Em Dám Chạy
Hắn mỉm cười nhìn cô.
Sau khi ăn uống xong cô định đứng dậy dọn dẹp nhưng tất cả đều ngăn cô lại.
"Bác sĩ bảo em nên nghỉ ngơi nhiều một chút, để đó anh dọn cho".
hắn giữ tay cô kéo cô ra ghế sô pha ngồi.
Bên trong chỉ còn mình hắn dọn dẹp, hắn xắn tay áo sơ mi lên rồi bắt đầu rửa chén.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi nhìn ra ngoài chỉ còn mình cô ngồi đó.
Hắn gọt đĩa táo mang ra đưa tới trước mặt cô một miếng.
Cô đang mải xem ti vi khi thấy có miếng táo ngon lành trước mặt cô ngả người về phía trước cắn lấy một miếng.
"Có ngọt không hửmm?" hắn đặt đĩa táo xuống bàn ngồi sát phía sau lưng cô, cầm dĩa xiên miếng táo nữa đưa tới trước miệng cô.
Cô cũng không thèm trả lời, mặc kệ hắn cứ ngồi đó bón cho cô ăn.
Ăn được mấy miếng cô bắt đầu thấy no, đứng dậy bước lên phòng kệ hắn ngồi đó.
"Bà xã, em vẫn còn chưa tha thứ cho anh sao?" hắn nói giọng cưng nựng.
"Anh...anh nói tào lao cái gì vậy chứ? Mau dọn dẹp rồi về phòng đi" cô ấp úng đỏ mặt nói.
'Bà xã' gì chứ, hắn là đang nịnh nọt cô mà.
Cô về phòng leo lên giường đang mở máy tính ra định làm việc thì hắn ở đâu bước vào giật lấy máy tính bỏ sang một bên rồi đỡ cô nằm xuống ngủ.
"Anh không thấy tôi đang làm việc hay sao? Mà tôi nhớ đây là phòng của tôi chứ đâu phải là của anh đâu?" cô chất vấn.
"Yên lặng ngủ đi.
Tiền của anh đủ sức nuôi hai mẹ con em cả đời đấy.
Sau này không được làm việc nữa." hắn ôm cô vào lòng thật chặt như sợ mất cô vậy.
Chỉ có mấy ngày qua mà hắn đã thành công làm trái tim của cô phải rung động sao? Cô quay mặt lại đã thấy hắn nhắm mắt tiếng thở đều đặn từ lúc nào rồi.
" Đã mấy tháng không gặp mà trông anh tiều tụy đi không ít, nhưng vẫn không mất đi được vẻ lạnh lùng và đẹp trai ấy" cô lẩm bẩm trong miệng.
"Em có nên kiểm tra kỹ xem chồng em có thiếu thứ gì trên cơ thể không?" hắn nói mà mắt vẫn nhắm lại khiến cô bị giật mình.
Không phải hắn ngủ rồi hay sao?
"Kh...không cần" cô ngại ngùng đỏ mặt.
"Chưa làm gì mà mặt em đã đỏ vậy sao hả vợ yêu?" hắn được cơ hội trêu ghẹo cô.
Cô vội đẩy hắn ra, lấy tay che lên mặt.
Hắn kéo cô lại vào lòng.
"Nếu sau này có ấm ức gì phải nói cho anh biết.
Em biết anh đã phải tìm em lâu như thế nào không? Đừng chạy khỏi anh nữa được không? Nếu không có mẹ con em anh sẽ không biết phải làm như thế nào nữa?" hắn nghẹn ngào nói.
Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn khóc, cô bị sững lại vài giây.
Liệu lời hắn nói có lời nào là thật lòng hay không?
Hắn vỗ vỗ lưng cô ngủ.
Bên ngoài tuyết vẫn thổi bay trong gió, từng đợt tuyết khiến người ta cảm giác lạnh lẽo giữa chốn cô đơn này.
Nửa đêm, cô chợt thấy lạnh lạnh buồn buồn như có ai đó đang đụng chạm vào người cô vậy.
Nhất Ngôn ôm cô ngủ được một lúc, nhưng con thỏ non ấy lại không chịu nằm yên mà xoay ngược xoay xuôi làm cho chiếc váy ngủ của cô bị lộ một mảng vai.
Khi ngủ cô có thói quen không mặc đồ lót nên hân dễ dàng nhìn thấy gò bồng lấp ló sau chiếc váy đó.
'Là em cố tình đấy nha, đừng trách anh." hắn gian tà đưa tay luồn vào bên trong áo váy của cô.
Đôi gò bồng bị hắn khuấy đảo xoa nắn thành đủ thứ hình khiến nó mềm nhũn ra, một bên bị hắn ngậm vào miệng mà mút như đứa trẻ bị bỏ đói lâu ngày vậy.
"Ưm..mm" mắt cô tèm nhèm mở ra thấy hắn đang gục đầu trong áo váy của cô.
Chiếc váy bị hắn tốc lên tít cao.
"Um...nè...!mau bỏ tôi ra..a..anh mau xuống khỏi giường tôi nhanh" cô hốt hoảng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...