải là cái người tùy tiện hứa hẹn, hắn đã nói ra khỏi miệng, thì nhất định có thể làm được.
Nàng do dự một chút, liền đem Đoàn tử nhét trở về trong ngực hắn.
Khối dưa hấu của Đoàn tử rất nhỏ, phía trêи có lẻ tẻ vài hạt dưa hấu, cũng đã được cô nương câm cẩn thận lấy ra.
Lúc này dưa hấu của nàng đã không còn, nàng chỉ có thể vô vị mà nhìn chằm chằm Sở Trác.
Sở Trác bị ánh mắt ngây thơ sáng ngời của nàng nhìn chằm chằm, nhịn không được đưa tay lấy ra một chiếc khăn, lau lau nước dưa hấu trêи mặt cho nàng.
Trần Y Y nhìn bộ dạng vụng về của hắn, nhịn không được ở trong lòng buông lỏng thở ra một hơi. Nàng vẫn luôn lo lắng Sở Trác bởi vì chuyện trước đây, mà xảy ra xung đột với Đoàn béo.
Bất quá lúc này nhìn bộ dáng của hắn, hẳn là cũng không có chán ghét như trong tưởng tượng của nàng.
Sở Trác tính ngày mai sẽ rời khỏi sơn trại, những vàng bạc tài bảo này khẳng định cũng phải mang đi.
Ngay từ đầu Trần Y Y, cũng không có muốn đem toàn bộ những thứ này bỏ vào bên trong Ngọc Khấu. Bởi vì nàng biết rõ nếu nhận lấy toàn bộ, liền sẽ chứng minh nàng thực sự đã buông xuống ý nghĩ rời đi trong đầu.
Nàng mặc dù muốn đáp ứng Sở Trác, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy mâu thuẫn khi nhìn thấy Sở Hủ.
Cuối cùng Trần Y Y vẫn phải đem đồ vật thu hết, bởi vì nàng không chịu nhận lấy, Sở Trác sẽ liền dùng ánh mắt lạnh cóng mà nhìn nàng.
Bỗng nhiên phát tài trong một đêm, làm cho Trần Y Y cả đêm này không có cách nào ngủ ngon.
Sở Trác đêm nay cũng không có ngủ cùng nàng, mà là đi đến đại lao của sơn trại thẩm vấn phạm nhân một đêm.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Huyền Vũ quân đã thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Lúc Trần Y Y được Sở Trác ôm vào trong xe ngựa có tỉnh qua một lần, nàng sau khi phát hiện người ôm mình là Sở Trác, liền an tâm nhắm mắt lại.
Đoàn Tuyết được cô nương câm ôm, lúc này vẫn còn đang say mộng đẹp.
Sở Trác nhìn thoáng qua Đoàn Tuyết, lại nhìn Trần Y Y trong ngực một chút. Nếu Đoàn Tuyết bộ dạng không giống hắn, mà là giống Trần Y Y, hắn cảm thấy có một cái nữ nhi như vậy cũng rất tốt.
Về sau Sở Trác để cho người Huyền Vũ quân, áp giải mấy phạm nhân bắt sống đi trước.
Hắn thì mang theo bọn người Trần Y Y, trở về tiểu trấn Trần Y Y ở một chuyến.
Mặc dù trước đó Phó Linh bắt Trần Y Y đi, đã cho người báo tin cho đám người Thường thúc. Nhưng là vì không muốn Trần Y Y buồn, Sở Trác liền có ý định mang nàng trở về một chuyến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...