" Em đói " Mộc Tư Nhã lên tiếng.
Diệp Trì Lôi ngồi dậy, mặc lại quần áo rồi cúi xuống hôn lên môi cô, ôn nhu nói.
" Đợi chút, anh đi nấu cho em ăn "
Mộc Tư Nhã ngoan ngoãn gật đầu, hắn đi ra ngoài rồi đóng cửa lại, cô cũng đứng dậy vào nhà tắm. Cảm giác vòi nước phun lên cả cơ thể khiến cô thoải mái.
Phía dưới nhà bếp, Diệp Trì Lôi ra dáng người đàn ông gia đình, loay hoay nấu ăn, nhìn thì thuận mắt, nhưng thật ra hắn đang loay hoay nhìn lên nhìn xuống không biết phải làm thế nào.
" Mẹ nó, cái gói này là gì vậy? " Hắn tức điên lên, quăng hẳn bịch muối vào thùng rác.
Mộc Tư Nhã từ trên phòng bước xuống, trên tóc vẫn còn ướt vì chưa lau khô, trên người mặc áo sơ mi của hắn, chiếc áo rộng thùng thình dài tới bắp đùi cô, khiến cô càng nhỏ nhắn càng động lòng người.
Thấy nhà bếp ồn ào, tiếng đĩa rơi vang lên khiến cô thót tim, Mộc Tư Nhã nhanh chóng đi vào phòng bếp, trước mắt cô giờ đây nhìn như có trận bão mới quét qua vậy, thật sự rất bừa bộn.
" Em tắm xong rồi à, anh đưa em ra ngoài ăn nhé? " Hắn xoay người lại nhìn cô.
" Không sao, anh không nấu được thì phải nói em chứ " Cô nhìn ra đằng sau, hắn đang thái hành thì phải.
" Không, không phải, do anh...do lâu rồi anh chưa nấu qua thôi " Khuôn mặt tuấn lãnh có chút ngượng, nhìn lại thành phẩm do chính mình tạo ra.
Mộc Tư Nhã nghiêng đầu cười khúc khích, cô tiến lại gần hắn, cùng hắn nấu ăn, a hình như hỏng hết rồi, người đàn ông dù muốn lấy lòng cô cũng thật đáng yêu đi.
Diệp Trì Lôi nhìn cô, hai mắt hắn có chút mờ mịt, cô đang mặc áo sơ mi của hắn sao? Làm lộ hai đôi chân dài nõn nà, mái tóc ướt thấm ướt chiếc áo sơ mi làm cảnh sắc bên trong ẩn ẩn hiện hiện ra ngoài. Yết hầu lên xuống, hắn ho khan một tiếng rồi nói.
" Tốt nhất là nên ra ngoài, để người giúp việc dọn là được " Hắn ôm chầm lấy cô.
" Ừ, em nghĩ toàn bộ những món này hư rồi, anh đừng buồn " Cô xoay người lại an ủi hắn.
" Em mặc áo của anh trông thật gợi cảm đấy bảo bối " Diệp Trì Lôi nhìn vào cơ thể cô, miệng cong lên.
Mộc Tư Nhã đẩy hắn ra, môi hơi chu ra " Do em quên mang đồ vào nhà tắm thôi ".
- ---------------------------------
Chiếc xe hơi đen bóng loáng dừng lại ngay cạnh nhà hàng sang trọng bậc nhất, cô mở cửa bước ra, mắt nhìn cái dác xung quanh không khỏi trầm trồ trong lòng, quả là nhà hàng lớn ngay cả chỗ đậu xe thôi cũng đẹp thế này.
" Diệp tiên sinh, để tôi đưa hai người vào trong " Mộc Tư Nhã nhìn theo phía lên tiếng, thật là xa hoa có cả người đón tận cổng nữa.
Diệp Trì Lôi gật đầu, nắm lấy eo cô bước vào trong, hai người đi theo phía sau người phục vụ.
Anh ta đưa cô và hắn ra bàn gần cửa sổ, vì là ban đêm nên chỗ này thật sự rất tuyệt, có thể ngắm nhìn cả bầu trời sao và cảnh đêm của thành phố.
" Thật đẹp " Cô nhìn ra ngoài mỉm cười.
" Em thích là được, đây là chi nhánh của công ty anh " Diệp Trì Lôi mê mẩn nhìn cô, do ánh đèn nên trông cô thật sự tuyệt đẹp, làm hắn không thể rời mắt.
Mộc Tư Nhã ngạc nhiên nhìn hắn, cái nhà hàng lớn thế này là chi nhánh công ty hắn sao? Thật sự quá là tài giỏi rồi, cô thật sự đang yêu người tuyệt vời như thế này sao.
" Ha ha, không cần ngạc nhiên vậy đâu " Hắn đưa tay véo một bên má phúng phính của cô.
Đúng lúc thức ăn được mang ra, những món ăn bắt mắt được bày hết lên bàn, còn có cả rượu vang, thật sự lãng mạn như trong phim vậy.
Bữa ăn tối kết thúc, hai người cùng đi về nhà, cái bụng cô thật sự muốn bể ra vậy, no muốn chết a.
" Hôm nay em đúng là đòi mạng " Hắn nhìn cô lên tiếng.
" Hửm? Anh nói gì vậy, em làm gì sao? " Cô khó hiểu nhìn hắn.
Diệp Trì Lôi nhún vai, quay sang hôn lên môi hồng kia, khiến cô giật mình nhìn sang hắn.
"" Anh thật là " Cô véo hai bên má của ai kia rồi cười đáng yêu.
Xe dừng lại cổng biệt thự, cô cũng hắn bước xuống xe, tiến vào trong nhà, thật sự buồn ngủ quá a, mau còn phải đi học nữa.
Không suy nghĩ nhiều, cô bước lên lầu chuẩn bị bài cho ngày mai rồi trèo lên giường đi ngủ.
Diệp Trì Lôi từ dưới sảnh đi lên, mở cửa phòng ra đã thấy bảo bối đã ngủ say, hơi thở đều đều. Hắn tiến lại, hôn nhẹ lên trán cô thì thầm.
" Ngủ ngon ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...